Chương 722: QUÁ TAM BA BẬN
Mưa to gió lớn tiếp tục trút xuống. . . . . .
Tiếng sấm vang lên ầm ầm ầm ! !
Cả người Lãnh Mặc Hàn ướt đẫm một mình canh giữ ở chân núi, mặc cho gió mưa điên cuồng đánh vào trên người của mình, hai mắt vẫn nóng bỏng nhìn ngọn núi cao vút, cũng không kịp đợi nữa, lập tức cất bước muốn đi về phía trước, nhưng nhìn thấy trong làn mưa to trắng xóa, cảm giác có một bóng dáng trắng đang di động giữa đám cỏ cây, anh lập tức dừng bước chân, bình tĩnh nhìn chằm chằm! ! Quả nhiên nhìn thấy thân thể nho nhỏ của Tiểu Nhu, quỳ gối ở bên trong một hang núi nhỏ, giống như con thỏ nhỏ đáng yêu bò ra ngoài, anh nhìn thấy cô, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cất bước, đạp đường núi gập ghềnh, đi tới, kêu to: “Tiểu Nhu! !”
Cả người Tiểu Nhu tất cả đều là bùn nhão vàng vàng đen đen, tóc rũ xuống trên bả vai, áo sơ mi cũng dính vào làn da trắng nõn của cô, phía trái trên mặt có vết máu, cằm còn trầy trụa, nước mưa ươt đẫm dọc theo khuôn mặt nhỏ nhắn trượt xuống, cặp mắt ướt đẫm, lập tức nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn nơi xa, cô ngạc nhiên ồ một tiếng, kêu lên: “Sao anh ở chỗ này? Không phải đi tìm ong mật sao?”
“Tìm rồi!” Cả người Lãnh Mặc Hàn ướt đẫm bước nhanh đến trước mặt của Tiểu Nhu, lập tức cởi tây trang màu đen của mình ra, không có nhìn tới áo sơ mi trước ngực cô ướt đẫm một mảng lộ ra bầu ngực như ẩn như hiện, anh chỉ rất lo lắng khoác tây trang cho cô, có vài muốn nói, lại không nói ra được! !
Tiểu Nhu hồ đồ ngẩng đầu nhìn nét mặt Lãnh Mặc Hàn, biết anh đang lo lắng, lập tức nở nụ cười ngây thơ đơn thuần, nói: “Có phải anh đang lo lắng hay không ? Đừng lo lắng! ! Lúc tôi còn nhỏ thường chạy lên núi chơi, không có việc gì!”
Lãnh Mặc Hàn lập tức ngẩng đầu lên, thở gấp, nhìn cô căng thẳng nói: “Cô cũng chưa có nghĩ tới, mưa gió lớn như vậy, lên núi sẽ gặp nguy hiểm sao? Còn không cho tôi đi cùng cô! !”
“Sẽ không ! Anh đi lên mới có nguy hiểm ! ! Nếu như tôi giúp Khả Hinh, anh xảy ra chuyện, như vậy không phải tôi bị tội lớn rồi. Không có việc gì đâu!” Tiểu Nhu rất sảng khoái đáng yêu nói xong, lại chợt nhớ ra cái gì đó, lập tức đưa tay nhét vào trong ngực áo sơ mi của mình, moi ra! !
Lãnh Mặc Hàn quay mặt đi, không nhìn!
Tiểu Nhu lập tức nắm một nắm lớn “Cỏ linh chi”, mắt mở to, nói: “Anh xem! ! ! Tìm được rồi! !”
Lãnh Mặc Hàn nhìn gốc cỏ linh chi, bị bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Tiểu Nhu nắm trong lòng bàn tay, anh cũng thở phào một hơi, lại kích động nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đơn thuần của Tiểu Nhu, mắt to sáng lấp lánh giống như ánh sao, nhưng mắt bên trái bị trầy xước, đang chảy máu, anh lập tức muốn vươn tay, lau nhẹ vết thương cho cô. . . . . .
“Đi thôi!” Tiểu Nhu không nói hai lời, liền níu ống tay áo sơ mi của anh bước đi, ngây ngốc nói: “Anh không cần lo lắng cho Khả Hinh đâu, cô ấy nhất định sẽ khá hơn ! Cây thuốc của chúng ta rất hiệu nghiệm! Đây chính là Vương Mẫu nương nương phía sau núi nha!”
Lãnh Mặc Hàn lại cầm ngược tay của cô, nghe được trong lời của cô có ẩn ý gì, nhìn cô.
Tiểu Nhu cũng trợn to mắt, đứng ở trong mưa nhìn anh.
“Cái gì gọi là lo lắng cho Khả Hinh?” Con ngươi của Lãnh Mặc Hàn nheo lại nhìn cô.
Tiểu Nhu cười hi hi hi nhìn Lãnh Mặc Hàn, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như phát hiện một chuyện bí mật, vui vẻ nói: “Tôi đã từng nhìn thấy anh len lén nhìn Khả Hinh, giống như anh rể lớn của tôi nhìn chị lớn của tôi!”
Lãnh Mặc Hàn im lặng nhìn cô.
Tiểu Nhu lập tức cho rằng mình làm sai chuyện, có chút lo sợ đứng ở trong mưa gió, nhìn anh.
“Đi thôi. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn đột nhiên không biết nên nói gì, vươn tay đè mạnh đầu cô một cái, mới bước nhanh đi về phía trước.
“Tôi sẽ không nói cho người khác biết, anh yên tâm! Thật xin lỗi, tôi không nên nói ra. . . . . .” Tiểu Nhu nhìn Lãnh Mặc Hàn có chút khổ sở cúi đầu, nắm gốc cỏ linh chi, đáng thương đứng tại chỗ.
Lãnh Mặc Hàn quay đầu, nhìn cô một cái, mới nói nhanh: “Tôi không cảm thấy đây là một bí mật không thể cho người biết !”
“À?” Tiểu Nhu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
“Đi thôi!” Lãnh Mặc Hàn không nói hai lời, lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nửa ôm cô đi về phía trước, cũng không nói gì nữa.
Tiểu Nhu cũng ngây ngốc đi theo anh đi về phía trước.
“Cô. . . . . . Cô mới vừa nói. . . . . . Muốn trước khi chết, làm một chuyện có ý nghĩa ?” Lãnh Mặc Hàn quay đầu nhìn Tiểu Nhu, đứng ở trong mưa đột nhiên nghi ngờ hỏi: “Là chuyện gì?”
Ánh mắt của Tiểu Nhu sáng lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn , giống như tìm được một đồng ý tri kỷ, nói: “Tôi cuộc đời lý tưởng lớn nhất, chính là loại rất nhiều rất nhiều khoai tây! !”
“. . . . . . . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn nói không ra lời nhìn cô, nở nụ cười.
***
Mưa to, tiếp tục rào rào rơi xuống mặt đất.
‘Phòng tổng thống’.
Bên trong phòng tắm truyền đến tiếng nước mưa.
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu trắng, xắn ống tay áo, đứng ở lan can lầu hai, nhìn màn mưa trước cửa sổ sát đất, hai con ngươi đông cứng, ánh mắt xoay tròn, tự hỏi ngày đó mình cùng Tưởng Thiên Lỗi tranh chấp, anh vung hoa hồng trong tay, Đường Khả Hinh giống như bị đâm lúc đó, anh lập tức lưu loát cầm điện thoại di động lên, nhấn mã số của Lâm Sở Nhai, nghe tiếng chuông vang lên, tiếp tục suy nghĩ chuyện này!
“Chuyện gì?” Bọn Lâm Sở Nhai và Tào Anh Kiệt nghe được chuyện của Đường Khả Hinh, căng thẳng gấp gáp chạy tới.
“Lập tức điều tra nhà họ Tưởng cho tôi !” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng căn dặn.
“Nhà họ Tưởng?” Lâm Sở Nhai dừng bước chân, ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì?”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên xoay tròn, thở dài một cái mới nói: “Tạm thời không nói ra, nhưng cậu nhanh chóng điều tra nhà họ Tưởng một chút! ! Điều tra từng người giúp việc, quản gia, tài xế, điều tra hết cho tôi ! Cành nhanh càng tốt!”
“Được!” Lâm Sở Nhai gật đầu.
“Chuyện này, không thể bứt dây động rừng! ! Còn nữa, thuận tiện điều tra tình hình nhà họ Tần một chút! ! Lần trước Tần Vĩ Nghiệp sau khi bị Thiên Lỗi trả thù, bị cách chức Thị Trưởng, nhưng vẫn không có tin tức của anh ta.” Trang Hạo Nhiên lại nhanh chóng căn dặn.
“Tốt. Tôi lập tức làm cho người ta bắt tay vào làm ngay!” Lâm Sở Nhai cúp điện thoại.
Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, bình tĩnh ngưng mặt suy nghĩ biến cố trong khoảng thời gian này, anh cầm điện thoại di động, ngón tay xoay tròn, đúng lúc này, lại nghĩ tới Lãnh Mặc Hàn, không biết anh và Tiểu Nhu hái được thuốc hay không, lập tức bấm điện thoại của anh, lại phát hiện điện thoại di động rung động lên, anh vừa nhìn, là điện thoại của Lãnh Mặc Hàn, tim của anh lập tức treo lên, nhận máy, nín thở nhanh chóng đáp: “Ừm?”
“Thuốc lấy được rồi, ong mật cũng bắt được, cũng báo cho Bác Dịch và bác sĩ Tô, chúng tôi đang nhanh chóng chạy về! !” Lãnh Mặc Hàn cầm tay lái, đạp chân ga 200km/h, đeo tai nghe Bluetooth nói.
“Cám ơn anh! !” Trang Hạo Nhiên thở phào một hơi, lập tức để điện thoại xuống, nghĩ tới Khả Hinh được cứu rồi, anh đột nhiên mỉm cười, nắm chặt lan can, hai mắt lại loé lên một chút ướt át, cho tới bây giờ cũng chưa có cám ơn thượng đế, hôm nay cám ơn Thượng Đế! !
Lúc này, tiếng nước chảy trong phòng tắm chợt dừng lại, cửa cạch một tiếng mở nhẹ. . . . .
Đường Khả Hinh mặc trắng váy ngủ dây tơ tằm trắng tinh, tóc hơi ẩm ướt, tựa tại cạnh cửa, giống như con thỏ nhỏ yếu ớt đứng đó, có chút xấu hổ. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức căng thẳng xoay người, nhìn thấy bộ dáng Đường Khả Hinh mềm mại xinh đẹp như vậy, anh đột nhiên sửng sốt.
Đường Khả Hinh ngượng ngùng, hai mắt mơ huyền mê ly, nhìn chiếc áo ngủ tơ tằm bày bên giường, mặt có chút đỏ bừng, đôi tay quét nhẹ bả vai trơn bóng, bầu ngực hơi lộ ra. . . . . .
“. . . . . . . . . . . .” Trên mặt Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra mấy nụ cười, nhìn cô.
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, muốn đi qua kéo áo ngủ, lại cảm thấy ngượng ngùng.
Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên bật cười, cất bước đi tới trước mặt cô, cúi xuống nhìn cô một lúc, mới lập tức khom người đưa hai tay ra ôm cả thân thể mềm mại của cô lên. . . . . . .
Khuôn mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, không nhịn được đưa hai tay ra ôm cổ của anh, hai mắt lóe lên nước mắt, nhìn anh.
“Mặc Hàn mới vừa gọi điện thoại, nói tìm được thuốc rồi!” Trang Hạo Nhiên buông lỏng mỉm cười, vừa nhìn cô, vừa ôm đi về phía bên giường.
Đường Khả Hinh nghe lời này, cũng chợt biết ơn nở nụ cười, nhưng vẫn có chút không dám tin hỏi: “Có thật không?”
“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ôm Đường Khả Hinh đi về phía bên giường, thật cẩn thận đặt cô ở trên giường nệm trắng như tuyết, khẽ cúi người xuống đè ở trên người của cô, cùng với cô mặt dán mặt nhìn nhau . . . . . .
Đường Khả Hinh cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, mắt to linh động lóe ra ánh sáng hồng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật sâu, mới vừa tắm rửa cả người phát ra mùi thơm thiếu nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ hết sức đáng yêu, động lòng người, anh đột nhiên mỉm cười, cảm tính khàn khàn nói: “Thật muốn bịt kín con mắt của em. . . . . .”
“Tại sao?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn anh, dịu dàng hỏi.
“Muốn hôn em. . . . . .” Anh nói xong, ngay cả mình có phần ngượng ngùng cúi đầu, bởi vì cô đang bị bệnh.
Đường Khả Hinh cũng không nhịn được cười, cúi xuống, có chút xấu hổ.
Trang Hạo Nhiên nâng mí mắt, nhìn cô một cái, mới nhích người lên mấy phân, dùng sống mũi cao thẳng của mình, cọ nhẹ chóp mũi nho nhỏ của cô, một tay nắm nhẹ bả vai của cô, xoa nhẹ, vô hạn khát vọng nói: “Lúc nảy Bác Dịch gọi điện thoại tới cảnh cáo anh, nói hiện tại thân thể của em không tốt, sau khi ngâm thuốc, tuyệt đối không thể đụng em. . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, hiểu lời của anh, suy nghĩ một chút, liền chậm rãi vươn tay, ôm nhẹ cổ của anh, nghiêng người tới trước hôn trên môi anh.
Trang Hạo Nhiên có chút sững sờ, hai tay chống trên giường ở hai bên người cô, bao bọc cả người cô, mới có chút kích động nói: “Hôm nay em. . . . . . Đã chủ động lần thứ hai rồi. . . . . . Em chủ động một lần nữa, anh liền muốn hôn em rồi ! ?”
Đường Khả Hinh nghĩ tới những lời này, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn ôm cổ của anh, hôn trên môi anh.
Trang Hạo Nhiên có chút vui mừng nở nụ cười, nói một câu tinh nghịch, cũng đã đưa cánh tay to lớn, lập tức ôm lấy thân thể mềm mại của cô vào trong ngực, cúi xuống hôn mạnh trên môi của cô, lại cuồng nhiệt thoát ra đầu lưỡi, cùng với đầu lưỡi ngọt ngào của cô hơi xấu hổ, quấn lấy, tay cách váy ngủ tơ tằm của cô, xoa nhẹ phía sau lưng của cô, hông của cô, cảm giác cô có chút lạnh, liền kéo chăn, đắp lên trên người của nhau, mãnh liệt, nóng bỏng ôm nhau. . . . . .
Giường nệm có chút âm thanh ken két, giống như âm thanh ngọt ngào.
Lúc này, chuông cửa lập tức vang lên! !
Hai người nghe tiếng chuông, đồng thời dừng lại, nhìn nhau. . . . . . Trang Hạo Nhiên nóng bỏng nhìn Đường Khả Hinh thật lâu, tiếp tục không thôi hôn trước trán của cô, mắt của cô, mũi của cô, vành tai, cuối cùng cô bả vai bóng loáng của cô, phát ra tiếng vang thâm tình. . . . . .
Đường Khả Hinh mềm mại như mây, đón từng nụ hôn thâm tình, trái tim đập thình thịch.
Bác Dịch và Tô Thụy Kỳ, hai người đàn ông đứng ở ngoài cửa, hết sức lo lắng, lại muốn nhấn chuông cửa, cửa lại đinh một tiếng, mở ra.
Tô Thụy Kỳ căng thẳng vọt vào trước, cùng Bác Dịch nhanh chóng xách theo sách thuốc, đi lên thang lầu, lại thấy Trang Hạo Nhiên đang ôm Đường Khả Hinh mặc áo ngủ vào trong ngực, tựa vào trước giường, đôi tay ôm chặt thân thể mềm mại của cô, ngón tay nhẹ nhàng vén tóc cô, cực hạn cưng chiều và dịu dàng. . . . . . Anh chợt dừng ở bên giường, nhìn bọn họ, đột nhiên sững sờ, lần đầu tiên thấy Đường Khả Hinh dịu dàng tựa vào trong ngực một người đàn ông như thế.