Chương 211: THIỆP MỜI
Đêm, vẫn còn là đêm.
Khả Hinh tắm rửa xong, mặc bộ quần áo vịt Donald của cô, cố sức muốn đẩy cánh cửa sổ ra, hít thở một chút không khí mát mẻ, nhưng cho dù cô cắn răng như thế nào vẫn đẩy không ra, làm cho cô đầu đầy mồ hôi.
Nhã Tuệ cũng tắm rửa xong, sở trường khăn lau tóc, nhìn Khả Hinh ở dùng hết sức, muốn đẩy cánh cửa sổ này, cô tức giận nói: “Cũng không biết lần trước Tổng Giám đốc Tưởng làm sao đóng lại? Đem cửa sổ cho đóng chặt, làm cho chúng ta đẩy thế nào đẩy cũng không ra! Có phải hư rồi hay không?”
“Hư. . . . . .” Đường Khả Hinh thở hổn hển nhìn cánh cửa đóng chặt sổ, mới sâu kín nói: “Tôi tình nguyện nó vỡ nát, rơi xuống cũng không muốn như vậy, mở không ra! Rất buồn bực!”
“Nếu không. . . . . .” Bây giờ Nhã Tuệ cũng không có biện pháp, từ đáy giường lấy ra một cây búa sắt nói: “Đập chứ? Tôi cũng không chịu nổi!”
Đường Khả Hinh căng thẳng quay đầu, nhìn về phía Nhã Tuệ nói: “Đập chỗ nào?”
“Đập kính đó!” Nhã Tuệ nói!
“Sẽ làm bị thương đến người!” Đường Khả Hinh đột nhiên nhớ đến lời của Trang Hạo Nhiên, cô sâu kín nói hết lời, liền đột nhiên không còn hơi sức ngồi ở trên ghế, nhìn cây đèn bàn màu xanh lá hơi cong xuống, trên đầu mút thật sự có một cây gai, cô xa xăm nhìn nó.
Nhã Tuệ nhìn thấy bộ dáng của Khả Hinh, liền tò mò ngồi xuống, nhìn cô nói: “Thân ái, cô làm sao vậy?”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ sâu kín nhìn thân chiếc đèn, đột nhiên cảm giác trái tim khó chịu, đau đớn, cô thở mạnh một hơi, ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhã Tuệ nói: “Có phải trái tim tôi . . . . . . có vấn đề gì không?”
“À?” Nhã Tuệ giật mình, ngồi ở bên giường, nhìn về phía Khả Hinh lo lắng nói: “Cô làm sao vậy? Cô đừng làm tôi sợ ! ! Mặc dù cô gầy nhưng thân thể cô thật tốt?”
Đường Khả Hinh không nói gì, vội vã đứng lên đi ra khỏi phòng, lao ra phòng khách, đi tới trước ban công, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, nặng nề thở dốc một hơi!
Nhã Tuệ vội vàng đi theo ra ngoài, nhìn về phía bóng dáng của Khả Hinh chìm trong bóng đêm, liền có chút đau lòng đi tới, dịu dàng hỏi: “Cô làm sao vậy? Có phải tâm trạng không tốt hay không?”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ sâu kín nhìn về phía vầng trăng sáng kia, nói: “Tôi đột nhiên rất hâm mộ bóng đêm.”
Nhã Tuệ đứng ở trước ban công, gió nhẹ nhẹ lay động cây ngọc lan, nhìn về phía vầng trăng toả sáng lấp lánh, mỉm cười nói: “Chuyện gì?”
Đường Khả Hinh nhìn vầng trăng nói: “Tôi cảm thấy nó rất tự do.”
Nhã Tuệ nhìn về phía cô nói: “Cô không tự do sao?”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, cảm giác ánh trăng soi vào trên mặt mình, có chút lạnh lẽo, giống như bên má trái không trọn vẹn, cũng không có cách nào trút hết bi thương trong trái tim, cô nhìn chằm chằm về phía vầng trăng sáng giống như thấy trong ánh trăng có hai bóng người đối diện nhau, bọn họ đang nhẹ nhàng khiêu vũ dưới ánh trăng, ánh mắt nóng rực tỏa sáng lấp lánh ở trong bóng đêm, nhanh chóng chiếu vào trong lòng người ta, trái tim lại giống như bị đè nén đau đớn, rất đau đớn.
Khả Hinh đột nhiên chặn ngực, thở gấp, trên trán rịn ra một chút mồ hôi lạnh.
“Khả Hinh! Cô không sao chớ?” Nhã Tuệ căng thẳng đỡ Khả Hinh, lo lắng hỏi.
Đường Khả Hinh lắc đầu một cái, im lặng không lên tiếng đè chặt vị trí trái tim, cảm giác nó đang từng hồi đè nén và buộc chặt, cô thở một hơi, khẽ chống bên cạnh ban công, được Nhã Tuệ nâng đở chậm rãi đi vào phòng khách, đang lúc đi qua chai rượu đỏ thì ngừng lại, hơi thở dần dần khó chịu, chậm rãi nhìn chai rượu đỏ ngây ngốc nằm ở trong tủ kính, toả ánh sáng lâu đời, cô đột nhiên hỏi Nhã Tuệ: “Cô có biết. . . . . . Tại sao rượu đỏ trước khi chuẩn bị ra hầm rượu được đặt nằm xuống không?”
Nhã Tuệ gật đầu một cái, cũng nhìn chai rượu đỏ nói: “Bởi vì rượu đỏ được lưu giữ một thời gian dài, nút gỗ sồi sẽ dần dần bị khô ráo và co rúc lại trong không khí, như vậy để cho không khí dễ dàng xông vào bên trong chai, cho nên đặt rượu đỏ, nằm ngang một là có thể ủ dịch rượu bên trong, để cho nó phát ra mùi gỗ sồi, hai là nút gỗ sồi bị ngâm qua, khiến cho nút gỗ nở to, sau đó ngăn cản không khí từ ngoài xông vào trong chai rượu, phá hư chất rượu.”
Đường Khả Hinh chậm rãi nhìn chai rượu đỏ, đột nhiên tiếng nói của cha vang lên: “Cuộc sống thành công giống như rượu đỏ, có đôi khi cô đơn, âm thầm, chua xót và khổ mà người ngoài không thể lý giải, nhưng có thể chịu đựng chua xót và khổ sở mới có thể thành tựu chuyện lớn. Đừng nên quá lý tưởng, thành công sẽ đạt được nhiều hạnh phúc, thật ra đến lúc đó, có lẽ con sẽ chịu đựng khổ sở nhiều hơn hạnh phúc. Cho nên, hưởng thụ cuộc sống đi, tựa như dịch rượu chịu đựng sự cô đơn cuối cùng có một ngày sẽ tỏa ra mùi rượu tinh khiết nhất. . . . . .”
Đường Khả Hinh không nói gì thêm, chặn trái tim mơ hồ đau, thở mạnh một hơi, đi vào gian phòng, hai mắt sáng ngồi trước bàn nhỏ, mở máy vi tính ra, mở tài liệu hôm nay Trang Hạo Nhiên lưu cho mình, lại mở quyển sổ nhỏ của mình, cầm bút máy lên, chăm chú ghi chép tài liệu Conti Winery.
Nhã Tuệ ngạc nhiên nhìn về phía dáng vẻ Đường Khả Hinh đột nhiên thay đổi, có chút lo sợ nói: “Khả Hinh. . . . . . cô làm sao vậy? Không phải cô không thoải mái sao? Tại sao. . . . . .”
Đường Khả Hinh vừa ghi chép tài liệu vào sổ nhỏ, cũng không giơ vừa nói: “Tổng Giám đốc giao cho tôi tài liệu, hôm này còn chưa xem xong ! Ngày mai anh muốn kiểm tra tôi..tôi nhất định phải học thuộc lòng cho xong!”
