Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 890: TÔI CHỈ CẦN CÔ ẤY SỐNG TỐT HƠN

Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng lái xe, trở lại nhà hát kịch, lo lắng một chút nữa còn có thể xảy ra vấn đề an toàn khác, lại không khỏi lại nhớ tới Tiểu Nhu mới vừa xấu hổ chạy ra xe, hoảng sợ và bỏ chạy, hai mắt anh lóe lên, nghĩ tới chẳng lẽ mình ép buộc cô? Tâm trạng có chút buồn bực, nhưng vẫn nhanh chóng đi xuống xe, nhìn thấy Uyển Thanh nhanh chóng đi tới, anh lập tức tỉnh táo nhìn cô, hỏi: “Mỹ Linh thế nào?”

“Đang nghỉ ngơi, Bác Dịch tiên sinh xem vết thương cho cô ấy một chút, đã ngừng đau và hết ngứa rồi, nói tối nay sau khi xét nghiệm máu xong, mới có thể có kết quả!” Uyển Thanh mỉm cười nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Nhưng cho dù cô ấy có bị thương thế nào, anh cũng không nên nói nặng lời với cô ấy, làm cho cô ấy đau lòng.”

Lãnh Mặc Hàn im lặng không lên tiếng.

Uyển Thanh nở nụ cười, nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Anh rất ít mắng cô ấy như vậy.”

“Tôi đi xem cô ấy.” Lãnh Mặc Hàn nói xong, lập tức xoay người, bước đi.

Uyển Thanh cũng đi theo, lại nói tiếp: “Tôi đang mời sư huynh của tôi ở Mĩ biết thuật thôi miên lợi hại nhất, cùng nhau nghĩ biện pháp làm thế nào moi miệng dạ hành nhân!”

“Ừm!” Lãnh Mặc Hàn bước nhanh về phía trước, ánh mắt xoay chuyển, mới hơi xoay người căn dặn: “Mặc dù dạ hành nhân bắt đi Quản lý và Tổ trưởng của quán bar Lệ Hoa, tôi tin lúc ấy trong quán bar còn có nhiều người có lẽ biết tình huống xảy ra lúc ấy, cho nên chúng ta thừa cơ hội này, tiếp tục nhanh chóng điều tra, nhân viên làm việc lúc ấy còn có ai! Không chừng có thể điều tra được manh mối!”

“Tôi đã bắt tay vào theo dõi chuyện này!” Uyển Thanh gật đầu nói.

“Vất vả!” Lãnh Mặc Hàn tiếp tục đi về phía trước.

Uyển Thanh cũng đuổi theo.

***

Nhà hát kịch tiếp tục những màn trình diễn tuyệt vời!!

Sân khấu chìm vào bóng tối, ở giữa sáng lên quả cầu thủy tinh giống như dạ minh châu, quả cầu ở trong bóng tối phát ra ánh sáng chói mắt, quả cầu đang không ngừng xoay tròn, xoay tròn. . . .

Vô số chim xanh bay qua, vẫy từng viên pha lê nhiều màu sắc, rơi vào trên quả cầu kì ảo xoay tròn.

Tiếng nhạc tinh tinh tinh kỳ diệu vang lên.

Đường Khả Hinh ngồi xuống bên cạnh Nhã Tuệ, nhìn chính giữa sân khấu rất xinh đẹp, vô số chim xanh vây quanh to quả cầu khổng lồ càng không ngừng xoay tròn, rơi xuống từng viên pha lê trong suốt nhiều màu sắc, trong rừng rậm nhiều loại hoa và cây cối, còn có những tinh linh ẩn núp ở trong rừng rối rít liếc trộm quả cầu thủy tinh kia, biểu lộ ngạc nhiên nhút nhát sợ hãi. . . . . . Cô đặc biệt ưa thích xem biểu diễn như vậy, hơn nữa vẫn Hi Văn cùng các bạn nhỏ của viện mồ côi biểu diễn, cô càng hào hứng. . . . . .

Thời gian trôi qua một chút, toàn trường lập tức xôn xao vang lên tiếng vỗ tay!

Đường Khả Hinh vẫn một kinh ngạc nhìn quả cầu kia, lại càng ngạc nhiên hơn nữa khi các khách quý vô cùng kích động!!

“Ồ!!” Tân khách toàn trường lại từng trận kêu to, một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Đường Khả Hinh lập tức sửng sốt ngẩng đầu, căn cứ âm thanh của tân khách dưới lầu, rốt cuộc phát hiện ở bên trong màn hình tinh thể lỏng khổng lồ, xuất hiện người đàn ông lai mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu xám tro, khoác tây trang màu xám tro, tao nhã đứng ở trước cửa sổ sát đất cổ kính, mỉm cười nhìn chăm chú phía trước, giống như trời sinh có khí chất quý tộc, giống như ánh sáng rực rỡ soi rọi người thế gian, hai mắt hấp dẫn phát ra ánh sáng tình cảm chí tình chí nghĩa trên đời, hoàn mỹ giống như bức thượng điêu khắc vị thần phương tây. . . .

Tổng Thống Pháp, Daniel.

Đường Khả Hinh nghe tiếng hô như thế, trái tim của cô chấn động mạnh một cái, cho tới bây giờ cũng không có nghĩ qua, Tổng Thống Pháp, Hi Văn gọi là papa, đẹp trai hoàn mỹ như vậy!

Tổng Thống Pháp đẹp trai hoàn mỹ, càng giống như anh câu chuyện huyền thoại, sâu thẳm lập tức biến mất ở trước màn hình!!

Tân khách toàn trường lại vỗ tay nhiệt liệt, cũng biết anh vì ủng hộ con gái, mới xuất hiện ở trong màn hình, tỏ vẻ cưng chiều.

Thậm chí Đường Khả Hinh muốn trong nháy mắt nắm được người đàn ông huyền thoại đó, nhìn anh nở nụ cười ấm áp nhất thế gian, trong lòng nổi lên luồng hơi ấm, kích động đến nói không ra lời!!

Chim xanh tiếp tục bay lượn, hình ảnh trong vùng rừng rậm kia nhất thời xuất hiện cảnh tuyết như mùa đông!!

Tân khách toàn trường lại cuồng nhiệt vỗ tay từng tràng !!

Đường Khả Hinh lại vội nhìn tới trước, quả nhiên kích động nhìn Tổng Thống Pháp đẹp trai, mặc áo sơ mi đơn giản màu xanh dương nhạt và quần tây dài đen, hình tượng thân thiết, dịu dàng ôm một đứa trẻ trong ngực, đứng ở trước tòa thành của mình, vui vẻ hôn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của đứa trẻ, hai mắt lộ ra hết sức cưng chiều và hạnh phúc!! Bên cạnh, một cô gái xinh đẹp, mặc váy dài lụa mỏng màu trắng, khoác khăn choàng lụa dài, nhìn tới trước, cười rất ấm áp. . . . . .

Ảnh của cô gái kia mông lung không rõ, nhưng mọi người đều biết, đây chính là ảnh hậu nổi tiếng thế giới, Hạ Tuyết!!

Tiếng vỗ tay cuồng nhiệt từng hồi vang lên.

Tổng Thống Pháp, Daniel vì ủng hộ sự nghiệp từ thiện, đưa ra tấm hình anh trân quý nhất, đấu giá cao nhất, hai trăm triệu!!

Đường Khả Hinh cũng trở nên kích động cuồng nhiệt vỗ tay, khó trách tuy rằng miệng mồm Hi Văn sắc bén, nhưng trong lúc nói chuyện, cô bé lộ ra khí chất không tầm thường, có lẽ sớm được giáo dục từ người cha nuôi này!!

Trong màn hình lớn, người đàn ông hoàn mỹ ôm bảo bối xinh đẹp trong ngực, rốt cuộc ở trong từng trận vỗ tay cuồng nhiệt, dần biến mất, khôi phục lại hình ảnh sống động bên trong vùng rừng rậm kia.

Rốt cuộc quả cầu thủy tinh khổng lồ lập tức vỡ ra, phát ra ánh sáng rực rỡ.

Một cô bé xinh đẹp động lòng người, mặc quần áo múa ba-lê, buộc mái tóc nhỏ xinh đẹp, nhẹ nhàng nhón chân, giống như đứa trẻ mới sinh, vặn eo buông nhẹ đôi tay xuống bên trái, lộ ra nét mặt đáng yêu động lòng người, đôi mắt to tròn lóe sáng, nhấp nháy kì ảo, nhìn ra thế giới, một vầng ánh sáng trong veo.

Toàn trường xôn xao vang lên tiếng vỗ tay.

Đường Khả Hinh nhìn thấy Hi Văn, cũng hết sức kích động vỗ tay, vui vẻ nở nụ cười.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên phòng khác, cũng nhìn thấy Hi Văn, hoạt bát động lòng người như thế, kỹ thuật múa bước chân thật sự tuyệt diệu, nhón chân lên bước ra sân khấu, lộ ra sức sống mới và đáng yêu, anh cũng không khỏi nở nụ cười.

Mười hai con “Thiên nga trắng” nho nhỏ, cũng ở trong tiếng nhạc, sinh động di chuyển, tiếp tục nhón mủi chân, nhẹ nhàng đi đến.

Tô Thụy Kỳ ngồi ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, cũng nhìn mười hai con thiên nga nhỏ rất đáng yêu động lòng người, sâu kín nở nụ cười nói: “Sự nghiệp từ thiện là một hoạt động quyên tiền khá dài mà mệt mỏi, nhưng Khách sạn Á Châu có thể phụ trách buổi tiệc tối nay rất xuất sắc, thật khiến người ta cảm thán!”

