Chương 645: CHĂM SÓC
Cửa nhẹ nhàng mở ra.
Sa Sa mặc váy ngủ công chúa màu trắng, mái tóc chạm vai đáng yêu, đưa đầu ra ngoài, trợn to mắt nhìn về phía phía trước. . . . . .
Trang Ngải Lâm mới vừa đánh người xong, cả người mệt mỏi, tắm rửa sạch sẽ, thay áo yếm màu trắng, váy ngắn màu đen, đôi thon dài hấp dẫn gát ghế sa lon bên trái, trong miệng cắn kẹo que, ánh mắt lạnh lùng nhìn tới trước, không chút nào cảm thấy mình làm chuyện xấu.
Bác Dịch, cái mặt của người đàn ông này bị đánh đến giống như đầu heo, mắt đen thui sưng lên, má trái sưng lên không chịu nổi giống như cắn một cái bánh màn thầu, khóe miệng rách ra, còn cắn một tia máu, T-shirt màu đen còn dính một đống máu, tay trái tay phải cánh tay bị thủy tinh cắt giống như hoa tàn tiễu bại rất đáng thương, lạnh lùng ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt nhìn chằm chằm Trang Ngải Lâm!
Trang Ngải Lâm vẫn ngậm kẹo que trong miệng, nhẹ xoay tròn, mút trái mút phải.
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh ngồi chung một chỗ, có chút e ngại nhìn hai người trước mặt.
“Tôi nói. . . . . .” Rốt cuộc Bác Dịch có chút không nhịn được, nhìn Trang Ngải Lâm lạnh lùng hỏi: “Cái gì gọi cô ấy là phụ nữ của em trai cô?”
Mặt của Đường Khả Hinh chợt đỏ bừng.
Trang Hạo Nhiên cúi xuống không lên tiếng.
“Cô ấy cũng có thể là phụ nữ của tôi!” Xem ra Bác Dịch rất tức giận rồi.
“Ôi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, bật cười nhìn Bác Dịch nói: “Anh không thể nói như vậy. . . . . .”
“Tôi khổ tâm chữa bệnh cho cô ấy như vậy, tôi vì người nào? Vì bản thân tôi sao? Cô ấy và tôi có quan hệ thế nào?” Bác Dịch vẫn đè nén lửa giận như ngọn núi vào trong người, nhưng lồng ngực hơi phập phồng, nhìn Trang Hạo Nhiên lạnh lùng hỏi.
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên không dám lên tiếng.
“Cho tới bây giờ. . . . . .” Bác Dịch lại tức giận trừng mắt nhìn bộ dáng Trang Ngải Lâm làm việc sai, lại chết cũng không hối cải, một đốm lửa lại muốn bắt đầu cháy hừng hực, cắn răng nghiến lợi tức giận nói: “Cho tới bây giờ tôi cũng không có. . . . . . Gặp qua người phụ nữ như cô, thô lỗ đến mức này, hoàn toàn không nghe người ta khuyên, cô còn ghê tởm hơn con heo rừng ở ngoài vườn nho của tôi !”
Trang Ngải Lâm lập tức cắn chặt kẹo que, nhìn chòng chọc vẻ mặt chán ghét của Bác Dịch, không tha người nói: “Con heo rừng nhà anh ghê tởm như vậy là do ăn quả nho nhà anh lớn lên! Bản tiểu thư xinh đẹp như hoa, anh so sánh tôi với heo, anh muốn tôi ném anh vào trong biển làm mồi cho cá mập đúng không?”
“Ném tôi xuống đi! ! Ném xuống tôi thành quỷ cũng không bỏ qua cô!” Hai tay của Bác Dịch nắm chặt, nhìn người phụ nữ này, đánh người ta thành như vậy, ngay cả lời xin lỗi cũng không nói!
“Anh còn sống tôi cũng không sợ anh, anh chết rồi tôi còn sợ sao?” Trang Ngải Lâm không nói hai lời, nhảy dựng lên, muốn níu cổ áo của anh. . . . . .
“Này, này, này!” Trang Hạo Nhiên lập tức ngăn ở trước mặt chị, tay dùng sức nắm chặt cánh tay của cô, mỉm cười nói: “Chị, chị không nên tức giận nha, có chuyện thì nói cho rõ ràng. Lần này là chị không đúng, em rất khó khăn mời được Bác Dịch tới, chị đánh cho anh ấy thành như vậy, anh ấy làm sao châm cứu cho Khả Hinh ?”
“Hai người thật cùng một mẹ sinh ra!” Bác Dịch dùng mắt gấu mèo (0.0) lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi chị em kia, mặt đen giống như Bao công, lạnh lùng nói: “Tôi bị đánh thành như vậy, cậu vẫn nhớ tới Khả Hinh?”
Sắc mặt của Đường Khả Hinh lại đỏ lên.
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, lập tức quay đầu đứng ở trước mặt của Bác Dịch, trăm ngàn lần xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, không phải như vậy, anh đừng tức giận, không nên tức giận! ! Tôi sai rồi, tất cả đều là lỗi của tôi! Tôi thay chị ấy xin lỗi!”
“Cậu ăn cơm thay cô ấy đi ! !” Bác Dịch không cách nào hết tức giận.
Lúc này Đường Khả Hinh có chút sợ hãi lập tức đứng lên, nhẹ nhàng ôm lấy cái hòm thuốc, gấp hoang mang rối loạn nói: “Bác Dịch tiên sinh, tôi..tôi, tôi . . . . . Tôi bôi thuốc cho anh. . . . . . Đều là lỗi của tôi. . . . . .”
“Cái gì là lỗi của em! ! Đều là lỗi của chị anh! !” Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, đoạt lấy cái hòm thuốc, đi tới chị trước mặt, đưa hòm thuốc cho cô.
“Làm gì?” Trang Ngải Lâm cắn kẹo que, lạnh lùng nhìn chằm chằm em trai! !
“Bôi thuốc cho Bác Dịch ! ! Lần này là chị không đúng!” Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm chị, có chút nghiêm túc!
“Cút!” Trang Ngải Lâm quay đầu đi, kêu lên: “Bà cô sống lâu như thế, ngoại trừ khi còn bé tắm rửa cho cậu hai lần, cũng chưa có chăm sóc đàn ông!”
Phốc! Đường Khả Hinh không nhịn được cười.
“Chị quá chán ghét!” Trang Hạo Nhiên lại nhìn chị, giống như có chút tức giận nói: “Chị đánh người ta thành như vậy, còn không bôi thuốc cho người ta? Anh ấy thật sự là vì Khả Hinh mới tới! !”
Trang Ngải Lâm xoay mặt đi, không lên tiếng.
“Nhanh lên một chút! ! Đừng để người ta nghĩ phụ nữ của họ nhà Trang chúng ta đáng sợ như vậy, không nói đạo lý!” Trang Hạo Nhiên trực tiếp nhét hòm thuốc cho chị.
Trang Ngải Lâm tức giận lạnh lùng ôm hòm thuốc, trợn mắt nhìn Bác Dịch một cái, nhưng không thể làm gì khác hơn là đứng lên hỏi: “Anh dám để cho tôi bôi thuốc cho anh sao?”.
“Tại sao tôi không dám?” Bác Dịch vốn không muốn có nhiều chuyện, nhưng lần này anh nhất định mặc kệ!
“Anh can đảm! !” Trang Ngải Lâm trực tiếp nhắc hòm thuốc, thoáng chốc mang giày cao một tất hai, đứng ở trước mặt của Bác Dịch, mạnh tay nắm chặt cánh tay của anh! !
Bác Dịch đột nhiên cảm thấy đau đớn, nhưng vẫn thở hổn hển, khó chịu, miễn cưỡng đứng lên.
Trang Ngải Lâm có chút loạng choạng đành phải vịn vào Bác Dịch, vừa đi lên lầu vừa cau mày nói: “Anh làm gì hả? Thân thể kém như vậy!”
“Ai cần cô lo!”
“Tôi ném anh xuống!”
Hai người cứ như vậy, từng bước loạng choạng đi lên cầu thang.
Trang Hạo Nhiên nhìn hai người lên lầu, rốt cuộc nặng nề thở dốc một hơi, nhưng vẫn có chút lo lắng nhìn chị, căn dặn: “Chị! Ngàn vạn lần không được đánh nhau nữa đấy! Chị đánh nũa anh ấy sẽ chết đấy!”
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, cũng bất đắc dĩ thở dài.
“Chú. . . . . .” Lúc này Sa Sa mơ mơ màng màng đi ra, nhìn hai người bọn họ, hỏi: “Lúc nảy dì kia và chú kia đang làm gì thế ?”
Trang Hạo Nhiên lập tức quay đầu nhìn Sa Sa, à một tiếng, đột nhiên căng thẳng cười nói: “Bọn họ đang chơi trốn tìm!”
Đường Khả Hinh nhìn anh.
“Chơi trốn tìm. . . . . .” Sa Sa cau mày, nghĩ tới nghĩ lui.
“Bảo bối, mệt không? Chú dẫn cháu đi ngủ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói còn chưa dứt lời, lập tức cười đi tới, nhẹ nhàng ôm Sa Sa lên, sau đó mới hơi lo lắng nói với Khả Hinh nói: “Em nhanh đến phòng bếp, luộc mấy cái trứng gà, để cho chị anh lăn cho Bác Dịch. Nếu không, đoán chừng ngày mai anh ấy không còn mặt mũi gặp người.”
“Ồ ồ ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức đi vào phòng bếp.
“Là la la la. . . . . . Chú phải ôm Sa Sa lên giường nghỉ ngơi rồi…!” Trang Hạo Nhiên cười ôm lấy Sa Sa đi lên lầu.
Cửa phịch một tiếng bị đẩy ra.
Trang Ngải Lâm lập tức nện Bác Dịch lên trên giường, sau đó đặt hòm thuốc bên giường, một tay mở ra, từ bên trong lấy ra nước sát trùng, mở nắp, lạnh lùng nói: “Nằm xuống ! !”
Bác Dịch nóng mắt nhìn người này, nhưng vẫn hết sức khổ sở khó chịu, tay đè chặt lồng ngực, hơi dịch người xa một chút, tựa vào bên giường. . . . . .
Trang Ngải Lâm cầm bông băng, lạnh lùng xoay người, nhìn dáng vẻ Bác Dịch muốn chết không sống, chắt lưỡi một tiếng, nói: “Lúc mẹ anh sinh ra anh, nhất định chịu không ít chuối tiêu!”
“Nghĩa là sao?” Vẻ mặt Bác Dịch tức giận nhìn Trang Ngải Lâm.
“Nhũn như con chi chi!” Trang Ngải Lâm lạnh lùng nhìn nhìn, nói.
“Cô! ! !” Bác Dịch cảm thấy tức giận nhìn Trang Ngải Lâm, đè chặt lồng ngực, mới vừa muốn cắn răng nghiến lợi mở miệng. . . . . .
“Nằm xuống! !” Trang Ngải Lâm đưa tay nhấn mạnh lồng ngực của anh một cái, ấn anh ở trên giường, liền cúi người xuống, tay nâng mặt của anh, trước tiên khử trừng vết thương nơi khóe miệng cho anh. . . . . .
Bác Dịch thở gấp, nóng mắt nhìn người phụ nữ này, lúc cúi xuống khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ lộ ra không bỏ sót, ẩn dưới đôi mắt to, lấp lánh ánh sáng quyến rũ, lỗ mũi cao nhọn rất tây, có vẻ hết sức cá tính, thậm chí hấp dẫn, đôi môi hơi dầy hết sức hết sức đầy đặn mê người. . . . . .
Trang Ngải Lâm bôi mạnh vào vết thương nơi khóe miệng anh.
“A! !” Bác Dịch đột nhiên đau đến trên trán rịn mồ hôi, lập tức tức giận nhìn người phụ nữ này nói: “Cô nhẹ một chút không được sao?”
“Anh nhìn ngực tôi chằm chằm, tôi nhất định giết chết anh! !” Trang Ngải Lâm lập tức nện chai nước sát trùng xuống, nhìn anh chòng chọc, nói.
“Tôi thề, tôi chằm chằm ngực của cô, nho của tôi bị côn trùng ăn! !” Bác Dịch gầm nhẹ! !
Vẻ mặt Trang Ngải Lâm mới hơi thu lại, lại muốn cầm nước sát trùng lên.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Hai người cùng nhau quay đầu nhìn cạnh cửa.
Đường Khả Hinh mỉm cười cầm một đĩa trứng gà thật to, đi tới như đang lấy lòng nói: “Em . . . . . Em nghĩ khuôn mặt đẹp trai của Bác Dịch tiên sinh bị đánh thành như vậy, thật sự. . . . . . Không dễ dàng. . . . . . A, không, thật sự uất ức. . . . . . Em luộc một đĩa trứng gà, chị giúp lăn cho anh ấy. . . . . .”
Trang Ngải Lâm xõa tóc dài đến eo, bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, chắt lưỡi một tiếng cười nói;”Em gái! ! Cô đang trêu cợt chị sao? Hay suy nghĩ cho chị vậy? Cả đĩa trứng gà thật to, đến khuya nay tôi còn muốn ra khỏi cái cửa này đấy?”
Bác Dịch lạnh lùng nhìn cô.
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, vội vàng cười theo nói: “Ôi chao, không phải ý này á…, chị! ! Em chỉ cảm thấy mặt của anh ấy. . . . . . Phải chuẩn bị nhiều mà thôi. . . . . .”
“Để xuống đi!” Trang Ngải Lâm đột nhiên cảm thấy rất nóng, lập tức nắm cây quạt cổ bên giường giá trị 1,2 triệu quạt gió, quạt xong, đột nhiên cảm thấy cây quạt này có mùi rất thơm, liền theo bản năng liếc mắt nhìn. . . . . . cây quạt này ký tên. . . . . . Đường Bá Hổ. . . . . . Cô lại nhanh chóng phe phẩy cây quạt, làm cho tóc dài phất phới, giống như Hằng Nga!
Bác Dịch lại tức giận nhìn cô chằm chằm.
“Vậy mọi người. . . . . . Từ từ. . . . . . làm. . . . . .” Đường Khả Hinh không biết nói gì, không thể làm gì, có chút ngượng ngùng lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô đột nhiên thở dốc một hơi, mới vừa muốn đi xuống lầu hai, lại thấy Trang Hạo Nhiên đang ôm Sa Sa, nằm ở trên giường nệm trắng như tuyết, sau đó nở nụ cười đầy dịu dàng đẹp trai nói: “Sa Sa ngoan, ngủ sớm một chút, ngày mai, chú dẫn cháu đi chạy bộ có được không?”
“Tốt! !” Sa Sa cũng cười ngọt nhìn Trang Hạo Nhiên, đột nhiên đưa ra bàn tay nhỏ bé non nớt, kêu to: “Chú, cháu muốn ôm! ! Cháu muốn chú ngủ cùng cháu !”
Mặt của Đường Khả Hinh tối sầm lại.