“Cô phải học thuộc lòng toàn bộ bao nhiêu tài liệu này à? Hiện tại cũng mười hai giờ rồi! Có thể học thuộc lòng sao?” Nhã Tuệ nhìn về phía Khả Hinh, lo lắng hỏi.
Đường Khả Hinh lập tức nói: “Không có việc gì! ! Tối nay tôi không ngủ là được!”
“Không ngủ à?” Nhã Tuệ căng thẳng nói: “Ngày mai làm sao có tinh thần đi làm?”
“Không có việc gì!” Đường Khả Hinh mỉm cười nói!
Nhã Tuệ nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh nở nụ cười ngọt ngào tràn đầy hy vọng, giống như trở lại nhiều năm trước, mặc kệ xảy ra chuyện gì, vẫn là cô gái nhỏ đáng yêu dí dỏm, lòng của cô đột nhiên trở nên kích động nói: “Tốt. . . . . . Vậy cô từ từ xem. . . . . . Ngày mai phải kiểm tra đạt 100% nhé. . . . . .”
“Ừm!” Đường Khả Hinh lập tức gật đầu cười nói.
“Tôi pha coffee cho cô nhé?” Nhã Tuệ nhìn về phía Khả Hinh, cười nói.
“Tốt!” Đường Khả Hinh lập tức gật đầu, rồi chăm chú ghi chép tài liệu.
Nhã Tuệ lập tức vui vẻ đi vào phòng bếp, pha một ly cà phê nóng hổi đưa đến trước mặt của Khả Hinh, đã thấy cô xem tới lịch sử phát triển của rượu Laffey, giống như nhiều năm trước, cô sắp tham gia cuộc thi ở Khách sạn Á Châu, vùi đầu gian khổ, cô cảm thấy an ủi mỉm cười, vừa ngồi ở trên giường, vừa nói: “Khả Hinh, chúng ta chọn thời gian, đi xem xe đi, hai năm nay, tôi cũng để dành chút tiền, sau này chúng ta mua xe, không nên chen lấn xe buýt có được không?”
“Ừm! Tốt! Trong thẻ của tôi còn mấy chục ngàn, chúng ta cùng nhau tiêu tiền!” Khả Hinh vừa nhìn tài liệu vừa cười nói.
Nhã Tuệ cảm thấy được an ủi mỉm cười, nằm ở trên giường, kéo chăn, nhất thời cảm thấy trong lòng thoải mái rồi, nhiều năm qua lần đầu tiên thoải mái, cô mỉm cười nhắm mắt lại, nước mắt lăn xuống.
Đường Khả Hinh cũng hít hít lỗ mũi đỏ bừng, lau nước mắt nơi khóe mắt, chăm chú xem tài liệu ở dưới đèn bàn!
Sáng sớm hôm sau.
Không khí có chút mát mẻ, ngoài cửa sổ vang lên tiếng rào rào, khiến cho Khả Hinh mặt dính vào trên bàn, ngủ giống như heo, nhíu nhíu mày, nhất thời cảm giác mình đau lưng, đầu óc choáng váng, cô thở dốc một hơi, mới nhíu mặt, híp mắt, ngẩng đầu lên, mơ hồ nhìn về phía cửa sổ màu trắng đóng chặt, biết trời đã sáng, cô thở mạnh một hơi, mới xoay lưng mỏi, quay đầu nhìn về phía Nhã Tuệ vẫn còn ngủ say ở trên giường, cô khàn khàn kêu lên: “Nhã Tuệ. . . . . . Nhã Tuệ. . . . . . Thức dậy!”
Nhã Tuệ cũng mơ hồ, đầu tóc rối bời ngồi bật dậy trên giường, hất tay chộp đồng hồ báo thức, nhìn thời gian, mơ hồ nói: “Chín giờ. . . . . .”
Ầm! ! ! ! ! Một tiếng! ! .
Nhã Tuệ và Khả Hinh kêu to lên: “Chín giờ? ? ? ? ? ? ?”
“. . . . . . Phanh . . . . . . ” Khả Hinh và Nhã Tuệ thật nhanh nắm túi xách, tóc còn không chưa chảy, chỉ mặc áo sơ mi tay ngắn đơn giản và váy ngắn, phát điên lao xuống lầu, mới đẩy cửa sắt ra, liền thấy mưa to rào rào tạt vào người, bọn họ cũng bấp chấp, cầm túi xách che mưa chạy về phía trước! !
Xe buýt bóp còi một tiếng, muốn chạy qua mưa! !
“Đợi chút . . . . . .. . . . . . ” Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh chạy như bay về phía trước, đội mưa đuổi theo xe! !
Xe buýt dừng lại, Nhã Tuệ và Khả Hinh chạy lên xe, kêu to: “Mau lái xe! ! Sắp tới trễ rồi! !”
***
Thời gian chín giờ 37 phút! !
Cả người Đường Khả Hinh ướt róc rách, đồng phục còn chưa kịp thay đứng ở trong phòng Tổng Giám đốc, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên!
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhìn tài liệu, mặt cũng không ngẩng lên hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Chín. . . . . . Chín giờ 37 phút. . . . . .” Đường Khả Hinh nói có chút gấp rút.
Trang Hạo Nhiên nhìn tài liệu hỏi: “Hôm nay đi làm ngày thứ mấy?”
Đường Khả Hinh có chút lo sợ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, biết mặc dù anh là người hiền hoà, nhưng tuyệt đối công và tư rõ ràng, mặc kệ ngày hôm qua anh đưa cô về nhà, nói đùa với cô như thế nào, nhưng hôm nay anh vẫn cấp trên của cô, mặt của cô có chút gian nan vặn vẹo nói: “Thứ. . . . . . Ngày thứ hai. . . . . .”
Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên tức giận ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi tay ngắn màu trắng, váy ngắn màu đen, mang màu đen cũng dép lê, cả người ướt đẫm, có chút ủy khuất đứng ở trước mặt của mình, anh ah một tiếng, nghiêm túc nói: “Có phải cô muốn nói với tôi, ngày hôm qua gánh vác trách nhiệm, trở về muộn cho nên hôm nay tới trễ hay không?”
Đường Khả Hinh lập tức trừng lớn con ngươi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, không dám lên tiếng, nhưng cô là nghĩ như vậy .
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lại nghiêm túc nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Cô biết đi làm muộn, có ý nghĩa là gì sao?”
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, cúi đầu thật thấp.
Trang Hạo Nhiên liền nghiêm mặt, nhìn về phía cô nói: “Đi làm không đến muộn, là thái độ tôn trọng công việc của cô ! ! Cũng là một loại lời hứa nghiêm túc trong công việc của cô ! Không phải cô là một người chú trọng lời hứa sao? Làm một nhân viên của khách sạn, chúng ta không cho phép chậm trễ! !”
“Vâng . . . . . Tôi biết rồi! Sau này tôi. . . . . .”
“Đừng nói với tôi, cô biết sai rồi, sau này sẽ không như thế nữa, sau này tuyệt đối sẽ không đi trễ …!” Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Hứa hẹn tức là bắt đầu phản bội! Nếu như cô có ý định này, muốn đạt tới mục đích, thì phải làm cho tôi xem là được! Tôi không cần lời hứa dư thừa của cô!”
“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh trịnh trọng gật đầu, hai mắt lộ ra ánh sáng kiên định.
Trang Hạo Nhiên lạnh lùng trợn mắt nhìn cô một lúc lâu, mới cầm thiệp mời màu xanh dương lãng mạn đặt ở trên bàn làm việc, mở ra xem một cái, nói: “Hôm nay có thiệp mời của cô, trực tiếp đưa đến phòng Tổng Giám đốc tôi, mặt mũi của cô cũng không nhỏ à. . . . . .”
Đường Khả Hinh sững sờ ngẩng đầu nhìn về phía anh nói: “À? Thiệp. . . . . . Thiệp mời?”