Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 819: CUỘC ĐỜI MỚI

Cuộc họp vẫn diễn ra, nhằm vào kế hoạch chi 1,2 tỷ để xây dựng hầm rượu, đưa ra bỏ phiếu, kết quả toàn bộ số phiếu thông qua! !

Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, lộ ra nụ cười hưng phấn.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi yên bình tĩnh nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh đỏ mặt, không có có lệnh, vẫn không dám ngồi xuống, chỉ cúi xuống, không lên tiếng.

Trang Tĩnh Vũ vàTưởng Vĩ Quốc ngồi ở trên ghế Chủ tịch trong phòng làm việc của mình, bình tĩnh lật xem tài liệu, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn cô gái nhỏ trước mặt đứng trong đám người, đều có cùng một loại ăn ý, nhưng cũng không nói gì.

Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên đứng tại chỗ, nhìn phòng họp đột nhiên yên tĩnh, không dám lên tiếng, nhưng bởi vì cô đứng rất mệt mỏi, muốn ngồi xuống. . . . . .

Tiêu Đồng lập tức nhìn cô lắc đầu một cái, có chút hiểu rõ, nở nụ cười.

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt của cô đột nhiên có chút ngạc nhiên.

Quả nhiên. . . . . .

Ở bên trong màn hình tinh thể lỏng khổng lồ, Trang Tĩnh Vũ mỉm cười mở miệng: “Làm lãnh đạo một công ty hơn 3 triệu công nhân viên, thật ra rất cảm thán, có thể tìm một người có năng lực và cảnh giới tinh thần phù hợp thật rất khó khăn. Hôm nay rốt cuộc để cho tôi hiểu được, một bả vai nho nhỏ gánh vác mơ ước vĩ đại như thế nào, cùng với khó khăn thực tế, cô ấy có thể ở trong ánh hào quang toả sáng, cảm nhận được sức hấp dẫn và năng lực của cô ấy, đồng thời theo thời gian, mà tiến bộ vượt bậc. Tôi không ngờ, tôi có may mắn, có thể ở năm tháng như vậy, nhìn thấy một cô gái như vậy.”

Đường Khả Hinh giống như có chút hiểu, Trang Tĩnh Vũ đang nói đến mình, mặt thoạt đỏ bừng, vội vàng cúi đầu, không lên tiếng.

Tưởng Vĩ Quốc cũng gật đầu, nói: “Tôi luôn luôn nghi ngờ đối với năng lực của Khả Hinh, nhưng hôm nay cô ấy để cho tôi thấy được, bởi vì phải có cảnh giới tinh thần, cho nên sinh ra tinh thần không sợ, người có thái độ dũng mãnh sẽ không sợ thắng thua! Tập đoàn của chúng ta cần nhân tài như vậy!”

Trang Hạo Nhiên im lặng ngồi tại chỗ, cười như không cười vuốt vuốt bút máy trong tay.

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, có chút khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Vĩ Quốc.

Tưởng Vĩ Quốc cũng xuyên qua màn hình lớn, nhìn cô gái nhỏ đó, trong lòng chứa bao nhiêu mơ ước, mới có thể vượt lên nói ra lời có đảm lược và thấu đáo lòng người, trời sanh cô phải tỏa sáng ở trong sự nghiệp rượu đỏ. . . . . . Lần đầu tiên. . . . . . lần đầu tiên. . . . . . ông dùng thái độ của chủ tịch Hoàn Cầu, nở nụ cười ôn hòa khen ngợi đối với cô gái này.

Trong lòng Đường Khả Hinh chấn động mạnh, nhìn Tưởng Vĩ Quốc, thậm chí nổi lên chút cảm giác kì quái, được khích lệ như thế mà trở nên mạnh mẽ.

Trang Tĩnh Vũ lại mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, tràn đầy hiền lành và ôn hòa gọi: “Khả Hinh. . . . . . Đứng ra để mọi người cẩn thận nhìn kỹ con xem. . . . . .”

“À?” Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên nhìn Trang Tĩnh Vũ, có chút không hiểu.

“Đứng ra” Trang Tĩnh Vũ nhẹ nhàng ra lệnh.

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, vẫn không hiểu.

Tiêu Đồng nở nụ cười nhanh chóng đứng lên, sau đó nhẹ nhàng đỡ Đường Khả Hinh đi khỏi vị trí thư ký của mình, sau đó đi đến giữa thảm đỏ phía dưới hai Tổng Giám đốc, cô mới mỉm cười trở lại vị trí của mình.

Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch, đứng ở giữa mấy trăm lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu, có chút hồ đồ, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch.

Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nhìn cô gái đứng ở giữa phòng họp, hỏi: “Đường Khả Hinh, cô nhận chức vị Thư ký của Tổng Giám đốc Hoàn Á, thời gian bao lâu rồi?”

“A. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút lo lắng nói: “Mười. . . . . . Mười tháng. . . . . .”

Trang Tĩnh Vũ nghe nói như vậy, khẽ mỉm cười, gật đầu nói: “Mười tháng. . . . . . Cô sáng lập một huyền thoại. Chỉ là, từ nay về sau, cô không thể giữ chức thư kí của Tổng Giám đốc nữa.”

“À?” Đường Khả Hinh có chút căng thẳng ngẩng đầu, nhìn Trang Tĩnh Vũ.

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, ánh mắt hơi xoay tròn, im lặng nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh. . . . . .

Tưởng Vĩ Quốc ngưng trọng nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi nói: “Tập đoàn Hoàn Á và Tập đoàn Á Châu đều trực thuộc tập đoàn Hoàn Cầu của chúng ta! ! Chỉ có tập đoàn Hoàn Cầu mới là mục đích phục vụ cuối cùng! Bất kỳ nhân tài ưu tú nào, đều phải sẽ dựa vào Hoàn Cầu, mặc dù cô là thư ký của Tổng Giám đốc Trang, lại phục vụ quá nhiều vì Phòng kinh doanh rượu Hoàn Cầu, nhưng vẫn không danh chánh ngôn thuận! Chúng tôi cũng biết, trong quá trình này, rốt cuộc cô gặp phải bao nhiêu khó khăn, đã trải qua bao nhiêu hoàn cảnh nguy hiểm. Nhưng nhân tài trưởng thành từ trong rèn luyện, giống như câu nói của cô: cho tới bây giờ cũng không có nghĩ qua, có một ngày nó trở nên rất mê người, hết lần này đến lần khác đánh thức linh hồn của mọi người!. Chỉ có người không ngừng mạnh dạn theo đuổi, lại không nghĩ tới thắng thua, mới có thể chính thức đi đến điểm cuối, bởi vì bỏ ra, mới là cảnh giới tối cao. Điểm này cô thật sự làm được. Sự chân thành của cô không có bất kỳ người nào nghi ngờ. . . . . .”

Trang Tĩnh Vũ lại đi xuống, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Đường Khả Hinh! ! Mượn cơ hội này, con nói cho chủ tịch, nói cho tất cả lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu, tương lai trong đời, con không sợ cám dỗ, không sợ khó khăn hiểm trở, mà tận sức vì rượu đỏ cố gắng cống hiến tinh thần trọn đời mình hay không! ?”

Đường Khả Hinh nghe xong, trong lòng cảm giác kích động, mặc dù cô vẫn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn Trang Tĩnh Vũ, khẽ gật đầu, nói rất chắc chắn: “Tôi sẽ! ! Tôi nhất định sẽ vì mùi rượu, kiên trì nguyên tắc trong lòng, sẽ cố gắng, còn có tinh thần phục vụ vì Hoàn Cầu ! Bởi vì nơi này cho tôi cuộc đời mới ! Ấm áp, tương lai!”

“Tốt! !” Tưởng Vĩ Quốc nghe nói như vậy, lập tức ngưng mặt nhìn mọi người một vòng nói: “Cuộc sống không có kỳ phép lạ nào lớn nhất bằng phép lạ cống hiến và thu hoạch! Lời nói hôm nay của Đường Khả Hinh, làm cảm phục tôi và chủ tịch Trang! ! Tôi và chủ tịch Trang cùng chung đề nghị, bổ nhiệm Đường Khả Hinh làm Tổng Quản lý phòng kinh doanh rượu của Hoàn Cầu! ! Trực thuộc Hội đồng quản trị, chịu giám sát mười hai tháng! Sau khi hết thời gian thửa thách Tổng Quản lý phòng kinh doanh rượu! ! Vào giữa giai đoạn thử thách, bổ nhiệm Giám sát viên dự án mở rộng hầm rượu của Hoàn Á, Giám sát viên hầm trữ rượu đỏ của khách sạn dưới nước! Quản lý cả Phòng kinh doanh rượu! Lương bổng phát theo cấp bậc Tổng Giám đốc, sau ba tháng, chính thức tiếp nhận cổ phần của Hoàn Cầu! Phần thưởng một chiếc Mercedes-Benz ! Chúc mừng cô!”

Một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên!

Tất cả mọi người đều rối rít đứng dậy, hướng cô gái trước mặt, bày tỏ chúc mừng!

Đường Khả Hinh vẫn khiếp sợ đứng ở một bên, nghe được thành công và may mắn chợt đến, nện vào đầu óc mình choáng váng, giống như từ quá khứ cho tới bây giờ cũng không có cố gắng qua, mà hôm nay lại nhận được tưởng thưởng bất ngờ, cô có chút không hiểu, chỉ ngây ngốc ngẩng đầu lên, nhìn mấy trăm lãnh đạo cấp cao, rối rít hướng mình vỗ tay nở nụ cười, thậm chí Tiêu Đồng cùng các đồng nghiệp thư ký, cũng mỉm cười đứng lên, vỗ tay chúc mừng mình. . . . . . Hai mắt của cô nổi lệ, nhưng vẫn kích động nhìn mọi người. . . . . . giống như không phải đang nằm mơ. . . . . . Nhưng tại sao không thật như vậy?

Cô gái này vẫn thiết tha kích động nhìn mọi người, không thể tin được! !

Có một giọng nói mang theo yêu thương và ấm áp, tràn đầy khích lệ, bay đến. . . .” Khả Hinh, cuộc sống quan trọng chấp nhất không ngừng theo đuổi, chỉ có không ngừng theo đuổi, không biết mỏi mệt, cố chấp theo đuổi, cuối cùng có một ngày, con sẽ phát hiện, cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc theo nhau đến. . . . . . Đến lúc đó, không nên cảm thấy mọi thứ là ảo giác, nó là “cơ duyên” của con. . . . . .”

Đường Khả Hinh đột nhiên có chút buồn bã muốn rơi lệ, nhớ tới người cha có tinh thần và linh hồn đẹp nhất thế gian này, cô giống như không kịp chờ đợi muốn đi tới trước mặt cha, cám ơn ông nhiều năm qua, mặc kệ là thân sa vào trong tù tội vẫn ở trong thế giới tự do, có những lời nói thấm thía hết lòng dạy dỗ. . . . . .

Cửa chính phòng họp ầm ầm mở ra! !

Trang Tĩnh Vũ cùng Tưởng Vĩ Quốc nghiêm nghị, mỉm cười xuất hiện trước cửa chính phòng họp, cùng nhìn cô gái đó vẫn giống như còn trong mộng.

Một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Đường Khả Hinh lập tức có chút hoảng sợ xoay người, nhìn hai chủ tịch, trong lòng của cô, chợt ấm áp, lại kích động rơi lệ. . . . . .

Trang Tĩnh Vũ và Tưởng Vĩ Quốc cùng mỉm cười cất bước đi tới, không khí kích động mọi người cùng hai Tổng Giám đốc đồng thời đứng lên, khom người chào hỏi, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, trong tay hai thư kí trưởng đang cầm hai chiếc khay phủ lên vải nhung màu xanh đen, cũng theo phía sau đi tới. . . . . .

“Chúc mừng con! ! Khả Hinh! Con xứng đáng tất cả . . . . . .” Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, kích động vươn tay.

Đường Khả Hinh kích động rưng rưng chăm chú nhìn Trang Tĩnh Vũ, trong lòng vô cùng mênh mông, do dự thật lâu thật lâu, mênh mông thật lâu, rốt cuộc run rẩy vươn tay, kích động nói: “Cám ơn chủ tịch. . . . . .”

Trang Tĩnh Vũ mỉm cười gật đầu một cái.

Tưởng Vĩ Quốc cũng ngưng mặt nhìn cô, lại lộ ra nụ cười ôn hòa, duỗi tay về phía cô, nói: “Chúc mừng, hi vọng tương lai cô có thể tiếp tục nhiệt tình tỏa sáng vì Hoàn Cầu. Phải biết, cuộc sống đến một giai đoạn nào đó, tất nhiên sẽ gặp khó khăn và hiểm trở, tất cả mọi thứ là dấu hiệu cô sẽ bắt đầu chuẩn bị nghênh đón cuộc sống mới, đừng buông lỏng, càng không thể lười biếng, thậm chí phải đề cao cảnh giác!”

“Vâng! Cám ơn chủ tịch!” Đường Khả Hinh lại trở nên kích động vươn tay, bắt tay với ông, lại phát hiện, lòng bàn tay của ông vừa ấm vừa dày.

Trang Tĩnh Vũ mỉm cười hơi trở về nhìn.

Hai thư kí trưởng mỉm cười cầm khay tiến lên, nhẹ nhàng mở ra một cái khay, đó là một cái hộp màu xanh đen, chứa huy chương bạch kim đính kim cương, một cái khay khác đột nhiên mở ra, là quyết định bổ nhiệm của Hoàn Cầu và hợp đồng mới ký, còn có bố trí văn phòng làm việc và danh sách nhân viên các bộ phận ! !

Rất nhanh chóng, giống như sớm có chuẩn bị, có lẽ cũng đã bắt đầu thử thách từ trước kia rất lâu,. . . . . .

Đường Khả Hinh thật kích động nhìn.

“Đáng tiếc thầy giáo của con ra khỏi nhà, nếu không, lúc này ông ấy có thể chứng kiến thời khắc này của học trò của ông ấy, có lẽ sẽ cảm thấy rất vui mừng. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nhìn cô nói.

Hai mắt Đường Khả Hinh chợt rưng rưng, nhìn chăm chú phía trước, nhớ tới Thầy giáo khổ tâm dạy dỗ, cô lại cảm động nở nụ cười. . . . . . thời khắc rất xúc động và kỷ niệm đáng giá, cô đột nhiên nghĩ đến một người, lập tức xoay người, kích động nhìn vị trí Tổng Giám đốc, lại chợt mất mát, Trang Hạo Nhiên đã không biết đi đâu, chỉ còn lại chiếc ghế da trống không, còn có một cây bút máy đã từng bị cô vặn gảy  . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK