Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1170: BỌT BIỂN

“Thật sự là bởi vì nó?” Tay của Bác Dịch cầm lục ngọc bảo gảy lìa, thật nặng nề và đau lòng nhìn phụ nữ trước mặt.
Trang Ngải Lâm một mình đứng ở giữa phòng khách, ánh mắt xốc xếch nhấp nháy, cô chưa bao giờ biết nói dối, trên mặt ẩn nhẫn vẻ thừa nhận, lộ ra một chút sự thật cô giữ lại, mặc dù có ẩn tình khác, nhưng cô không biết chối bỏ như thế nào…
Trái tim lập tức bị đánh trúng! !
Bác Dịch chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt, nhớ tới tối nay mình bộc lộ ra hạnh phúc và thỏa mãn, mặt của anh cũng lộ ra cười khổ hơi tự giễu, từng chữ từng chữ thâm trầm nói: “Trang Ngải Lâm! Mặc dù anh một mình trông coi vườn nho, nhưng anh cũng không cô đơn, anh rất thỏa mãn, không cần đồng tình, càng không cần thương hại. Anh hi vọng em ở lại, là bởi vì anh yêu em. Khối lục ngọc bảo này đối với anh quan
trọng đến cỡ nào em biết không? Anh xem em là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời anh, mới đưa nó cho em ! ! Nếu em không biết quý trọng, em có thể trả nó lại cho anh. Tại sao phải chà đạp nó, chà đạp lên tình cảm của anh như vậy? !”
Trang Ngải Lâm nghe nói như vậy, lập tức bị kích thích nổi giận, khuôn mặt cô lập tức căng thẳng, nhìn anh vội nói: “Tôi làm sao chà đạp anh! Tôi làm sao chà đạp nó! ? Làm sao anh biết tôi không có quý trọng?”
“Độ cứng của nó có thể đập vỡ bao nhiêu cm thủy tinh em biết không?” Bác Dịch đau lòng nhìn người phụ nữ này, lại nắm chặt lục ngọc bảo trong tay, từng chữ từng chữ cũng lộ ra nặng nề không nở và khổ sở nói: “Nó thay thế cha mẹ của anh, làm bạn với anh trong thời gian bao lâu em biết không? Nếu như em thật biết quý trọng, sẽ không để cho nó dễ dàng bị đánh vỡ như vậy! ! Nó ở trên cổ của anh, bảo vệ hơn hai mươi năm, tự nhiên anh biết, nó quý trọng như thế nào mới có thể giữ lại nó! ! Anh cũng biết rõ em xem thường nó như thế nào, nó mới
có thể yếu ớt bị ném vỡ như vậy! Anh nhìn thấy em thường ném kim cương châu báu khắp nơi, nhưng anh vẫn tin tưởng em là một người tôn trọng tình cảm người khác! Là một người biết phân biệt nặng nhẹ! ! Nhưng thì ra em không phải! !”
“Đủ rồi! !” Tâm trạng Trang Ngải Lâm nặng nề đè nén tức giận nhìn anh, khuôn mặt ngưng lại, lạnh lùng, trực tiếp nói: “Không phải là một khối lục ngọc bảo sao? Nó có thể đại biểu cho cái gì? ! Anh không cần phải ở chỗ này chỉ cây dâu mà mắng cây hòe? ! Trang Ngải Lâm tôi dám làm dám nhận! Nó chính là tôi làm vỡ! Vỡ thì thế nào? ! Loại vật này tôi có một bó lớn! !”
“Đúng vậy!” Bác Dịch cũng lập tức tức giận đau lòng nhìn người phụ nữ này, từng chữ từng chữ nặng nề, mất mát nói: “Nó chỉ là một khối lục ngọc bảo bình thường! Nó cũng không phải là cái gì khác! ! Ở trong mắt của em, ngoại trừ bản thân mình, còn có thứ gì là quan trọng?”
“… . . . . .” Trang Ngải Lâm lập tức trợn to hai mắt, nhìn đàn ông trước mặt, không thể tin nổi, nghe câu nói kia, trái tim chợt đau nhói, cũng tức giận, nói ngay: “Tại sao anh nói tôi như vậy? Anh cho rằng tôi muốn ở lại với anh cả buổi tối nơi giá rét, thối cứt trâu này sao? Cũng là vì một khối ngọc vỡ như vậy? Trang Ngải Lâm tôi có thân phận như thế nào?”
“Trang Ngải Lâm em thân phận cao quý! Em là con gái nhà giàu ! Em là nhà thiết kế nổi tiếng thế giới ! Mà anh không phải là gì cả !” Tâm trạng Bác Dịch nặng nề nhìn cô, nói ngay. “Quả thật anh không là gì cả ! !” Trang Ngải Lâm lại lộ ra hung ác nhìn anh, nói thẳng ra lời đáy lòng: “Một bộ thiết bị trừ giá lạnh cũng có thể làm cho anh táng gia bại sản! Anh có tư cách gì yêu người! ? Một khối lục ngọc bảo nát như vậy, cũng chỉ có loại đàn ông cô đơn trắng tay như anh mới có thể cảm thấy nó có tiếng nói! ! Tặng nó cho người khác, liền cho rằng nó thật có thể thay lời nói của anh? Thay thế tình cảm của anh ! ! Tôi cho anh biết, tôi căn bản xem thường nó! !”
Có mấy lời, thật không thể nói… Cho dù tức giận cũng không thể nói…
Trái tim của Bác Dịch chợt bị đánh nát, hai tròng mắt anh nổi lên ánh sáng dữ dội và đau đớn, thật chăm chú nhìn Trang Ngải Lâm! ! Giống như tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, thật ra là từng viên bọt biển, giờ phút này toàn bộ bị đánh nát! !
Hai tròng mắt Trang Ngải Lâm chớp lóe, nét mặt căng thẳng, có lẽ ý thức được mình nói nặng lời, tâm trạng từng hồi đè nén, không biết nên làm thế nào, chỉ cắn chặt răng, chống đỡ đến cùng! !
Bác Dịch cứ lặng lẽ nhìn người phụ nữ này, nhìn cô rất cao quý xinh đẹp đứng ở trước mặt của mình, thân phận của nhau lập tức cách ra thật xa, anh không còn phẫn nộ, anh không còn tiếc nuối, anh không còn không nở bỏ, còn sót lại chỉ là từng nổi đau lòng và hiểu ra, từng chữ từng chữ sâu kín nói: “Anh . . . . .Thật tham lam sao? Khát vọng em yêu anh . . . . . Khát vọng một cô gái con nhà giàu có thân phận cao quý, yêu một người chưng cất rượu cô đơn như anh… Quả thật! Mỗi khi đến mùa đông rét lạnh, anh nhìn từng gốc cây nho rơi rụng sạch cành lá, nằm ở trong thế giới bông tuyết tung bay trắng xóa, anh mạo hiểm trời đông giá rét cưa cành xong, cô đơn đến nỗi ngay cả nhà cũng không muốn trở về… Trực tiếp đi vào hầm rượu, tựa vào bên cạnh thùng gỗ sồi ngủ, nghe trong thùng truyền tới đủ loại âm thanh ấm áp, anh liền yên lòng ngủ thật sâu.. . . . Có lần bởi vì bên trong thả ra khí CO2 mà tôi thiếu chút nữa bị ngạt thở chết rồi, nếu như không có chủ nhà vườn đi ngang qua đã cứu anh . . . . . Khi anh tỉnh lại, cũng không hối hận trong khoảnh khắc, tôi có thể chết đi. . . . Ít nhất anh không oán không hối chân tình chân ý của chúng. . . . . Nếu thật lòng muốn nhận được một đoạn tình cảm, quả thật cần mô một chút dũng cảm không sợ chết. . . . . Anh cho rằng anh đã dũng cảm, anh đã gặp được người yêu. . . . Thì ra là em không có…”
Trái tim chợt đau nhói!
Trang Ngải Lâm đứng tại chỗ, hai mắt nhanh chóng tràn nước mắt! !
“Ngải Lâm!” Bác Dịch lại nhìn người phụ nữ mình yêu, hai mắt không khỏi tràn ra nước mắt thâm tình, giống như xúc động một lần cuối cùng, thật sâu sâu kín cảm tính nói: “Em đã từng nói, em còn kém hơn vườn nho của anh! Quả thật anh
không có cách nào lựa chọn. Anh chỉ có thể nói thế này, anh có thể chết vì vườn nho! Anh cũng có thể chết vì em !”
Hai mắt Trang Ngải Lâm nhanh chóng di động !
Bác Dịch lập tức cười khổ một tiếng, đột nhiên không biết mình đau thương cái gì, nhưng cũng không muốn nói gì nữa, chỉ là lúc cất bước đi qua bên cạnh cô, sâu kín để lại một câu: “Nhưng chết là một chuyện tuyệt vọng đến cỡ nào? Nếu như cha mẹ của anh còn sống ở trên đời này, quả thật nó chỉ đúng là một viên đá. Nếu như lúc ấy, anh có thể giữ được em, anh sẽ không để cho một khối lục ngọc bảo không ngôn ngữ tràn đầy tưởng niệm của anh, ở lại trên người của em…”
Nói xong, bóng dáng kia lướt qua đi khỏi…
Trái tim Trang Ngải Lâm bị đè nén thật chặt, sau khi suy nghĩ một lúc, cô chợt xoay người, nhanh chóng đi ra phòng khách, đứng ở trong cái sân nhỏ thì đã nhìn thấy bóng dáng Bác Dịch kiên quyết mà cô đơn, đi qua tháp sưởi ấm chiếu ánh lửa đỏ rực, nửa khuôn mặt của anh xem ra không oán không hối, thật ra bản thân mình đã chưa từng nói với anh, lúc anh cô đơn rất hấp dẫn! ! Trái tim của cô chợt đau nhói, nhanh chóng bước lên trước, trải qua ruộng hoang giá lạnh, lúc sắp đi về phía xe của mình thì cô lập tức nắm chặt cánh tay của anh, vội nói: “Được rồi! Chuyện lục ngọc bảo tôi xin lỗi!”
Bác Dịch đau lòng đứng tại chỗ, cũng không quay đầu lại, sâu kín nói: “Đây không phải là vấn đề ai đúng ai sai. Lục ngọc bảo vỡ thì vỡ, anh không có trách em. Chỉ là tương lai không cần vì anh cô đơn mà hao tổn tinh thần. Anh không chịu nổi tình yêu của em, anh cũng không có tư cách giữ em lại. Quả thật anh là
một người trắng tay, tương lai anh còn có thể sẽ táng gia bại sản… Anh cũng không có được gì cho em…”
Trang Ngải Lâm nắm chặt cổ tay của anh, lập tức không biết nên nói gì. . . . .Hai tròng mắt Bác Dịch lại hiện lên mấy phần đè nén và đau đớn, nhưng không nói nữa, mà trầm mặt hơi tránh thoát cánh tay của cô, muốn lên xe…
Trang Ngải Lâm lại nắm cánh tay của anh, hơi do dự, hơi suy nghĩ, lại căng thẳng nói: “Chẳng lẽ… Tối nay… Anh thật tin tưởng tất cả đều là giả sao?”
Vẻ mặt Bác Dịch tuyệt vọng mất mát, chìm ở trong bóng tối, hai mắt lóe ra ánh sáng thật yếu ớt, lại đau lòng khàn khàn nói: “Nó hẳn không phải là giả. . . . . Nhưng nó cũng không phải quá chân thật. . . . . Bởi vì cả hai chúng ta đều có thứ gì đó khó khăn để chọn lựa, thứ gì đó nhất định phải kiên trì, mới có hoàn cảnh tiếc nuối như vậy. Ngải Lâm, chia tay thôi. . . . Lần này triệt để chia tay. . . . . Chúng ta chia chia hợp hợp, xa xa cách cách cũng bao nhiêu lần, lại vì một chút chuyện kích động, để hôm nay làm tổn thương lẫn nhau. . . . . Anh mệt mỏi. . . . Anh quả thật không xứng có được tình cảm, anh cũng không thích hợp một đoạn tình yêu như vậy. . . . Cho nên chúng ta cùng buông tay thôi. . . . Triệt để buông tay thôi. . . . .”
Hai mắt Trang Ngải Lâm lại tràn nước mắt, đứng trong gió rét, thở dốc, nhìn anh. . . . . Tay vẫn không muốn buông lỏng. . . . .
Bác Dịch hơi nghiêng mặt, chuyển mắt, liếc nhìn nửa khuôn mặt bên cạnh, rõ ràng hình dáng khuôn mặt vẫn lộ ra động lòng người, thế nhưng anh lại không còn lưu luyến nữa, mà cứng rắn tránh thoát cánh tay của cô, im lặng ngồi vào trong xe của mình, kiên quyết phát động xe, mở đèn trước xe, cho xe đi khỏi Trang Ngải Lâm, từ từ lui về phía sau, sau đó quay đầu, vừa nhìn vườn cây phía sau, vừa quay vô lăng, sau đó cho xe chạy cách biệt thự của mình, chạy thẳng tới phía trước, không hề có một chút do dự…
Trang Ngải Lâm gần như cô độc một mình một bóng đứng trong gió rét, nặng nề thở gấp ra sương mù màu trắng, nhìn chiếc xe hơi màu đen từ từ cách mình thật xa, hai tròng mắt của cô lập tức chớp chớp, cho tới bây giờ cũng không có khóc,
nhưng vào lúc này, nước mắt chảy xuống…
Xe, dọc theo vườn nho càng chạy nhanh càng xa…
Hai mắt Bác Dịch tràn đầy ánh sáng đau đớn, hai tay nắm chặt vô lăng, cho xe chạy nhanh đi phía trước, đầu óc mê man, gần như không nhìn thấy rõ con đường trước mặt, nước mắt bi thương im lặng chảy xuống…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK