Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 493: HÔN LỄ (NĂM)

Trang Hạo Nhiên chậm rãi buông Đường Khả Hinh đang sững sờ, nhìn nước mắt trong tròng mắt cô đã ngưng lại, nhưng trên mặt lại hiện lên một chút lạnh nhạt, nói: “Nếu như em muốn để cho người kia nhìn thấy em kiên cường, không nên khinh địch, lúc xoay người, liền yếu ớt. . . . . .”

Hai mắt Đường Khả Hinh run rẩy khổ sở và đau lòng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt cô, không để ý tới nữa, xoay người đi khỏi.

Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nhìn anh bóng lưng đi xa, căng thẳng muốn đuổi theo, lại nghe được có người hô to: “Hôn lễ sắp bắt đầu, mời tất cả quý khách ngồi xuống.”

Chúng tân khách vừa nghe, liền đi về phía chỗ ngồi hai cầu hoa khác, ngồi theo vị trí chỉ định, mà lãnh đạo cấp cao của hai đại tập đoàn Hoàn Á và Á Châu phân ra ngồi vị trí chứng hôn hai bên khán đài, Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, hai đại Tổng Giám đốc đầu tiên mời Tô Linh và Tô Thụy Kỳ ngồi ở vị trí khách quý, sau đó Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở vị trí đầu tiên, bên cạnh là lãnh đạo cấp cao Hội đồng quản trị, Đường Khả Hinh vén nhẹ đuôi váy, ngồi chung với Trang Ngải Lâm ở vị trí hàng thứ hai.

Tô Thụy Kỳ ngồi vị trí đầu, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhìn anh, cũng khẽ mỉm cười.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, ánh mắt quét về phía vẻ mặt Đường Khả Hinh dịu dàng, căng thẳng, hai mắt thoáng qua mấy phần sắc bén.

Như Mạt ngồi ở phía sau, nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi, trong lòng hoảng sợ níu chặt một góc túi xách tay.

Lúc này, một nhạc khúc hôn lễ rốt cuộc vang lên! !

Màn hình lớn tại sân khấu, rốt cuộc sáng lên hình ảnh chú rể cô dâu rốt cuộc xuất hiện tại đại sảnh khách sạn Á Châu, tất cả tân khách, rối rít vỗ tay, bày tỏ chúc mừng.

Đại sảnh khách sạn Á Châu! !

Rốt cuộc Tào Anh Kiệt dắt Trần Mạn Hồng mặc áo cưới  mỉm cười đứng ở hành lang lầu hai Khách sạn Á Châu, thấy các đồng nghiệp quản lý Khách sạn Á Châu, mọi người mặc đồng phục khách sạn, vẻ mặt lộ ra vui vẻ, đứng ở hai bên thảm đỏ nơi đại sảnh, rối rít vỗ tay bày tỏ chúc mừng. . . . . .

Trần Mạn Hồng cảm khái lộ ra khăn voan mông lung trên đầu, nhìn đồng nghiệp dưới lầu, mọi người thật lòng chúc mừng, khuôn mặt tươi cười, nhớ tới ở chỗ này gần mười mùa xuân thu, từ một cô gái thanh xuân đến hôm nay, một mình theo tuổi lớn lên, vốn cho rằng hạnh phúc sắp qua đi mà cô độc cả đời, thì Tào Anh Kiệt lại xuất hiện. . . . . . Tình yêu này giống như giấc mộng, còn chưa có bắt đầu, cũng đã ở cùng một chỗ, không có oanh oanh liệt liệt cũng đã nước chảy đá mòn rồi. . . . . .

Hai tròng mắt của cô ửng đỏ, quay mặt sang nhìn Tào Anh Kiệt.

Tào Anh Kiệt đẹp trai, quay mặt sang nhìn Trần Mạn Hồng, cười thật hạnh phúc, tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô đặt ở bàn tay giữa mình.

Trần Mạn Hồng không khỏi nở cười dịu dàng, nước mắt giống như sắp tràn ra.

Tào Anh Kiệt cách khăn voan trùm đầu, nhẹ nhàng bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nỉ non nói nhỏ: “Đừng khóc, chúng ta nên vui vẻ, tương lai, mỗi ngày anh và em sẽ như hôm nay. . . . . .”

Trần Mạn Hồng nghẹn ngào nở nụ cười.

“Đi thôi. . . . . .” Tào Anh Kiệt đỡ nhẹ Trần Mạn Hồng chậm rãi bước trên thảm đỏ đi xuống cầu thang xoắn ốc, từng bước từng bước đi tới đại sảnh.

Lâm Sở Nhai và Nhã Tuệ dẫn đầu rể phụ và dâu phụ, mỉm cười tay trong tay, đi theo phía sau đuôi váy gần mười mét của Trần Mạn Hồng, đi xuống cầu thang, đi theo ở đằng sau là Tô Lạc Hoành và Tiêu Đồng, Lãnh Mặc Hàn cùng Tiểu Nhu. . . . . .

Tiếng vỗ tay lại vang lên cuồng nhiệt.

Tào Anh Kiệt dắt Trần Mạn Hồng rốt cuộc đi xuống cầu thang, dọc theo phương hướng thảm đỏ, đi về phía đại sảnh Á Châu, tất cả đồng nghiệp chia ra hai bên cạnh, đều vỗ tay cuồng nhiệt, bao gồm lão đầu bếp phòng ăn ngự tôn, quản lý bộ phận PR, có mối quan hệ với Trần Mạn Hồng hết sức tốt, cũng kích động vui vẻ vỗ tay, đặc biệt là quản lý Thiên Tuệ của bộ phận PR, quan hệ với Trần Mạn Hồng hết sức tốt, thấy hôm nay cô mặc áo cưới xinh đẹp như thế, gả cho tấm chồng như ý, không nhịn được rơi lệ, nhưng sợ người khác thấy, liền vội vàng xoay người lau đi. . . . . .

Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng đứng ở cửa chính đại sảnh, nhìn tất cả đồng nghiệp vỗ tay chúc mừng, cũng không khỏi kích động nghẹn ngào.

Giám đốc Hoắc Minh cũng đang mỉm cười đứng ở bên cửa, nhìn Trần Mạn Hồng, cũng có chút kích động nói: “Mạn Hồng, cô làm việc ở đây cũng đã mười năm rồi, xem như tôi nhìn cô từ một cô gái nhỏ hai mươi tuổi lớn lên tới hôm nay, thật sự là không dễ dàng, phòng ăn ngự tôn dưới sự hướng dẫn của cô, vẫn từng bước phát triển, thái độ cô rất tận tụy, ảnh hưởng đến rất nhiều người, mười năm rồi, cho tới bây giờ cô cũng không có một ngày nghỉ, nếu xin phép nghỉ, mặc dù thân thể không thoải mái, cũng truyền nước biển đi làm, tôi . . . . . đau lòng, nhưng vẫn tôn trọng thái độ làm việc của cô. Cô là cô gái tốt xứng đáng được quý trọng, là quản lý tốt nhất của Khách sạn Á Châu chúng ta!”

Trần Mạn Hồng lập tức rơi lệ, cầm hoa cầu, cúi đầu, thân thể khẽ run rẩy.

Hai mắt Tào Anh Kiệt cũng ửng đỏ, cảm động nhìn Giám đốc.

“Hôm nay là ngày vui của cô, nếu cô lựa chọn xuất giá ở khách sạn, vậy tôi đại diện toàn bộ đồng nghiệp khách sạn, vừa như người nhà, vừa như đồng nghiệp, chúc mừng cho cô. . . . . .” Hoắc Minh lại nói, cũng có chút kích động, hốc mắt ửng đỏ.

“Cám ơn Giám đốc. . . . . .” Trần Mạn Hồng nghẹn ngào khom lưng cám ơn.

“Tốt lắm! !” Hoắc Minh cảm thấy tiếc nuối nói xong, lại nhìn Tào Anh Kiệt cười nói: “Tào Phó tổng, Quản lý Trần chúng tôi giao cho cậu, chúng tôi vô cùng yên tâm, nhưng nếu như tương lai cậu khi dễ cô ấy, chúng tôi cũng không tha cho cậu !”

“Chú yên tâm! Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt!” Tào Anh Kiệt kích động nói.

“Tốt! Vậy, tôi chúc mừng cho các người ! Đi đi! Ra khỏi cửa khách sạn, không nên quay đầu lại, coi như con gái đã gả ra ngoài, tát nước ra ngoài rồi.” Hoắc Minh mỉm cười, người hơi tránh ra.

“Quản lý Trần! ! Chúc mừng cô! !” Tất cả đồng nghiệp khách sạn đều rối rít vỗ tay, lại chúc mừng! !

“Mạn Hồng. . . . . .” Thiên Tuệ nhìn Trần Mạn Hồng, càng thêm kích động khóc nói: “Cô nhất định phải hạnh phúc!”

Trần Mạn Hồng rơi lệ nhìn mọi người, khẳng định mỉm cười.

Tào Anh Kiệt lại nhìn mọi người gật đầu cám ơn, liền nhẹ nhàng dắt Trần Mạn Hồng chậm rãi đi ra đại sảnh khách sạn Á Châu. . . . . .

Bùm . . . . . .  Bùm . . . . . .  Bùm . . . . . .  âm thanh vang thật lớn! !

Nơi xa, du thuyền Câu lạc bộ Á Châu, vang lên tiếng pháo mừng!

Rung chuyển trời đất! !

Giấy màu bắn lên không trung, theo gió rối rít tung bay, mười hai kinh khí cầu khổng lồ bên bờ biển, ầm ầm bay lên, kéo giữa biển trời: Mạn Hồng, anh yêu em!

Trần Mạn Hồng vui vẻ ngẩng đầu lên, nhìn kinh khí cầu khổng lồ.

Tào Anh Kiệt mỉm cười đỡ vợ chậm rãi đi về phía trước. . . . . .

Bong bóng bay ở hai bên thảm đỏ, mộng ảo chậm rãi bay lên vô số bong bóng màu hồng, nhẹ nhàng bay khắp trên bầu trời, đôi chú rể cô dâu đi dọc theo thảm đỏ thật dài, từ đại sảnh Á Châu đi về phía cầu hoa bên bờ biển. . . . . .

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên ở bờ biển!

Đường Khả Hinh kích động quay đầu, nhìn Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng từng bước từng bước, mộng ảo đi về phía thảm đỏ bên này, nhất là đuôi váy áo cưới mười mét của Trần Mạn Hồng rất mộng ảo bay bay, cô lại nhận được tiếng vỗ tay chúc mừng!

Hai bên nhà kính hoa hồng rốt cuộc bay lên, mười hai hoa đồng mặc màu trắng váy nhỏ, tay cầm hoa cầu nhỏ, bắt đầu hát ca khúc tiếng Pháp thơ mộng.

Hai bên cầu hoa thật dài, lại bắt đầu dâng lên vô số bọt sóng, màn lụa màu trắng ở trong gió bay bay, pha lê lấp lánh ánh sáng hạnh phúc.

Cuối cùng hôn lễ cũng bắt đầu! !

Chỉ huy ba đội trình diễn, cùng lúc bắt đầu vung đôi tay lên, bắt đầu tấu “Hành khúc hôn lễ” kích động lòng người

Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt đã đứng ở đầu kia hoa cầu, nhìn tất cả tân khách đều đứng lên, nhìn mình nhiệt liệt vỗ tay, rốt cuộc hai người bọn họ bắt đầu có chút căng thẳng !

“Người anh em! ! Cố lên! !” Lần đầu tiên Tô Lạc Hoành làm rể phụ, mình cũng có chút căng thẳng!

Tào Anh Kiệt gật đầu, đè nén tâm trạng căng thẳng, thở ra một hơi, mới dắt Trần Mạn Hồng nở nụ cười hạnh phúc, cùng nhau bước lên cầu hoa thật dài, chậm rãi đi tới đài chứng hôn.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên một lần nữa.

Bong bóng màu hồng bồng bềnh bay đến.

Đội chỉ huy du thuyền bên bờ biển vừa thổi huýt gió, mười hai con Cá Heo Nhỏ đáng yêu, ở trong mặt biển xanh, càng không ngừng biểu diễn vũ điệu ánh trăng!

Chúng tân khách kích động rối rít kêu lên.

Chú rể cô dâu ở trong không khí kích động, đi qua cầu hoa thật dài, đi tới đài chứng hôn, cùng nhau mỉm cười đứng thẳng.

Rể phụ và dâu phụ phân ra hai bên, mỉm cười chờ đợi.

Âm nhạc sôi động rốt cuộc từ từ ngừng lại, tất cả tân khách ngồi xuống, xung quanh chỉ có tiếng sóng biển dịu dàng.

Người chủ trì thấy cô dâu chú rể đã đứng ở trước khán đài chứng hôn phủ đầy hoa bạch hợp trắng tinh, trong tiếng im lặng, mời hai người chứng hôn lên trước, nói lời chúc mừng.
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nghe gọi, liền cùng nghiêm túc đứng dậy, thân sĩ, phong độ  cài cúc áo tây trang xong, một người to lớn cao ngạo, nghiêm nghị, một người phong cách như ông vua, chậm rãi đi về phía dưới đài chứng hôn, bước lên ba bậc thang, đi về phía trước đài chứng hôn, nhìn cô dâu chú rể ở trước mặt, đồng thời mỉm cười.

“Mời Tổng Giám đốc Tưởng nói lời chúc mừng trước!” Người chủ trì mỉm cười xin phép.

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, liền trong tiếng im lặng, đi tới trước đài chứng hôn, nhìn Trần Mạn Hồng hôm nay mặc áo cưới trắng tinh, rất xinh đẹp mộng ảo, có chút xấu hổ cười hạnh phúc, anh hơi trầm ngâm, rốt cuộc thật lòng, mỉm cười nói: “Mạn Hồng, cô là quản lý vô cùng ưu tú của Khách sạn Á Châu tôi, cô cẩn trọng, thái độ nghiêm túc, để cho tất cả nhân viên khách sạn chúng ta đều có chút khâm phục, hôm nay là ngày vui của cuộc đời cô đi về phía thiên đường hạnh phúc, tôi hi vọng cô có thể nhớ thời khắc hạnh phúc này, vì thời khắc hạnh phúc này, yêu người cô yêu, cô phải cảm ơn người yêu mình. Đồng thời, tôi cũng đại diện toàn thể nhân viên Khách sạn Á Châu, chúc mừng cho cô, nói một câu, nhiều năm nay cô đã vất vả. . . . .”

Trần Mạn Hồng lại bị cảm động, cúi đầu, cố nén nước mắt.

“Tương lai, tôi tin chắc cô sẽ hạnh phúc, bởi vì Tào Phó tổng là một người đàn ông dũng cảm, quả quyết, rất chung tình.” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói xong lời chúc mừng.

Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt lần nữa.

“Cám ơn Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . .” Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt cùng khom người cám ơn.

“Mời Tổng Giám đốc Trang nói lời chúc mừng.” Người chủ trì mỉm cười nói.

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nhiệt tình đẹp trai, đứng ở giữa đài chứng hôn, nhìn khuôn mặt trí tuệ, của Tào Anh Kiệt, thật lòng nói: “Anh Kiệt, con người khi còn sống, có thật nhiều thời khắc chúng ta phải quý trọng và ghi khắc, thế nhưng thời khắc này, cậu tuyệt đối cần ghi khắc nhất. Bởi vì trong biển người mênh mông, chúng ta gặp gỡ vô số người, nhưng chỉ có một người có thể chấp nhận mỗi thời khắc trong tương lai, cùng cậu cùng chung hoạn nạn, đồng cam cộng khổ, chỉ riêng tâm ý của cô ấy, cậu cũng phải biết ơn cô gái đang đứng ở bên cạnh cậu, bởi vì cô ấy vô cùng dũng cảm và không dễ dàng. . . . . .” ”

Tào Anh Kiệt kích động gật đầu, lại nhìn Trần Mạn Hồng.

Trần Mạn Hồng cũng im lặng cảm khái rơi lệ.

Trang Hạo Nhiên lại kích động nhìn Tào Anh Kiệt, thâm tình nói: “Biết cậu đã nhiều năm, cậu là một đồng nghiệp vô cùng thông minh, sáng lạn, nhanh nhẹn, có phương hướng thật rõ ràng. Về công, cậu làm việc mạnh mẽ và kiên quyết, làm việc quyết đoán, về tư, lúc tôi cô đơn hay buồn bã thì cậu vừa là một người bạn cũng là người thân, tôi vô cùng hạnh phúc. Cám ơn cậu nhiều năm qua, vì Hoàn Á tận tụy nổ lực bỏ ra! Tương lai, tôi tin chắc cậu sẽ hạnh phúc, bởi vì Quản lý Trần là một cô gái xinh đẹp, thông minh, rất chung tình!” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói xong lời chúc mừng! !

Tiếng vỗ tay của mọi người nhiệt liệt vang lên lần nữa! !

“Cám ơn Tổng Giám đốc Trang. . . . . .” Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng đồng thời kích động cám ơn.

“Mời người chứng hôn rời khán đài, Mục Sư vào vị trí! !” Người chủ trì trong từng tiếng vỗ tay kích động, mời Mục Sư bắt đầu tuyên đọc lời thề! !

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên mỉm cười đứng ở một bên, Mục Sư mỉm cười từ phía sau đi ra, đầu tiên vui mừng chúc mừng cho cô dâu chú rể, sau đó tay cầm Thánh Kinh, tuyên đọc lời thề, rồi đến trao đổi nhẫn cưới trong nhà kính hoa hồng! ! !

Vào giây phút kỳ diệu này, Lâm Sở Nhai và Nhã Tuệ đồng thời mỉm cười tiến lên, lấy ra nhẫn cưới nam nữ, đi tới nhà thủy tinh lãng mạn, cùng các tân khách chứng kiến Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng, hai người hạnh phúc trao đổi nhẫn cưới.

Khi chiếc nhẫn cưới mang vào trong tay cô dâu chú rể, bọn họ cùng thâm tình nhìn đối phương thật sâu, cũng kích động tràn lệ nở nụ cười.

“Mời chú rễ mở khăn che mặt, hôn cô dâu!” Người chủ trì nở nụ cười vui vẻ nói.

Chúng tân khách ầm ầm ngồi xuống, lại nhiệt liệt vỗ tay! !

Tào Anh Kiệt trở nên kích động mỉm cười tiến lên, đôi tay run rẩy cưng chìu nhẹ vạch khăn voan trên đầu vợ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của vợ, cảm giác ngọt ngào thương yêu dâng lên, cũng không nhịn được ôm nhẹ eo nhỏ của cô, ở trong từng trận tiếng vỗ tay chúc mừng, hôn nhẹ lên môi đỏ mọng của vợ. . . . . .

Rầm rầm rầm! ! Pháo hôn lễ vang lên lần nữa!

Vô số giấy màu bay đầy trời, chim bồ câu trắng tinh giương cánh bay lượn, trên bầu trời bay lên vô số banh vải nhiều màu, cá heo ở trong từng trận tiếng vỗ tay và âm nhạc sôi động, đồng thời trình diễn vũ điệu ánh trăng, phát ra tiếng kêu vui vẻ . . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK