Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1283: KẾT THÚC (HAI MƯƠI BA)

Đêm khuya, mặt trời ôm mặt trăng vẫn không thể từ trong mây đen thoát ra, không biết biến mất ở phía chân trời nào.

Chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi xuyên vào trong bóng đêm, rất nhiều xe hơi màu đen theo sát phía sau, rất long trọng chậm rãi chạy tới phía trước, đèn xe chiếu sáng một đoạn đường rất ngắn, có thể rõ ràng nhìn ra, sau khi cách xa khu nội thành phồn vinh náo nhiệt, khu phố cổ xưa và đổ nát, con hẻm nhỏ sâu thẳm tăm tối lộ ra một loại cực kì cô đơn. . .

Đường Chí Long ngồi ở ghế sau, cách cửa sổ xe nhìn xe chạy qua hẻm nhỏ, lộ ra không khí đau thương, nặng nề và cô đơn, trên tường đầy vệt loang lổ, nước mưa lướt qua giống như “Nước mắt”, hai tròng mắt ông đột nhiên tràn nước mắt, vẻ mặt lộ ra kì lạ, trái tim giống như bị một bức tường dày lấp kín, cách trăm núi ngàn sông, cách hơn mười năm buồn bã đau thương, nhìn thấy thực tế đáng sợ hơn so với tưởng tượng, lúc ở trong song sắt cũng không đáng sợ, tàn nhẫn nhất là tư tưởng bị giam cầm, tuyệt vọng bị vứt bỏ.

Đường Khả Hinh ngồi ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ cha đau lòng áy náy như vậy, hai tròng mắt cô cũng không nhịn rưng rưng, chậm rãi đưa hai tay ra, đỡ nhẹ cánh tay của cha, gọi nhỏ: “Cha. . .”

Đường Chí Long cũng không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn xe chạy qua khắp đường phố cũ nát, rốt cuộc chậm rãi dừng ở trước một hẻm nhỏ lầy lội đi thông nơi nào đó, ánh đèn màu vàng cam cuối con hẻm chiếu sáng yếu ớt, đám vệ sĩ rối rít im lặng đi ra, đứng ở bên cạnh xe hơi hoặc ven bên hẻm nhỏ, tài xế nhanh chóng mở cửa xe, Đường Khả Hinh đi xuống xe trước, thật cẩn thận đỡ Đường Chí Long. . .

Thân thể Đường Chí đã gầy khom, chậm rãi đứng ở một nơi sình lầy, ông im lặng nhìn viên gạch nứt ra ở bên chân, nằm ở trong sình lầy nước đục, hai tròng mắt ông lại rưng rưng, trái tim giống như bị vặn từng đoạn, nhớ đến lúc ban đầu mình cùng vợ gặp gỡ là khi phòng bếp đang bốc cao ngọn lửa, bà hoảng sợ, bưng đĩa món ăn Rồng Phượng báo điềm lành ném vỡ ở trên sàn nhà lạnh lẽo, khi đó, lần đầu tiên mình lớn tiếng trách móc cấp dưới cùng nhân viên, nhưng chỉ im lặng nhìn cô gái xinh đẹp dịu dàng đang căng thẳng ở trước mặt, cứ. . . Lẳng lặng nhìn như vậy. . .

Đến nay, vẫn còn nhớ lúc bà hơi cúi đầu xuống, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng như hoa. . .

Đường Chí Long im lặng, đau lòng chậm rãi quay mặt sang nhìn con gái trong bóng đêm.

Hai tròng mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, cũng đau lòng nhìn cha.

Đường Chí Long cứ chăm chú nhìn con gái, khuôn mặt rạng ngời như hoa, cô giống như mẹ của cô, mặc dù sau này có số phận khác nhau, nhưng hình ảnh của vợ đã từng như hoa vẫn phản chiếu ở trong thế giới của con gái. . . Ông cứ trầm mặc lẳng lặng suy tư một lúc lâu, đối với năm tháng trĩu nặng tiếc nuối, đối với năm tháng cắt lấy vết thương, đối với năm tháng trĩu nặng hối hận, thế nhưng ông chỉ đành phải tận lực đè nén và ẩn nhẫn, run rẩy muốn giơ tay chỉ về phía con hẻm nhỏ yên tĩnh, cũng đã không còn hơi sức rũ xuống, không mặt mũi nào đối mặt, rưng rưng cúi đầu nghẹn ngào nói: “Đi. . .”

Đường Khả Hinh rưng rưng vội vàng gật đầu, lập tức đỡ cha, từ từ cất bước đi vào trong con hẻm nhỏ. . .

Bóng lưng hai cha con cô im lặng, nương theo ánh đèn màu vàng cam yếu ớt kéo dài vào trong hẻm nhỏ sình lầy, Thơ Ngữ cùng mọi người đứng ở đầu con hẻm, im lặng không lên tiếng nhìn hai cha con cô, cô đơn chậm rãi bước đi. . .

Mùa thu, không khí càng lạnh lẽo, nơi nào đó thổi tới nhàn nhạt một tầng sương mù.

Một tràng tiếng bước chân nặng nề mà đau thương truyền đến.

Cuối cùng Đường Chí Long được con gái vịn đỡ, chuyển qua góc u ám, rốt cuộc nhìn thấy nơi ở của vợ, hai tròng mắt ông càng tràn nước mắt đau lòng, một gian nhà cũ nát tồi tàn được tường rào loang lổ đầy âm u bao quanh thật chặt, mưa rơi xuống, nồng nặc mùi tanh bùn đất chua ướt bay lên, xuyên qua vách tường ngắn, nhìn vào bên trong, trước gian nhà treo hai cây cải xanh phơi nắng cũng đã ố vàng. . .

Trái tim bị dằn vặt đau đến sắp không thở nổi.

Ông già này liền chân đứng không vững, khom người cúi xuống, hối hận đau lòng run rẩy co quắp rơi lệ, không có người nào có thể hiểu được, vợ chồng chia ngọt sẻ bùi hơn mười năm cũng đã từng rất ăn ý và tình sâu nghĩa nặng, nhưng bởi vì một chút lòng riêng của mình đã tạo thành cục diện ngang trái đau đớn cho người thương yêu nhất ở hiện tại, rốt cuộc là đau đớn đến cỡ nào. . .

“Cha. . .” Đường Khả Hinh nghẹn ngào đỡ cha lên, cũng đau lòng nức nở nói: “Con đã từng thử qua rất nhiều lần muốn đón mẹ về chung với con, nhưng mẹ vẫn luôn không chịu. . . Nói căn bản không có biện pháp đối mặt với chúng ta . . . Con đã khóc, quỳ xuống cầu xin. . . Nhưng mẹ vẫn luôn không chịu nhận lời con . . .”

“Chuyện này cũng không trách con. . . Cũng tại cha không tốt. . . Là cha hại mọi người thành như vậy. . .” Đường Chí Long kiềm nén khổ sở vươn tay nắm chặt tay của con gái, cố gắng kiềm nén một lúc lâu, mới chậm rãi cất bước, run rẩy đi tới, cho đến khi đi tới trước cửa cái sân nhỏ, có lẽ hai cánh cửa quên đóng chặt, xuyên ra khe hở, không ngờ nhìn thấy một người phụ nữ ở trong đêm khuya, thân thể gầy nhỏ quay lưng về phía mình, ở trong trời thu lãnh lẽo, chỉ mặc quần áo cũ đơn giản, buộc búi tóc xốc xếch ngồi ở trước một cái bàn nhỏ, đem rau khô đựng trong giỏ trúc, từng phần từng phần chăm chú thu toàn bộ, chất lên chỉnh tề giống như một ngọn núi nhỏ. . .

Đường Chí Long nhìn hình ảnh này, hai tròng mắt ông lập tức đau lòng rơi lệ. . .

Nhớ lại lúc đầu, trong một bữa tiệc, vợ luôn không có cách nào đặt bánh kem trắng như tuyết cho chỉnh tề, mỗi lần đến vị trí đỉnh nhọn, phần bánh ngọt ở giữa sẽ từ giữa rơi xuống, mỗi lần như thế, vẻ mặt bà cũng sẽ lộ ra ảo não, cho đến một lần kia, một bàn tay chậm rãi vươn ra, dùng sức lực trầm ổn vững vàng và nhịp nhàng, chất bánh ngọt tới vị trí đỉnh cao nhất  . . .

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mặt.

Mình cũng chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt.

Trên đời duyên phận của mỗi người đều do sự sắp đặt của số mệnh từ muôn đời ngàn kiếp.

Đường Chí Long nhìn bóng lưng vợ gầy guộc, tiều tụy, tang thương, lặng lẽ cô đơn tuyệt vọng khiến cho người ta đau lòng, trái tim của ông đau đớn rỉ máu giống như bị vặn, tùy ý để cho từng giọt nước mắt chảy xuống, cách bức tường, rõ ràng có nhiều chuyện muốn nói, rõ ràng có thật nhiều chuyện muốn van xin tha thứ, rõ ràng có thật nhiều tình cảm vẫn chưa chấm dứt. . . Nhưng ông không còn hơi sức rũ xuống đứng ở một bên, cúi đầu nức nở rơi lệ. . .

Đường Khả Hinh cũng đứng ở một bên, nhìn bóng lưng của mẹ cũng đau lòng nức nở, một chút âm thanh này chìm vào trong màn sương, đau thương tràn ngập khắp nơi.

Lý Tú Lan vốn đang chăm chú sửa sang lại rau cải khô, bởi vì cân nhắc kỹ chuyện chồng cùng chồng hứa hôn của con gái ra tù vẫn chưa kịp về nhà sửa sang lại, bà thừa dịp lúc đêm tối yên tĩnh khó được, lúc thu dọn món rau cuối cùng, nhưng không khỏi nghe được phía sau lưng tiếng khóc của con gái xen lẫn tiếng của cha, bà lập tức kinh ngạc xoay người, không ngờ xuyên qua khe hở nhìn thấy bóng dáng của chồng đang yên lặng rơi lệ, hai tròng mắt của bà lập tức rưng rưng, trái tim lập tức đau đớn như bị nứt ra, gần như nghẹt thở không thốt nên lời, nhưng vẫn nghẹn ngào kích động lên tiếng: “Ai ở bên ngoài?”

Đường Chí Long đau lòng lập tức ngẩng đầu lên, rơi lệ xuyên qua khe hở kia, nhìn khuôn mặt vợ đã già nua đang kích động, trong lòng ông lại đau như dao cắt, muốn nói gì đó, nhưng cũng không nói ra được là nào. . .

Lý Tú La kích động nhanh chóng vọt tới trước sân, cạch một tiếng mở cửa, quả nhiên nhìn thấy chồng mười mấy năm qua, lần đầu tiên không có cách song sắt, tay không có mang còng tay đối diện với mình, hai tròng mắt bà run rẩy chảy nước mắt, lại nghẹn ngào nói: “Ông tới làm gì?”

Âm thanh này, lạnh lẽo run rẩy làm người ta tuyệt vọng.

“Mẹ. . .” Đường Khả Hinh đau lòng nghẹn ngào ngẩng đầu nhìn mẹ bật khóc nói: “Cha và con tới thăm mẹ. . . Chúng tôi muốn đón mẹ về nhà. . .”

Lý Tú Lan run rẩy tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, bị năm tháng gột rửa, không còn là người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp trong quá khứ, bà đè nén suy nghĩ, nhìn về phía người chồng già nua trước mặt, hôm nay mặc tây trang, mặc dù tiều tụy nhưng vẫn có thể nhìn thấy được khí thế những ngày xưa, bà lập tức quay mặt đi, cắn chặt răng nghẹn ngào nói: “Còn thăm làm gì? Cũng không phải là chưa từng thấy qua? Nên khóc đã khóc rồi, nên nói cũng đã nói rồi, nên mắng cũng đã mắng rồi, giữa chúng ta đã không có gì để nói. . .”

Đường Chí Long chậm rãi ngẩng đầu lên, đau lòng nhìn dáng vẻ vợ tiều tụy đè nén như vậy, trong lòng ông lại đau đớn như bị xé rách, nghẹn ngào gọi: “Tú Lan. . .”

Một tiếng gọi này chứa đựng bao nhiêu hối hận và thâm tình.

Hai tròng mắt Lý Tú Lan run rẩy nước mắt nhưng vẫn xoay mặt, không có nhìn chồng, nghẹn ngào nói: “Không nên gọi tôi như vậy. . . Tôi với ông gặp mặt, hoàn toàn là vì con gái. Bởi vì tôi và ông đều thiếu nợ con gái, nhưng tôi và ông còn có quan hệ gì? !”

“Tú Lan. . .” Đường Chí Long đau lòng căng thẳng muốn bước lên phía trước, đau lòng hối hận nhìn vợ, kích động rơi lệ run rẩy nói: “Tôi cũng không dám van xin bà tha thứ tất cả tội lỗi trước kia tôi phạm phải, ngay cả bù đắp cũng không tìm lại được những năm tháng bà đã từng bị thương, nhưng cuộc đời không có mấy lần gặp gỡ buổi ban đầu, mặc dù chúng ta đã quá già rồi, nhưng đối với người vợ như bà tôi chưa bao giờ quên lãng. . . Mười mấy năm trong song sắt, có lúc cô đơn đến khiến người ta tuyệt vọng, tất cả thành tựu huy hoàng cũng không sánh bằng có được một chút kĩ niệm cùng vợ. . . Hôm nay tôi cũng biết rõ không có tư cách đứng ở trước mặt của bà, nhưng đầu chúng ta đã bạc trắng, không biết những tháng ngày mai đây sẽ mang chúng ta đi tới đâu. . . Cho nên nhân lúc hiện tại hai chúng ta còn sống, hãy cho tôi một cơ hội đi. . .”

Lý Tú Lan đã sớm khóc đến không thành tiếng, nhưng hai tròng mắt vẫn vô cùng kiên quyết, mặc cho nước mắt chảy xuống.

“Mẹ!” Đường Khả Hinh nhìn cha mẹ như vậy, cô đau đến trái tim như xé rách, cũng không nhịn được tiến lên trước, vươn tay nắm chặt tay của mẹ, rơi lệ khóc nói: “Mẹ hãy tha thứ cho cha đi! Xem như con gái cầu xin một chút đoàn tụ, mẹ theo cha và con về nhà đi. Đã hơn mười năm qua con gái không có cha mẹ, thật sự rất khát vọng có cha mẹ ở bên cạnh. . . Ngay cả một cái ôm con cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc. . . Cầu xin mẹ. . . Mẹ. . .”

Lý Tú Lan đau lòng run rẩy nắm chặt tay của con gái, khổ sở lệ rơi không ngừng, ngẩng đầu lên kích động nhìn Đường Chí Long khóc nói: “Tại sao ông muốn đối xử với tôi như vậy? Tại sao ông muốn mang theo con gái tới gặp tôi? Bản thân mình có trí tuệ, nhìn rõ tất cả mọi thứ, chẳng lẽ không hiểu rõ trong cuộc đời của mỗi người đều có kí ức mà mình không muốn nhớ lại, không muốn đối mặt với chuyện cũ nữa sao? Tôi và ông đã tự đào hố chôn mình, chôn giấu tất cả mọi chuyện! Tôi không oán than không hối hận đã làm tất cả mọi chuyện vì ông, bao gồm mang thai Khả Hinh bảy tháng, ăn quả nho kia. . . Chúng ta đã sớm muốn quyết định chuyện hy sinh con gái! Cho nên Thượng Đế mới trừng phạt chúng ta! Hôm nay chúng ta còn có tư cách gì ở cùng nhau! ? Hôm nay chúng ta còn có tư cách gì nói đến đoàn tụ?”

Đường Chí Long nghe vợ nói đến đây, trong lòng ông đau đớn đến không thốt nên lời. . .

“Ông nhìn lại bản thân mình đi!” Lý Tú Lan lại nhìn chồng tóc bạc trắng, khuôn mặt tang thương tiều tụy, lại khóc không thành tiếng nói: “Đều nói đã là người tóc trắng cũng không nên đi tới đi lui như vậy, tôi không có hận ông, cũng không còn tình cảm vợ chồng với ông nữa, con đường do bản thân chúng ta lựa chọn, mỗi người tự đi cho hết đi! !”

“Tú Lan. . .” Đường Chí Long lại đau lòng nghẹn ngào rơi lệ nhìn vợ.

Lý Tú Lan quay mặt đi, vừa khóc rống vừa nói: “Đừng ở trước mặt của con gái, kể lể một chút chuyện làm cho ruột gan người ta đứt từng khúc. Ông còn chê nó chịu tôi chưa đủ sao? Tôi không muốn nghe bất kỳ lời nào nữa. . .”

“Mẹ! !” Đường Khả Hinh đau lòng đến khóc gọi mẹ của mình!

“Hãy để cho tôi ích kỷ một lần đi! Mười mấy năm qua không dám đến gần con gái, hiện tại ông xem như tôi đã chết!” Lý Tú Lan lập tức xoay người, khóc muốn đóng mạnh cửa lại! !

“Mẹ! !” Đường Khả Hinh lại muốn đẩy cửa ra, gào khóc: “Đừng từ chối chúng tôi, đừng từ chối cha! Con cầu xin mẹ! Con gái nhìn thấy cha mẹ như vậy, con rất đau lòng!”

“Chuyện gì ầm ĩ như vậy! ?” Có một giọng nói thật thô lỗ từ phía trước con hẻm truyền đến.

Mấy tên vệ sĩ lập tức xoay người nhìn thấy một người đàn ông người cao lớn, say rượu lảo đảo, lắc lư đi tới, dáng vẻ ác liệt nhìn ai cũng không thuận mắt, bọn họ lập tức im lặng nhanh chóng ngăn ở trước mặt người đàn ông kia, chặn đường đi của ông ta!

Đường Chí Long xoay người, nhìn về phía ngõ hẻm sâu thẳm, giống như có thể đoán được mấy phần, ông lập tức xoay người đau lòng nhìn vợ.

Lý Tú Lan không muốn nói gì thêm, muốn đẩy chồng cùng con gái ra ngoài, khóc nói: “Các người đi đi! Ông ấy sắp về. . . Đi đi! Đi mau!”

“Mẹ!” Đường Khả Hinh lập tức quỳ trên mặt đất, đôi tay liều mạng đẩy cánh cửa kia, đôi tay ôm chặt chân mẹ, ngẩng đầu lên vừa rơi lệ vừa khóc nói: “Mẹ! ! Cuộc đời người ai mà không có sai lầm! ? Con gái sắp kết hôn, cũng sắp làm vợ người, làm mẹ! Tương lai con cũng sẽ có con của mình, con không biết nên làm thế nào để đối xử tốt với chồng và con của mình! Nhưng xin hai người cho con gái một chút hi vọng ở tương lai, nói tất cả hiểu biết của hai người cho con biết, mặc kệ xảy ra chuyện gì, giữa vợ chồng cùng chia sẻ duyên phận, cùng chia sẻ lý tưởng, càng cùng chia sẻ tất cả đắng cay khổ đau! Cũng xin hai người dùng tình yêu lớn nhất, tha thứ và khoan dung cho nhau! Cho con gái một tấm gương tốt, cho con gái một tia hi vọng đi. . . Cầu xin hai người. . . Cầu xin mẹ. . . Mẹ. . . Đừng để cho cuộc đời của con phải tiếc nuối, con đường con đi đã đủ mệt mỏi lắm rồi. . . Mẹ. . .”

“Khả Hinh. . .” Lý Tú Lan thật đau lòng nhìn con gái.

“Tú Lan!” Đường Chí Long đau lòng run rẩy vươn tay nắm chặt tay của vợ, nghẹn ngào rơi lệ gọi: “Theo chúng tôi về nhà đi! Hãy vì con gái. . .”

Lý Tú Lan vẫn một mình khóc sụt sùi, hai tròng mắt lóe ra nước mắt bất đắc dĩ, vẫn chậm rãi lắc đầu.

“Tú Lan. . .” Đường Chí Long nắm chặt chặt tay của vợ, đau lòng nhìn dáng vẻ bà rất tiều tụy, nghẹn ngào run rẩy nói: “Chúng ta trở về đi! Hãy cho tôi một cơ hội để cho tôi bù đắp tình cảm đã thiếu mười mấy năm qua, cho dù ngày mai trên đường tôi đi đến suối vàng cũng cho tôi chăm sóc bà thật tốt. . .”

“Ông nhìn bản thân mình đi! ! Thật vất vả ra ngoài, lại nói lời làm cho người ta tuyệt vọng, đây không phải là muốn cho người ta khó chịu sao?” Lý Tú Lan nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, đưa ra quyết định nói: “Các người đi về trước đi, chuyện sau này, sau này nói tiếp, Khả Hinh sắp kết hôn, đây là chuyện tốt. . . Người mẹ tôi đây, tự nhiên cũng sẽ đi chúc mừng! Đến lúc đó gặp lại, đến lúc đó rồi hãy nói!”

“Tú Lan. . .” Đường Chí Long lại nắm chặt tay của vợ, cực kỳ không muốn, gọi.

“Đi về đi.” Lý Tú Lan vẫn kiên quyết tránh thoát tay Đường Chí Long, đẩy nhẹ hai cha con ra ngoài, bà lại muốn xoay người nhanh chóng đóng cửa lại. . .

“Tú Lan. . .” Đường Chí Long nhìn vợ muốn đóng kín cửa sân, ông lập tức cảm giác máu trào lên trong lồng ngực của mình, đầu óc một mảnh đen kịt, nhiều ngày nay đè nén cảm xúc cùng buồn rầu lo lắng, trong nháy mắt làm cho ông gần như choáng váng. . .

“Cha! ! Cha làm sao vậy?” Đường Khả Hinh lập tức đỡ chặt cha, hoảng sợ đến kêu khóc.

Cửa cạch một tiếng mở ra! !

Lý Tú Lan khóc đi ra, nhìn chồng kích động choáng váng sắp ngã xuống đất, bà đau lòng lập tức nhào tới, đỡ ông lên, căng thẳng gọi: “Chí Long, ông làm sao vậy? Chỗ nào không khỏe?”

Dáng vẻ Đường Chí Long tiều tụy tang thương, hơi đứng vững bước chân, lại nhìn dáng vẻ vợ quan tâm, trong lòng ông đau nhói, chậm rãi vươn tay nắm nhẹ tay của vợ, lại van xin: “Tú Lan. . . Chúng ta về nhà đi. . . Về nhà đi. . . Theo tôi trở về đi. . . Mười mấy năm qua, tôi rất nhớ bà. . .”

Lý Tú Lan nhìn dáng vẻ chồng, bà bất đắc dĩ cảm thán rơi lệ một lúc, mới đỡ thân thể ông, nghẹn ngào nói: “Thật sự không có cách nào với ông. . . Tôi cùng ông trở về trước. . . Chờ sức khỏe ông tốt lên rồi nói sau. . .”

Đường Chí Long nghe vợ nói như vậy, nhất thời vui mừng nghẹn ngào nở nụ cười.

Đường Khả Hinh cũng kích động đến rơi lệ nở nụ cười, cô vội vã đỡ cánh tay cha bên này, mới nói: “Cha mẹ, chúng ta về nhà! Hạo Nhiên đã chuẩn bị nhà mới cho chúng ta, còn nói ngày mai sẽ dành thời gian tới thăm hai người. . . Nhanh trở về, con có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với hai người!”

Đường Chí Long cùng Lý Tú Lan nhìn con gái hiểu chuyện, cũng không nhịn được tràn lệ nở nụ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK