Chương 949: VÒNG LUÂN HỒI
Bác sĩ và y tá nhanh chóng đi tới, gấp gáp đẩy Đường Chí Long đi ra ngoài phòng bệnh, chuẩn bị cấp tiến hành cấp cứu cho ông . . . . . .
“Chú Đường! ! Chú Đường!” Tưởng Thiên Lỗi vừa cùng với Đường Chí Long nhanh chóng đi về phía phòng cấp cứu, vừa hối tiếc nắm chặt hai tay của ông, trong lòng đau đớn, hối hận nhìn ông đeo chụp dưỡng khí, dáng vẻ cực kì đau lòng, thật sự đau lòng tự trách nói: “Thật xin lỗi! ! Con đã không nghĩ đến tình trạng sức khỏe của chú! ! Thật xin lỗi! ! Chú nhất định không xảy ra chuyện gì! ! Khả Hinh sắp thi đấu rượu đỏ, cô ấy còn hi vọng cha có thể nhìn thấy được khoảnh khắc cô ấy thành công! !”
Đường Chí Long chỉ khẩn cấp nằm ở trên giường di động thở dốc, đôi tay run rẩy.
“Mau! !” Y tá đẩy mạnh hai cánh cửa phòng cấp cứu, bác sĩ và y tá nhanh chóng đẩy Đường Chí Long đi vào bên trong, lúc này Tịnh Kỳ cũng lập tức dẫn viện trưởng và bác sĩ khoa thần kinh tốt nhất trong và ngoài nước nhanh chóng đi tới, mới vừa muốn đi vào cùng, hỏi thăm tình huống liên quan, đúng lúc này Tưởng Thiên Lỗi bị buộc phải buông tay Đường Chí Long ra, mới gấp gáp xoay người muốn trao đổi với Tịnh Kỳ. . . . . .
Một bàn già nua, nắm chặt cổ tay của anh, thật chặt, thật chặt! !
Tưởng Thiên Lỗi hoảng sợ xoay người, nhìn Đường Chí Long nằm ở trên giường bệnh, mặc dù khuôn mặt khổ sở, thoi thóp, hơi thở hổn hển dần dần trở lại bình thường, khôi phục một chút thần trí, nắm chặt tay của mình, giống như có lời muốn nói! !
“. . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi giật mình nhìn Đường Chí Long.
Tịnh Kỳ cũng đứng ở một bên, sắc mặt trầm tĩnh nghiêm túc, nhìn ông già này, mặc dù mang chụp dưỡng khí, nhưng miệng phun hơi nóng, có chút không quy luật, mí mắt càng không ngừng di động, giống như có lời muốn nói. . . . . . Cô lập tức nói : “Dường như ông ấy có chuyện quan trọng gấp gáp muốn nói với Tổng Giám đốc Tưởng! !”
“Nhưng. . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi gấp gáp ngẩng đầu lên nhìn Tịnh Kỳ, lúc này, anh chỉ hi vọng thân thể Đường Chí Long khỏe mạnh! !
Tịnh Kỳ suy nghĩ một chút, liền nhanh chóng đi tới bên cạnh viện trưởng, vội nói rõ tình huống, viện trưởng trầm tư suy nghĩ, liền nói nhanh: “Để Tưởng Tiên Sinh vào đi! ! Xem tình huống cụ thể của bệnh nhân như thế nào! Nếu như chỉ là thở gấp nghẹt tim, có thể suy tính để cho bọn họ nói chuyện trước! !”
“Vâng! !” Bác sĩ và y tá nhanh chóng đẩy Đường Chí Long đi vào trước, ngay sau đó Tưởng Thiên Lỗi cũng đi vào theo, hai cảnh sát lập tức đứng ở ngoài cửa, căng thẳng bảo vệ! !
Tịnh Kỳ đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt mang theo một chút buồn bã nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, nhớ tới lời của Thủ tướng: Dùng tất cả biện pháp bảo vệ an toàn cho Đường Chí Long!
Bên trong phòng cấp cứu! !
Bác sĩ cấp cứu nhanh chóng cấp cứu cho Đường Chí Long, phát hiện ông thật sự nhất thời thở gấp nghẹt tim, không có nguy hiểm tính mạng, liền tiêm thuốc cho ông trước, lau chùi vết máu, liền trực tiếp để cho ông nằm ở trên giường bệnh phòng cấp cứu, liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, tất cả mọi người cũng im lặng lui ra ngoài. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi lập tức đi lên phía trước, căng thẳng nhìn dần dần Đường Chí Long tỉnh lại, gọi nhỏ: “Chú Đường! !”
Khuôn mặt Đường Chí Long tiều tụy thở hổn hển, lại chậm rãi tỉnh lại mở mắt, đưa tay trái già nua run rẩy, nắm nhẹ cổ tay Tưởng Thiên Lỗi, nuốt cổ họng khô khốc một cái, nhìn anh, âm thanh khàn khàn hỏi: “Là. . . . Là. . . . Là ai nói cho con biết, chú vì Hoàn Cầu gánh chịu tiếng xấu. . . . .”
Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi khẽ lóe lên, mới vội vàng nói: “Lúc con mới vừa tới bệnh viện, chú Trang gọi điện thoại cho con, nói lúc ông ấy đã từng phái người đi thăm dò sự kiện rượu đỏ, phát hiện lúc ấy chú đảm nhiệm chức đầu bếp Trưởng và chủ tịch tại một khách sạn năm sao khác! ! Thậm chí bí mật chuyển tiền bạc cho Hoàn Cầu! Khi đó chú đã rời khỏi Hoàn Cầu vì tội tham ô! Con vẫn luôn không hiểu rõ tại sao, thậm chí trong lịch sử phát triển Hoàn Cầu chúng ta, chỉ thấy chuyện của chú nửa đoạn trước, sau này mới biết, năm đó Hoàn Cầu từng bị khủng khoảng tiền bạc ngắn ngủi, vừa vặn. . . . . . Nói chú tham ô năm đó!”
Ánh mắt Đường Chí Long hơi tối lại, nuốt cổ họng khô khốc, mới sâu kín nhìn tới trước, giống như nhìn thấy được một đoạn ngắn đã biến mất trong trí nhớ của mình, lại quay trở về. . . . . . Cuối cùng ông chậm rãi nói: “Hơn ba mươi năm trước, ông nội của con và ông nội Trang đã từng thề muốn ở trên mảnh đất Trung Quốc, tạo ra một loại rượu đỏ của riêng mình, hơn nữa phát hiện khí hậu ở khu vực Liêu Ninh hết sức thích hợp cho việc trồng trọt giống nho tuyết và nho nấm Botrytis quý phái! Hai loại nho này, cũng có thể tạo ra loại rượu nổi tiếng thế giới ! Mà năm đó, chú cũng ở nhà ông ngoại của Khả Hinh, phát hiện nơi đó có vùng đá sỏi đen quý giá trồng trọt giống nho Pinot Noir! Liền đề nghị khai phá ở nơi đó. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi yên lặng lắng nghe.
Hai mắt Đường Chí Long di động, trên mặt hiện lên một chút hồi ức nhưng vẫn còn rối trí và khiếp sợ. . . . . .”Lúc ấy tất cả mọi thứ tiến hành hừng hực khí thế, ba ngọn núi, hoàn toàn đều là cây nho trùng điệp, đón ánh mặt trời chói chang nhưng vẫn tràn đầy sức sống! Rất nhiều chuyên gia rượu đỏ trong nước, rối rít dừng chân ở nơi đó, bao gồm hai chuyên gia chưng cất rượu, đồng thời cũng là Viện trưởng Viện công nghệ sinh học, Bác tiên sinh và bà Bác!”
Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục căng thẳng lắng nghe.
Đường Chí Long nằm ở trên giường bệnh trắng như tuyết, tiếp tục nhớ lại, sâu kín nói: “Năm ấy. . . . . . Từng người chúng tôi đều như thấy được rất nhiều hi vọng, hi vọng này giống như quả nho mùa hè, xanh biếc, màu xanh tràn đầy sức sống! ! Lúc đó ông nội của con và ông nội Trang tràn đầy nhiệt huyết, những năm tháng phát triển kinh tế đất nước, luôn mang theo trái tim rất nghiêm túc, nên vì đất nước này làm một chút gì đó! Giấc mơ đối với người chấp nhất theo đuổi thật ra là một chuyện rất nghiêm túc! Nó cũng không phải hư vô! ! Nhưng lý tưởng cuộc sống cũng không chống nổi ánh mắt phẫn uất của xã hội hiện thực ! ! Đang trong thời gian vườn nho của chúng ta chuẩn bị chưng cất ra một loại rượu đỏ thuộc về riêng mình, lúc rượu đã hoàn thành thì ông cụ Tưởng đi đến Bình Huyền, cùng tất cả thôn dân nỗ lực vì vườn nho, uống rượu mừng nhưng không ngờ vào một đêm tràn đầy hưng phấn, toàn bộ chất đầy thi thể trúng độc chì! !”
Tưởng Thiên Lỗi nhất thời khiếp sợ nhìn Đường Chí Long, vội kêu lên: “Ý của chú là hơn ba trăm thôn dân này chết vì uống rượu đỏ trúng độc chì?”
Hai mắt Đường Chí Long di động ánh sáng kích động, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, trầm trọng gật đầu một cái.
Tưởng Thiên Lỗi nhất thời không còn hơi sức đứng tại chỗ, sắc mặt chợt thay đổi, hai mắt xốc xếch lóe lên, cảm thấy tất cả quá không thể tin nổi, anh nghẹn lời, lại kích động nhìn Đường Chí Long, hỏi: “Chuyện này là ai tạo thành! ! ? Là . . . . . Là ông nội của con? Bởi vì nhất thời sơ sót, hay. . . . . .”
Đường Chí Long nghe nói như vậy, lại lộ ra một chút đau lòng, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, chậm rãi nói: “Trong đó. . . . . . Có trách nhiệm của ông nội của con và ông nội Trang! Chuyện này chú chưa từng nhắc tới với người ngoài. . . . . .”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng chớp lóe, cảm giác trái tim lạnh lẽo, nhìn Đường Chí Long! !
Đường Chí Long nằm ở trên giường bệnh, giống như nhìn thấy được ông cụ Tưởng khi đó như anh hùng, tràn đầy tài năng phi thường và chiến lược, cùng ông cụ Trang nho nhã độ lượng, sâu kín nói: “Năm đó lúc thể rượu hoàn thành, tất cả mọi người vui mừng nhảy nhót! Nhưng đêm hôm đó, Chủ tịch Tưởng và Chủ tịch Trang đi vào phòng nghiên cứu của vợ chồng Bác tiên sinh, phát hiện một dây nho gần thôn bị biến thành màu đen, bọn họ kinh ngạc hỏi tình huống này thì hai vợ chồng mới nói, vì giải quyết tình hình này, bọn họ đã đi kiểm tra nhà máy hóa chất cách bản núi hai km, chính là nước thải thông qua đường ống dưới đất, nhiễm vào con sông nuôi hàng chục thôn trang, tương lai cũng rất có thể sẽ ô nhiễm đến vườn nho! ! Khi đó, ông nội Tưởng của con đầy ngay thẳng, rất tức giận, muốn mang theo chứng cứ này, khiếu kiện nhà máy hóa chất! Bởi vì ông ấy tuyệt không cho phép có bất kỳ ô nhiễm thấm ướt rượu trân quý, cũng không thể coi thường và không để ý tánh mạng của thôn dân! Nhưng không ngờ hôm sau lúc ông ấy mới ra cửa, cũng đã bị người bí mật gặp gỡ, muốn ông ấy che giấu sự kiện này! Thậm chí đe đọa lợi ích !”
“. . . . . .” Trong lòng Tưởng Thiên Lỗi đau nhói, im lặng nhìn Đường Chí Long.
Hai mắt Đường Chí Long cũng lóe lên ánh sáng đau lòng, tiếp tục sâu kín nói: “Ở một trong dòng sông thời đại, tinh thần, ý chí của một con người có vẻ nhỏ bé như vậy, nhưng ông nội của con là một người làm trong nghề ăn uống, ông ấy hiểu được nước là nguồn gốc của vạn vật, bất kể là chim muông cầm thú, hay một cây hoa một ngọn cỏ, đều cần nó tưới và nuôi dưỡng! Huống chi, khi đó, mặc dù tranh giành trả giá đất đai đã xúc phạm một số quan chức, nhưng vẫn được cả nhà Ủy viên Trương che chở! Ông ấy liền ôm vô vàn ý chí, muốn đi vạch trần sự thật! Không ngờ ông ấy mới vừa trình chứng cứ tố cáo lên cấp trên, buổi tối hôm đó, các thôn dân đã chết hết! !”
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, hai mắt lập tức tràn đầy nước mắt kiên nghị, mình luôn không thích ông nội, bởi vì anh cảm thấy ông nội là người cốt cách vô tình tàn nhẫn, cứng rắn làm cho người khác cảm thấy tư tưởng của ông cũng lộ ra người lãnh đạo vô tình và đáng ghét! !
Trên mặt Đường Chí Long hiện lên co quắp, đau lòng, tiếp tục sâu kín nói: “Có lẽ vườn nho này, chính là khởi đầu cuộc chiến tranh, mà tố giác lại nhấc lên cuộc chiến tranh giữa hai phe quan chức! ! Trong quá trình này, thôn dân đáng thương bị tàn hại chết! ! Bao gồm ông ngoại bà ngoại của Khả Hinh, khi đó, trên lưng còn đeo sọt trúc, nằm ở dây nho lưng chừng núi, bị chết rất đau thương, rất bi thảm. . . . . . Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, một nơi sống sạch sẽ thanh khiết từ đời này qua đời khác, cả đời khỏe mạnh lại bị sơ sót của chúng ta hại chết!”
Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt sắc bén lóe lên, lại gấp gáp hỏi: “Sau đó thì sao?”
Đường Chí Long chậm rãi nhìn Tưởng Thiên Lỗi, tiếp tục trầm trọng nói: “Sau đó không có ai điều tra được ai là người sai khiến, lúc ấy bởi vì chú có chuyện khẩn cấp, đang ở Hoàn Cầu, chú nghe đến chuyện này, vô cùng lo lắng, liền đi khổ sở cầu xin Ủy viên Trương và cha của ông ấy cứu giúp Hoàn Cầu, chú cũng đứng ra bảo đảm, ông nội của con và ông nội Trang là hai nhân vật vĩ đại, tương lai nhất định sẽ tạo phúc cho rất nhiều người, bọn họ tuyệt đối không thể nào vì một chút mùi rượu mà làm chuyện mất hết tính người, tăng thêm oxi hóa chì này! Chú cầu xin bọn họ bảo vệ Hoàn Cầu! ! Ủy viên Trương và cha của ông ấy suy nghĩ cả buổi tối, trong lúc dầu sôi lửa bỏng, liền làm giả lời khai, dốc hết sức hỗ trợ ông nội của con và ông nội Trang ! Cũng bởi vì như thế, cha của ông ấy, vợ và con gái đã chết trong cuộc chiến tranh này ! !”
Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy khiếp sợ nhìn Đường Chí Long! !
“Bắt đầu từ lúc đó. . . . . .” Vẻ mặt Đường Chí Long lộ ra áy náy, sâu kín nói: “Ủy viên Trương bởi vì đau lòng cho cha cùng vợ và con gái, không còn lui tới Hoàn Cầu chúng ta nữa! !”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, khó trách mỗi lần gặp Ủy viên Trương thì dáng vẻ ông đều nặng nề, ân hận! !
“Khi đó, ông nội của con giống như Hạo Nhiên! Bốc đồng, nhiệt tình, nhưng bởi vì cùng bị thực tế đả kích, từ đó ông ấy trở nên cứng rắn, trầm ổn! ! Khi một người ở vị trí càng cao, thì sóng gió cuộc đời sẽ càng nhiều! ! Khi mình ở vị trí cao hơn, nếu như con không vì người khác, đó là hoàn toàn ích kỷ! ! Ông nội của con là một người vĩ đại, ông ấy vẫn luôn gánh vác chuộc tội với hơn ba sinh mạng của trăm thôn dân!” Đường Chí Long vẫn sâu kín, đau lòng nói.
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, đau lòng từng cơn! !
Đường Chí Long tiếp tục sâu kín nói: “Chuyện này đã trôi qua rất nhiều năm vẫn không có điều tra được manh mối, lúc đó chú hết sức ngạc nhiên, bởi vì tuyệt đối không tin chuyện trúng độc chì này do chúng ta gây nên, chú là người tự tin, chú khẳng định lúc ấy chọn lựa mỗi người đều là nhân tài, ở trong quá trình này cũng không thể xem thường, liền âm thầm bảo mẹ của Khả Hinh về quê nhà, âm thầm điều tra nghe ngóng thôn dân còn sót lại trong thôn, rốt cuộc phát hiện đúng như ông cụ Tưởng đã sớm tố cáo, trong rượu bị tăng thêm chất độc! ! Thậm chí vợ chồng Bác tiên sinh làm công việc thí nghiệm, bọn họ cũng không phải trúng độc chì, mà lúc đang trên nửa đường về nhà, bị người bức chết! !”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức hai tay nắm chặt quả đấm, vang lên tiếng canh cách! !
Đường Chí Long nhất thời tức giận, hai mắt lóe lên, nói tiếp: “Khi đó, chúng ta đã điều tra được sự thật, sau đó ông nội của con liền đuổi chú ra khỏi Hoàn Cầu! !”
Tưởng Thiên Lỗi sợ run nhìn Đường Chí Long, gấp gáp hỏi: “Tại sao?”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Chí Long dừng lại một lát, rốt cuộc sâu kín, đau lòng nói: “Bởi vì lúc điều tra được sự thật, đã trôi qua vài năm rồi, trong đó dính líu tới rất nhiều nhiều nhân vật nữa…! ! Ông nội của con nghĩ đến có thể Hoàn Cầu sẽ có một trận gió tanh mưa máu, vì sợ liên lụy đến chú, liền tạo cho chú tội danh tham nhũng, đuổi chú ra khỏi Hoàn Cầu! Lại lợi dụng tình bạn cuối cùng của Ủy viên Trương, đã cứu chú, âm thầm cho chú gần 20% cổ phần Hoàn Cầu, cũng đã nói, nếu Hoàn Cầu không có việc gì, chú nhất định phải trở về, cũng nhất định, nhất định phải đem đứa nhỏ đáng yêu Khả Hinh gả cho cháu trai của ông ấy! Để cho con bé mãi mãi ở lại bên cạnh ông ấy, nghe tiếng cười ngọt ngào của nó! !”
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, hai mắt nhất thời tràn lệ! !
Đường Chí Long lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nước mắt không khỏi chảy xuống, khổ sở nghẹn ngào nói: “Ông nội của con là một người vĩ đại! Chú mang ơn chủ tịch cả đời! ! Ơn gặp gỡ vốn đã khó có thể báo đáp, còn một đường nâng đỡ cuộc sống của chú lên cao! Ông ấy vẫn tràn đầy khí phách nói, từ trước đến giờ tập đoàn cũng không phải là nhà họ Tưởng và nhà họ Trang! ! Chủ tịch Trang cũng lòng đầy hào phóng nói, tương lai người lãnh đạo Hoàn Cầu chỉ để cho người thích hợp! Tuyệt đối không thể chiếm giữ ngôi vị một mình, tuyệt đối không thể để cho hơn một triệu nhân viên, tương lai giao cho kẻ độc tài! Bọn họ đã tính toán tương lai, vận mạng, sâu xa không ai bằng! Cho tới bây giờ con cũng không được chứng kiến, hợp tác lẫn nhau như thế, hỗ trợ hợp tác lẫn nhau như thế! Tấm lòng của bọn họ và suy nghĩ của bọn họ đều là một! Trải qua rất nhiều năm tháng! Không sợ cường quyền, không sợ nguy hiểm khó khăn, dẫn dắt mọi người đón gió lướt sóng đi qua rất nhiều năm tháng, thậm chí sau khi biết sự thật chuyện thôn dân bị trúng độc, cũng cắn chặt răng, không xa không rời! Ở trong mắt của thế hệ sau các con, nhìn thấy ông cụ Tưởng có hùng phong tráng thì, thật ra ông cụ Trang vẫn là một nhà lãnh đạo vô cùng xuất sắc, chủ trì công việc không như chủ tịch Tưởng, nhưng đều có quyết sách sáng suốt! Vì khách sạn Á Châu, khai phá rất nhiều sự nghiệp mới! ! Thật ra khách sạn dưới nước, ông nội Trang của con đã sớm có ý tưởng, nhưng ông ấy lại cảm thán nói, hi vọng trong tương lai, có thể có người trẻ tuổi quả cảm và dũng khí gánh vác mở ra thời đại mới! !”
Tưởng Thiên Lỗi lắng nghe, trong lòng cảm thấy mênh mông, anh kiêu ngạo tự hào vì ông nội Tưởng cũng kiêu ngạo vì ông nội Trang có ý tưởng có một không hai, lại tiếp tục căng thẳng hỏi: “Vậy. . . . . . Chai rượu đỏ là thế nào? Nghe nói nhà họ Tưởng của con có bí mật gì che giấu ở trong chai rượu?”
Đường Chí Long chậm rãi quay đầu, cảm thấy đau lòng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, sâu kín nói: “Có phải con thật tò mò, nhà họ Tưởng của mình có bí mật gì hay không?”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng lóe lên, bản thân anh cũng không hiểu, nhìn Đường Chí Long!
Đường Chí Long dừng lại một lát, rốt cuộc khẽ chớp ánh mắt đỏ thắm, chậm rãi nhìn tới trước, giống như kêu gào, nói: “Chuyện rượu đỏ đi qua, ông nội của con ý thức được tánh mạng con người chính là một vòng luân hồi! Bởi vì ở trong xã hội đầy lợi ích, tất cả mọi người xung quanh có thể là bạn bè của con, cũng có thể là kẻ địch của con! ! Năm đó Ủy viên Trương hỗ trợ chúng ta như thế, đến nỗi cha cùng vợ, con phải bỏ mạng! Rất nhiều quan chức nghiêm nghị chính trực, bao gồm Thủ tướng hỗ trợ Hoàn Cầu vượt qua cửa ải khó! Ông ấy biết, cả đời này cũng không được những ân tình này, ông ấy biết sau này Hoàn Cầu sẽ cứu giúp đất nước! ! Liền mang một chai rượu đỏ trăm năm cổ xưa, đổ sạch rượu vang, giả vờ bỏ vào chai dịch rượu có oxi hóa chì còn lưu lại lúc ấy và chứng cứ điều tra sự thật hung thủ hại chết hơn ba trăm người năm đó, đóng kín che giấu bên trong chai rượu! ! Còn có ba bí mật của nhà họ Tưởng con, cất giấu ở trong chai, giao cho Ủy viên Trương, bày tỏ trung thành! Thề tương lai người lãnh đạo của Hoàn Cầu đời đời kiếp kiếp nhất định phải để lại một nửa cơ nghiệp ở trong nước phục vụ cho đất nước này! ! Nếu như tương lai người lãnh đạo làm trái thề này, Ủy viên Trương được mở chai, mang hai tờ di chúc trong chai chứng minh 100% cổ phần Hoàn Cầu của hai nhà Trang Tưởng, toàn bộ dâng hiến cho sự nghiệp từ thiện ở trong nước! !”
Tưởng Thiên Lỗi khiếp sợ nhìn Đường Chí Long, kinh ngạc kêu lên: “Cái gì?”
“Đây cũng là bí mật thứ nhất của nhà họ Tưởng!” Hai mắt Đường Chí Long đỏ thắm nhìn Tưởng Thiên Lỗi, sâu kín kích động nói: “Cho nên. . . . . . Chú nói ông nội của con là một người vĩ đại! Sau khi giao ra chai rượu đỏ, ông ấy vì đề phòng chuyện không may, liền một mình sao chép một phần sự thật điều tra, chuẩn bị muốn đích thân tố cáo những người đã từng giết hại hơn ba trăm thôn dân, sau đó Ủy viên Trương biết chuyện này, nhanh chóng chạy tới, ngăn cản hành động của ông ấy, hủy bỏ chứng cứ trong tay ông ấy! ! Thậm chí nói với ông ấy: cái chết có lúc nhẹ tựa lông hồng, có lúc năng như núi Thái Sơn! 100% cổ phần Hoàn Cầu, không quan trọng bằng anh dùng một ngày sống truyền lại tinh thần! ! Nếu muốn dùng tánh mạng của anh vạch trần sự thật, thì kiềm chế còn tốt hơn so vạch trần ! Anh cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định sẽ đích thân bắt lấy những người đó, sẽ xử tội chết! Nhưng. . . . . . Ủy viên Trương tuyệt đối không ngờ rằng, chai rượu kia mới tới trong nhà của ông ấy, không đến bao lâu đã bị mất trộm ! ! Sau đó, chai rượu đỏ này rốt cuộc đi đâu, không ai biết. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nghe xong trong lòng vô cùng chấn động!
Đường Chí Long lại sâu kín ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Bí mật thứ hai là bí mật về hai đứa bé! !”
Tưởng Thiên Lỗi lại kích động nhìn Đường Chí Long, nói: “Hai đứa bé?”
Đường Chí Long lại chăm chú nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Đúng vậy! Hai đứa bé! ! Ông ấy nhờ Ủy viên Trương công khai bí mật và thân thế hai đứa bé này, bởi vì lúc đó ông ấy không có dũng khí công bố sự thật sau khi Hoàn Cầu biến mất trên thế giới, ông ấy thật sự hổ thẹn đối với hai đứa bé này, thẹn với hai gia đình. . . . . . Một người lãnh đạo, khi ông ấy đứng ở vị trí cao, thật ra bản thân mình đã không là mình. . . . . . Có lúc, thậm chí ngay cả quyền hạnh phúc cũng không nắm giữ được! Ông ấy xin hai đứa bé này tha thứ cho ông ấy!”
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi ngưng tụ, trái tim không nhịn được đau đớn, không khỏi hỏi: “Ý của chú là. . . . . . hai đứa bé này là . . . . .”
Đường Chí Long ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hôm nay dáng vẻ nghiêm nghị phong độ, sau khi ông đè nén một lúc, nhưng vẫn cúi xuống, hai mắt lộ ra mấy phần xốc xếch nói: “Chú không biết. . . . . . Nhưng chú tin tưởng, cha của con có thể biết!”
“. . . . . . . . . . . .” Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng chớp lóe, do dự một lúc, lại vội vàng hỏi: “Vậy bí mật thứ ba là . . . . .”
Đường Chí Long lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi vội nói: “Bí mật thứ ba là một mấu chốt! ! Sự kiện rượu đỏ năm đó, Ủy viên Trương cùng một một số quan chức làm ra hàng loạt lời khai giả, chứng cứ giả, nhân chứng giả, ông cụ Tần cũng có phần tham gia! ! Ông ấy vì sợ đến lúc nào đó nhà họ Tần trở mặt thành thù, liền thu mua chứng cứ phạm tội của nhân chứng giả, bỏ vào trong chai! ! Để phòng ngừa có một ngày bị nhà họ Tần cắn ngược lại, cũng có chứng cứ kiềm chế ông ta! Cho nên ông cụ Tần cũng biết bí mật rượu đỏ, ông ấy cũng biết bên trong có 100% cổ phần của hai nhà Tưởng, Trang!”
Tưởng Thiên Lỗi nghe đến đó, hiểu ra! ! !
“Cho nên! ! !” Đường Chí Long căng thẳng và gấp gáp nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Thiên Lỗi! Con phải tin tưởng chú, chú nói đây là thật sự bí mật của rượu đỏ! Đã nhiều năm qua, các quan chức trẻ địa phương của ba mươi năm trước, hôm nay đều có không ít người có chức vị cao! ! Nếu chai rượu đỏ này, rơi vào trong tay bọn họ! ! Hoàn Cầu cùng một số quan chức đều không thoát khỏi quan hệ! ! Thậm chí sẽ cướp đi cổ phần quan trọng nhất của Hoàn Cầu! Con nhất định phải nghĩ cách tìm được chai rượu đỏ kia! Càng phải ngăn cản Hạo Nhiên mở chai rượu đỏ này! Nếu như cậu ấy mở ra, cậu ấy sẽ trở thành đối tượng bị tất cả ma quỷ công kích! !”
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi chợt thay đổi, nhớ tới hôm nay Trang Hạo Nhiên đi khỏi phòng làm việc của mình đã nói câu: cho nên anh thích hợp làm Tổng Giám đốc hơn tôi! Hai tròng mắt anh lóe lên, trái tim chợt vỡ vụn, khi nghĩ đến chuyện này! !
“Đi nhanh! !” Đường Chí Long lại thúc giục anh, gấp gáp nói: “Con và Hạo Nhiên đều là người có trách nhiệm! ! Không thể hy sinh không rõ ràng như vậy! Đi nhanh! !”
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, lập tức lo lắng gật đầu, muốn xoay người bước nhanh, lại chợt nghĩ tới điều gì, quay đầu lại nhìn Đường Chí Long hỏi: “Chú Đường! ! Có lẽ chú biết chuyện bình phong Cửu Long sao? Năm đó là ai đưa bình phong Cửu Long cho Hoàn Cầu chúng ta! ! ?”
Đường Chí Long trầm trọng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Ủy viên Trương! !”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi sáng lên! !