Trang Hạo Nhiên chậm rãi quay đầu, nhìn Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói: “Tô Thụy Kỳ là thiên thần áo trắng, so với một chút chuyện chúng tôi đã làm bên ngoài, các vị mới làm việc không mệt mỏi, cả ngày lẫn đêm cống hiến cho người đời.”

Tô Thụy Kỳ tiếp tục nhìn Hi Văn đang biểu diễn, chậm rãi cười nói: “Mặc kệ là thiên thần áo trắng hay người quản lý, đều không phải là thứ Khả Hinh phải cần, Khả Hinh cần là người đàn ông mỗi ngày có thể làm bạn với cô ấy, cho cô ấy một chút quan tâm và thương yêu.”

Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, im lặng không lên tiếng.

Tô Thụy Kỳ quay đầu, tiếp tục nhìn hướng Trang Hạo Nhiên sâu kín nói: “Tổng Giám đốc Trang là một nhân vật hiển hách, gánh vác cuộc sống và mơ ước của vô số người, cũng biết ánh mắt của anh mang lý tưởng rộng lớn, người như vậy, tất nhiên có thể mang hạnh phúc cho Khả Hinh, nhưng tôi không nghĩ tới, thì ra Hoàn Cầu cũng có bí mật. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng.

Sắc mặt Tô Thụy Kỳ hơi nặng nề, xoay người nhìn Trang Hạo Nhiên, chân thành nhưng thâm trầm nói: “Nếu bàn về duyên phận sâu xa của Tổng Giám đốc Tưởng và Tổng Giám đốc Trang đối với Khả Hinh, cũng không bằng tôi. Ở nhiều năm trước, tôi đã nhặt lên một sinh mạng gần như đã mất đi sự sống. Làm thiên chức của bác sĩ hay làm người đàn ông, nhìn má trái của Khả Hinh bị hủy, ngã vào trước cửa tiệm của tôi, lúc nhìn người, hèn mọn đến đáng thương, tôi nằm mơ cũng không ngờ tới, có một ngày cô ấy lại đột nhiên chiếm giữ cuộc sống của tôi, tôi chỉ cần cô ấy sống tốt hơn. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên vẫn im lặng.

Tô Thụy Kỳ lại nghiêm túc và nặng nề nhìn Trang Hạo Nhiên, sâu sắc nói: “Nếu tương lai Tổng Giám đốc Trang có năng lực nắm giữ gió mây thay đổi thất thường, sẽ không vì chuyện gì mà tổn thương người vô tội, thậm chí tổn thương tới Khả Hinh, tự nhiên tôi có thể để cho tất cả mọi chuyện xuôi theo gió, nhưng nếu như sau này, Khả Hinh bởi vì Hoàn Cầu của anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tất nhiên tôi sẽ bất chấp tất cả, dẫn cô ấy rời khỏi anh !”

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên mãnh liệt chớp lóe, nhìn Hi Văn ở giữa sân khấu, múa rất tuyệt vời, mới chưa bao lâu, anh cũng cho rằng mình cũng có thể có cơ hội nuôi dạy cô con gái như vậy.

Tô Thụy Kỳ chăm chú nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Dĩ nhiên, tôi không có quyền can thiệp hạnh phúc của anh và Khả Hinh, nhưng tôi là một bác sĩ, tôi có quyền và nghĩa vụ chăm sóc người bị thương. Tôi hi vọng ngày này không tới, cũng mời anh nếu chưa chắc chắn mình có hạnh phúc hay không thì tự chăm sóc tốt cho mình, cũng chăm sóc tốt cảm thụ của Khả Hinh.”

Trang Hạo Nhiên im lặng một lúc lâu, trên mặt mới hiện lên nụ cười, nói: “Cám ơn anh.”

Tô Thụy Kỳ nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên biết phải làm sao, khẽ thở dài nặng nề, lại ngẩng mặt nhìn tới trước.

Tô Thụy Kỳ cũng im lặng, ngẩng đầu lên, nhìn tới trước.

Đường Khả Hinh đang rất căng thẳng xem biểu diễn, nhưng từ trong thân thể không khỏi cảm thấy có một chút đau thương tràn ra, cô chậm rãi quay mặt sang, nhìn Tô Thụy Kỳ và Trang Hạo Nhiên ở phòng bên kia. . . . . .

Hai người đàn ông cũng có không xem biểu diễn, không lên tiếng.

Đêm này, thật sự khá dài. . . . . .

Như Mạt ngồi ở chỗ ngồi tân khách, nhìn Hi Văn diễn xuất hoàn mỹ như vậy, hôm nay tất cả mọi chuyện đều hoàn toàn chấm dứt trong thất bại, hai tròng mắt của cô phát ra tia sáng kỳ lạ, ánh mắt không nhịn được khẽ chớp, để cho hơi thở tàn nhẫn sâu kín như gió tràn ra.

Trong bụi cỏ, từng con rắn vàng óng phóng ra, theo chỉ thị bò tới phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK