Chương 1231: ĐẾN CÙNG
Mưa phùn vẫn rào rào bay bay!
Tòa nhà khách sạn Á Châu đứng ở trong mưa gió vẫn rất huy hoàng tráng lệ, mấy đường laser phóng thẳng lên không trung xông thẳng về phía chân trời, rất nhiều xe ô tô sang trọng nổi tiếng cùng với khách quý vẫn còn ra ra vào vào, một chiếc Rolls-Royce màu bạc xuyên qua mưa phùn bồng bềnh, dọc theo con đường lớn Tân Hải chạy tới như tên bắn, rất khí phách chạy qua trạm gác, mấy nhân viên bảo vệ lập tức hướng về phía nó chào, chiếc xe đã nhanh chóng chạy về phía khu biệt thự tổng thống. . .
Tiểu Thanh mặc đồng phục phòng kinh doanh rượu màu đen, dẫn hai người đi theo trợ lý cùng che dù đứng ở một bên chờ đợi, tất cả xung quanh giống như chỉ có tiếng mưa rơi tí tách gõ nhịp vang lên từng hồi rất có tiết tấu. . .
Con đường lớn hoa phượng tối tăm rốt cuộc có luồng ánh đèn mãnh liệt chiếu tới!
Chiếc Rolls-Royce rốt cuộc ở trong đêm đen chậm rãi chạy tới, cuối cùng dừng ở trước vườn hoa phòng tổng thống nào đó, tài xế nhanh chóng đi xuống xe mở cửa xe cho ông chủ, Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng và quần tây nhung màu xanh đậm, che dù trầm mặt đi ra trước, sau đó đỡ thân thể mềm mại của Đường Khả Hinh, hai người đứng ở trong cây dù trong suốt nhìn nhau ! !
Tiểu Thanh che dù đứng ở một bên, rất căng thẳng chờ đợi!
Đường Khả Hinh mang giày cao gót 12cm, khuôn mặt lộ ra nụ cười dịu dàng ẩn nhẫn, nhìn Trang Hạo Nhiên dừng lại một lúc lâu, mới sâu kín cúi đầu, dịu dàng nói: “Em tin tưởng mỗi chuyện xảy ra trên thế giới đều có sự thật của nó, cũng có lý do tồn tại của nó. Nếu như có thể, em nguyện ý làm một con diều giấy dừng ở trước cửa sổ của anh, chia sẻ với anh một chút cô đơn. Nguyện ý làm một đóa hoa bách hợp ở trong phòng làm việc bầu bạn với anh. Nguyện ý là một chút hương thơm trên giường nệm của anh, làm bạn sớm chiều cùng anh, nguyện ý là cây bút máy anh cầm lúc họp, nhìn thấy cuộc đời anh tràn đầy khí phách. . . Em chấp nhận làm tất cả mọi thứ. . . Nhưng chỉ có hiện tại không thể làm vợ của anh. . .”
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn cô gái trước mặt.
Hai tròng mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy nước mắt, lại rất thắm thiết nhìn Trang Hạo Nhiên, khuôn mặt lộ ra nụ cười nghẹn ngào nói: “Tình yêu của chúng ta vẫn muôn vàn khó khăn mới đi tới hôm nay! Còn thiếu một bước cuối cùng! Em tuyệt đối! Tuyệt đối! Không đi đường tắt! Tương lai. . . Em muốn thật hạnh phúc!”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, hai tròng mắt anh ứa nước mắt, khuôn mặt lại nở nụ cười nhìn cô gái trước mặt. . .
Lúc này Đường Khả Hinh chậm rãi lui về phía sau một bước, để cho mình đứng ở trong mưa, khuôn mặt đầy nước mắt lại lộ ra nụ cười, nhìn người đàn ông trước mặt, nói: “Cuộc đời của em . . . Tình nguyện lui bước ở trong lúc gian nan, tình nguyện tiếp nhận từng trận mưa trút xuống, cũng không muốn một chút hạnh phúc vụn trộm!”
Trang Hạo Nhiên che dù, hai tròng mắt thâm tình kịch liệt lóe sáng, nhìn cô gái trước mặt đứng ở trong nước mưa, nhưng giống như đóa sen trắng xinh đẹp mộng ảo, xinh đẹp đến say lòng người. . .
Đường Khả Hinh nhớ tới tất cả chuyện của mình tối nay, lúc này khuôn mặt cô lộ ra nụ cười động lòng người, thâm tình nhìn người đàn ông này, dịu dàng nói: “Cho nên xin anh tha thứ cho em gây chuyện ồn ào tối hôm nay. . . Mặc dù lúc này, em rất muốn ở bên anh, nhưng xin lỗi. . . .Tối nay em còn phải dự một cuộc họp ! Bởi vì ngày mai em sẽ phải trở về phòng kinh doanh rượu để phục chức rồi! Dĩ nhiên. . . .”
Khuôn mặt cô gái này hơi lộ ra nụ cười ngượng ngùng, lại ngẩng đầu lên nhìn anh có chút do dự nói: “Ngày mai anh có thể. . . Ôm một bó hoa đến Hoàn Cầu đón em đi ăn cơm trưa, dường như em nhìn trúng một cặp nhẫn kết hôn ở một cửa hàng trang sức nào đó! Xem cũng tạm được!”
Trang Hạo Nhiên nhịn cười ngẩng đầu, rất xúc động ngọt ngào nhìn Đường Khả Hinh, lúc này quả thật cảm thấy thật hạnh phúc, không nhịn được mập mờ hỏi: “Thật sao? Kiểu dáng như thế nào. . .”
“Chúng ta cùng đi xem, anh sẽ biết. . .” Đường Khả Hinh chăm chú nhìn Trang Hạo Nhiên, không nhịn được bật cười nói.
Trang Hạo Nhiên cúi đầu cười.
“Vậy em . . . Đi nha. . .” Đường Khả Hinh giống như có chút lưu luyến không thôi ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên dịu dàng mỉm cười nói.
” . . .” Trang Hạo Nhiên thật cảm động nhìn cô gái trước mặt.
Đường Khả Hinh cũng chăm chú nhìn anh, nhưng chiếc Mercedes-Benz màu đen của mình đã từ phía xa xa lái tới, nhanh chóng chiếu rọi ánh đèn chói mắt, cuối cùng dừng ở bên cạnh hai người. . . Tiểu Thanh lập tức tiến lên mở cửa xe. . . . Cô lại chăm chú nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, mặc dù trong lòng cực độ khát vọng, nhưng vẻ mặt vẫn lộ ra kiên quyết, ngồi lên xe. . .
Tiểu Thanh cùng hai người trợ lý cùng hướng về phía Trang Hạo Nhiên cúi người thật sâu gật đầu chào, lúc này mới chậm rãi đi về phía chiếc Mercedes màu đen, ngồi vào, lập tức đóng cửa lại! !
Đường Khả Hinh ngồi vào ghế sau xe, cách cửa sổ xe, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, khuôn mặt nở nụ cười. . .
Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, khuôn mặt cũng nở nụ cười thật sâu. . .
“Tối nay đi ngủ sớm một chút, không nên quá nhớ tới em, có thể em sẽ bận đến rất khuya. . .” Đường Khả Hinh cố ý nói như vậy xong, liền rất thản nhiên mỉm cười căn dặn tài xế: “Lái xe!”
Tài xế nghe xong, lập tức quay vô lăng, gạt cần số, cho xe chậm rãi chạy khỏi vườn hoa trước phòng tổng thống, từ từ chạy về phía trước. . .
Đường Khả Hinh ngồi ở trong xe, nhìn bóng dáng màu trắng của Trang Hạo Nhiên trong kính chiếu hậu, khuôn mặt cô lộ ra vẻ tự tin và phấn chấn, giống như mang theo một chút cố chấp nói. . . Trang Hạo Nhiên! ! Cuối cùng có một ngày, em muốn nói với phụ nữ trên toàn thế giới công khai chủ quyền của em! Em muốn mặc áo cưới đẹp nhất! Đeo nhẫn cưới đẹp nhất! Thật hạnh phúc! Em cũng không bao giờ cúi đầu khổ sở trước số mạng! !
Trang Hạo Nhiên đứng ở trong mưa phùn, hai tròng mắt kịch liệt lóe lên, nhìn chiếc xe từ từ lái vào trong bóng tối, lại giống như nghe được tiếng nói cố chấp mà đáng yêu của cô gái kia, khuôn mặt không nhịn được lộ ra một chút ngọt ngào và nụ cười hạnh phúc.
Lúc này điện thoại di động chợt vang lên!
Trang Hạo Nhiên còn đắm chìm trong thế giới tình yêu, nghe được điện thoại di động reo lên, anh hơi sững sờ lấy điện thoại di động ra, nhận máy đáp lời: “Ừm!”
Phòng khách phòng bệnh nào đó!
Tô Lạc Hoành ngồi ở trên ghế sa lon, vẻ mặt lộ ra căng thẳng kích động, đôi tay nhanh chóng di chuyển trên bàn phím, nhìn một phần dữ liệu cuối cùng về vụ án phóng hỏa của Đường Chí Long trong màn hình lớn mình sắp phá giải xong, từ từ truyền tống vào kho tài liệu của mình, Lãnh Mặc Hàn cầm điện thoại di động, đứng ở một bên, nhìn thân thể em gái khôi phục cũng rất tốt, cô đang ngồi ở xe lăn, mặc quần áo bệnh nhân, vẻ mặt lộ ra chăm chú, nhìn chòng chọc vào một tấm hình vụ án phóng hỏa đã in ra đặt ở mặt bàn. . .
“Lạc Hoành đang chuẩn bị truyền phần dữ liệu cuối cùng của cục cảnh sát tới đây! Nhưng chỉ sợ khôi phục xong hơi chậm, anh có thể tìm Tịnh Kỳ giúp một chút! Mặc dù Thủ tướng thôi giữ chức vụ nhưng ông ấy vẫn còn tiếp tục làm việc!” Anh cầm điện thoại di động, trầm giọng nói.
Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, hai tròng mắt sắc bén chợt lóe lên, trầm ngâm một lát, mới đáp: “Ừm! Tình hình điều tra bước đầu như thế nào?”
Vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn thâm trầm nghiêm túc, lạnh nhạt nói: “Vẫn chưa thể xác định! ! Dù sao đây là vụ án phóng hỏa mấy chục năm rồi! Nhưng tôi đã bảo Thái Hiền đi điều tra tài liệu cũng sắp xong! Bất kỳ sự vật gì cũng không chạy khỏi suy luận logic! Chỉ cần không hợp lý thì không thành lập! Tôi nghĩ lúc ấy Chu Lịch Bình điều tra vụ án cũng hết sức chính xác! Cũng không biết có thể điều tra ra chuyện gì hay không! Nhưng. . . Muốn xác định thật sự có phải chủ tịch Đường phóng hỏa hay không! ! Cũng rất mau! !”
“Bao lâu!” Trang Hạo Nhiên hỏi nhanh!
“Tối nay đến sáng mai!” Lãnh Mặc Hàn nói gần như rất chắc chắn!
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, cầm điện thoại di động, dừng lại một lát.
“Hạo Nhiên. . .” Lãnh Mặc Hàn do dự một lát, cứ có cảm giác đã có chuyện không tốt xảy ra, nhiều ngày nay anh cũng không thể xóa bỏ loại tâm trạng này, sâu kín hỏi: “Anh điều tra sự thật này. . . Là chính xác chứ?”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, khuôn mặt từ từ lộ ra nụ cười, mạnh mẽ nói: “Trên thế giới này, phần lớn con người đối với lo lắng trước mặt, muốn biết đáp án là vì tò mò! ! Mà tôi nhất định phải biết đáp án này! Là vì gánh chịu trách nhiệm! Mặc kệ tương lai là vực sâu hay miệng cọp, tôi cũng muốn xông tới đến cùng! Tôi không e ngại lo lắng, tôi càng không sợ vực sâu! Tôi không thích nhất là. . . Không hiểu rõ!”
Lãnh Mặc Hàn nghe xong, trong lòng đã có đáp án, chậm rãi gật đầu, nói: “Tôi hiểu. . . Xem ra anh đúng là phải làm Tổng Giám đốc!”
Trang Hạo Nhiên chậm rãi mỉm cười, tạm thời không có tâm trạng bàn chuyện khác, chỉ cứng rắn mạnh mẽ nói: “Hãy mau điều tra ra sự thật! Tôi cũng cần sự thật này!”
“Hiểu!” Lãnh Mặc Hàn trực tiếp cúp điện thoại, xoay người nhìn em gái, nói: “Bắt đầu đi!”
Mặc dù khuôn mặt của Uyển Thanh hơi lộ ra tiều tụy, hai tròng mắt lại lóe lên sắc bén, gật đầu một cái.