Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 725: HỨA HÔN

Gió mát mát, rừng trúc lay động nhẹ, ánh mặt trời êm dịu chiếu xuống mặt đất.

Cửa sổ sát đất nhẹ nhàng mở ra.

Đứa bé trai thật cẩn thận đi ra, liếc mắt nhìn trên đất, có còn con bò cạp hay không, xác định không sao, nó mới xoay người, nhìn cô bé mỉm cười nói: “Có thể! Đi ra đi?”

Cô bé vẫn lo sợ, siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình, lầu bầu nhìn ra bên ngoài, mới chậm rãi đi ra ngoài.

“Em tên gì?” Đứa bé trai nhìn cô bé hỏi.

Cô bé mở mắt to mộng ảo, suy nghĩ một chút chuyện này, mới cúi đầu, giọng nói non nớt lí nhí nói: “Mẹ nói, không thể nói tên của mình với người xa lạ, nếu không sẽ bị người xấu bắt đi.”

“Đúng rồi! Đúng là như vậy, đừng nói tên của mình cho người xa lạ, nếu không, người xấu sẽ bắt em đi đấy!” Đứa bé trai cố ý đưa hai tay ra, vồ vồ.

Cô bé ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh trai lớn như vậy, cười khanh khách.

“Nhưng tại sao em lại tới nơi này?” Đứa bé trai ngạc nhiên hỏi.

“Em đi cùng cha! Cha nói, dẫn em đi ra ngoài chơi!” Cô bé nhìn anh trai lớn, không khỏi ưa thích.

“Ồ! Vậy em muốn đi đâu chơi?” Đứa bé trai nhìn em gái nhỏ, cười hỏi.

“Em muốn đi tìm giày cao gót, nghe nói thật xinh đẹp, thật xinh đẹp! Mang nó vào, không phải em sẽ trở thành công chúa rồi sao?” Cô bé ngẩng đầu lên, nhìn anh trai lớn, cười nói.

“Em mang không được! Bởi vì em không phải công chúa.” Đứa bé trai nói xong, liền cười xoay người đi khỏi.

Em gái nhỏ lập tức sưng mặt lên, tức giận nhìn anh trai lớn, nhưng cũng nện bước nhỏ đi theo anh.

Phía trước có một bóng dáng màu trắng, xuất hiện tại bên khe cửa, đứa bé gái mặc váy ngắn lụa mỏng màu trắng, chừng mười tuổi, nghiêng mặt nhìn cô bé nhỏ kia đi theo sau lưng đứa bé trai, bước chân nhỏ nhảy tung tăng, nó khẽ cắn môi dưới, lập tức xoay người!

Thảm cỏ Lavender mênh mông bát ngát, bày ra một mảng màu tím, trải ra khắp nơi, nơi xa chong chóng gió Hà Lan màu trắng, ở dưới bầu trời xanh thẳm càng không ngừng xoay tròn.

Đứa bé trai bước nhanh xuyên qua giữa thảm cỏ Lavender, bóng dáng màu trắng di động ở mảng màu tím.

Đứa bé gái vẫn cầm cành trúc trong tay, vừa đi về phía trước, vừa nhìn khung cảnh xung quanh yên tĩnh, chỉ có gió nhàn nhạt, cùng thảm cỏ Lavender, cô bé có chút lo sợ gọi: “Anh trai lớn, nơi này sẽ có người xấu bắt em đi hay không ?”

“Sẽ không!” Đứa bé trai khom người xuống, bẻ gảy một nhánh cỏ Lavender, chỉ về phía bầu trời xanh thẳm, liều mạng vẫy

“Tại sao?” Cô bé thật thích hỏi tại sao.

“Em chưa từng nghe qua truyền thuyết cỏ Lavender sao?” Đứa bé trai hỏi.

“Cái gì?” Cô bé ngạc nhiên hỏi.

“Hoa Lavender có thể làm cho thần quái hoặc người xấu lộ ra! Nếu như nơi này có người xấu, ngay lập tức sẽ hiện thân!” Đứa bé trai vừa đi vừa cười nói, lại phát hiện sau lưng không có âm thanh, nó sửng sốt xoay người, nhưng chỉ phát hiện khắp thảm cỏ Lavender, em gái nhỏ đáng yêu không biết đi đâu. . . . . . Nó sững sờ, có chút căng thẳng gọi: “Em gái nhỏ! ! Em gái nhỏ?”

Xung quanh cỏ Lavender đung đưa khắp nơi, quét qua từng trận gió mát, đáp lại đều là tiếng lao xao.

“Em gái nhỏ?” Đứa bé trai có chút căng thẳng, tìm cô bé khắp nơi

***

“Ha ha ha. . . . . .” Trong phòng khách một biệt thự xa hoa.

Một người đàn ông chừng 60 tuổi, mặc tây trang màu đen, khuôn mặt sáng rỡ, lộ ra khí thế mạnh mẽ, ngồi ở trên ghế sa lon màu nâu sậm vị trí chủ nhà, nhìn Đường Chí Long ở bên cạnh, mặc tây trang màu xám tro, mặc dù đã gần đến bốn mươi, nhưng vẫn phong độ nhanh nhẹn, tao nhã khí phách, ngồi ở trên ghế sa lon, nhận lấy trà Nga Mi Tuyết Nha người giúp việc bưng tới, vạch nắp chung, ngửi nhẹ một cái, mới hớp một ngụm nhỏ hương trà từ đỉnh núi tuyết. . . . . . Ông bật cười gọi: “Chí Long!”

“Vâng, Chủ tịch!” Đường Chí Long mỉm cười đặt ly trà xuống, xoay người nhìn chủ tịch.

“Tôi mới vừa nhìn thấy Tiểu Hinh, hết sức thích, không bằng cậu giữ con bé lại, làm cô dâu của Thiên Lỗi chúng tôi !” Ông cụ Tưởng cười nói.

Bên cạnh một thiếu niên lạnh lùng ngồi ở một bên, không lên tiếng.

Đường Chí Long nghe vậy, lại ôn hòa khiêm tốn cười nói: “Mẹ đứa bé vẫn không chịu để cho bé Hinh tới đây chơi, chính là vì sợ ông cụ Tưởng ngài thích, nên mang nó đi.”

“Ha ha ha. . . . . .” Ông cụ Tưởng bật cười hào sảng, nhìn Đường Chí Long nói: “Cậu nói như vậy, chẳng lẽ nhà Thiên Lỗi chúng tôi vẫn không xứng bé Hinh nhà các người ? Vẫn giấu con gái đi, cũng chưa có nghĩ tới có ngày hôm nay? Chuyện này quyết định như vậy, hôn sự này tôi nhất định rồi !”

Thiếu niên nhàn nhạt nhìn ông nội.

“Chủ tịch. . . . . .” Đường Chí Long lập tức cười nói: “Bé Hinh nhà chúng tôi không với cao được.”

“Tôi nói có thể với tới là với tới. Tôi không thích con bé Như Mạt này, quá buồn bã. Không giống bé Hinh của chúng ta, hoạt bát đáng yêu, xuất thân từ gia đình tốt, nuôi dạy tốt. Lúc nảy mặc dù trốn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhìn một cái, cười vô cùng ngọt! Tôi thích!” Ông cụ Tưởng lại đưa đôi tay nắm chặt tay ghế, cười nói: “Cứ quyết định như vậy! Nếu như cậu chấp nhận đem bảo bối đến nhà họ Tưởng chúng tôi, tương lai tôi để cho con bé là trăng sáng giữa các vì sao vây quanh !”

Thiếu niên ngồi ở một bên, vẫn im lặng không nói, giống như đối với sự sắp xếp này, không có chủ ý.

Bên ngoài phòng khách, một bóng trắng bóng nhỏ bé, tựa vào một bên, nghe những lời này, đôi mắt vô cùng linh hoạt chợt lộ ra ánh sáng tức giận bất bình.

***

Từng mảng cỏ Lavender là khu đất phong thủy của nhà họ Tưởng, vì gieo trồng sự nghiệp muôn đời, đuổi đi dơ bẩn, thuộc vùng đất linh thiêng quý giá.

Cô bé từng bước từng bước đi vào thế giới mộng ảo, đón gió mát nhìn thấy trước mặt có rất nhiều rất nhiều phòng ốc cao giống như Thiên Nga Trắng, còn có xe công chúa Bạch Tuyết, còn có quả Bí Ngô nhỏ, cô bé lập tức vui vẻ giống như con bướm, bay tung tăng khắp nơi, cảm thấy chỗ này chơi thật vui . . . . . . tại bức tượng Thiên Nga Trắng cô liền bay khắp nơi, rốt cuộc tại nơi nào đấy, nhìn thấy một chiếc giày cao gót thủy tinh trong suốt cao khoảng hai mét, dựng ở trong cỏ Lavender, theo mảng màu tím nổi lên ánh sáng lấp lánh mộng ảo như trong cổ tích, ánh mắt của cô bé sáng lên, kêu oa một tiếng, thật vui vẻ chạy tới, kêu to: “Giày cao gót! Giày cao gót rất cao, mang vào mình cao như anh trai lớn.”

Cô bé vui vẻ chạy tới, đi tới trước giày cao gót, lập tức cúi người xuống ôm chiếc giày cao gót, cười khanh khách không ngừng, lúc này mới phát hiện, ở trong giày cao gót còn có thể chơi trượt cầu thang, cô bé lập tức chạy đến phía sau giày cao gót, quả nhiên có bậc thang nhỏ đi lên, cô bé lập tức cố sức chạy lên đỉnh giày cao gót, nhưng bởi vì đứng thật cao, nhìn phía xa một ngắm cánh đồng cỏ vô tận, còn có vài chong chóng gió Hà Lan không xa, cô bé cười kêu lên oa oa. . . . . .

Một bóng dáng màu trắng bỗng nhiên xuất hiện, đứng ở phía dưới, nhìn thấy cô bé đang ngồi ở trên đỉnh giày cao gót, vui vẻ nhìn phong cảnh phía xa, sắc mặt của nó lạnh lẽo, nhón chân lên, từng bước từng bước đi lên bậc thang, nhìn bóng lưng nho nhỏ đó, trong thân thể của nó dâng lên một sự thù hận, nhớ tới chuyện mới vừa ông cụ Tưởng nói muốn anh trai Thiên Lỗi cưới cô, nó cắn răng một cái, vươn tay dùng sức đẩy!

“A . . . . . ” Cô bé thất thanh kêu lên, cả người từ trên thang giày cao gót trượt thẳng xuống, mắt cá chân đụng phải một hòn đá nhỏ, bị đâm chảy máu, cô oa oa, tay nâng mắt cá chân, thân thể rất đau, ngẩng đầu kêu khóc: “Cha, mẹ. . . . . .”

Bé gái ở phía sau giày cao gót lập tức biến mất ở trong cỏ Lavender, chạy đến cách đó không xa, mới quay người lại, đem cái túi nhỏ chuẩn bị xong, lập tức mở ra, thả rất nhiều rất nhiều con rắn nhỏ bò ra ngoài!

“Cha, mẹ. . . . . .” Cô bé tiếp tục ngồi ở trên cỏ, kêu khóc.

Một trận gió thổi đến, xung quanh giày cao gót bay lên mùi lưu huỳnh, đứa bé gái kia tháo chạy như mũi tên, vèo một cái biến mất! !

Đứa bé trai nghe tiếng khóc, lập tức vứt bỏ cái túi nhỏ nhặt được trên mặt đất, mặc cho lưu huỳnh trút ra đầy đất, nhanh chóng chạy về phía giày cao gót, kêu to: “Em gái nhỏ, em gái nhỏ!”

Cô bé nghe được tiếng của anh trai lớn, lập tức khóc đến run rẩy, đi phía trước rơi lệ nhìn xem.

Đứa bé trai gấp gáp chạy đến bên này, nhìn thấy em gái nhỏ đã bị thương ngã bên cạnh giày cao gót, ngẩng đầu rơi lệ khóc lớn, tay cầm mắt cá chân bị thương, máu vẫn còn đang chảy, nó kêu lên một tiếng, lập tức đứng ở trước mặt côbé, kéo khăn tay trắng của mình ra, cuốn lấy mắt cá chân cho cô bé, nói: “Làm sao lại bị thương?”

“Em từ trên giày cao gót ngã xuống. . . . . .” Cô bé vừa nức nở vừa nhìn nó, mím môi khóc nói: “Đau quá, đau quá, em muốn ba. . . . . .”

Đứa bé trai quấn khăn tay trắng cho cô bé, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô bé một cái, liền đứng lên, duỗi tay về phía nó nói;”Tới đây! Anh cõng em về nhà!”

Cô gái nhỏ có chút xấu hổ ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn anh trai lớn, giọt nước mắt lớn chừng bằng hạt đậu lăn xuống.

“Tới đây!” Đứa bé trai nhìn lại cô bé, bật cười nói.

Cô bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to lấp lánh trợt xuống một giọt nước mắt, nhưng vẫn nhẹ nhàng vươn tay, bỏ vào trong lòng bàn tay anh trai.

Gió mát từng hồi, cỏ Lavender màu tím bày ra cả vùng đất, mộng ảo như bức tranh.

Hai bóng dáng, trùng điệp thành một bóng dáng, đi về phía trước.

Đứa bé trai cố hết sức cõng cô bé đi về phía trước, cô bé bật cười khanh khách, tay giơ chong chóng gió màu tím, phía trên mặt mình còn dính hoa cỏ Lavender, ở dưới bầu trời vui vẻ xoay tròn. . . . . .

“Em có phải là con gái của Chú Đường hay không?”

“Em có phải là con gái của Chú Đường hay không?”

“Làm sao em bắt chước lời của anh?”

“Làm sao em bắt chước lời của anh?”

“Này!”

“Này!” Cô bé sau lưng vui vẻ giơ chong chóng gió, cười rất ngọt nhìn nó, giơ lên bầu trời xanh thẳm, vui vẻ xoay tròn. . . . . .

***

Phòng đọc sách, ly loảng soảng vỡ vụn! !

Vẻ mặt ông cụ Tưởng âm trầm xoay người, nhìn Đường Chí Long ở sau lưng !

Đường Chí Long đứng ở trong đó, vẻ mặt căng thẳng nhìn ông, nói: “Chết?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK