Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 885: THẾ GIỚI NHỎ VÀ THẾ GIỚI LỚN

Rốt cuộc buổi biểu diễn từ thiện bắt đầu!!

Một tiếng trống dữ dội chấn động truyền đến!!

“Thùng thùng thùng thùng thùng thùng!!” 50 diễn viên mặc trang phục cổ trang binh sĩ, cầm trống mạnh mẽ và đánh mạnh !!

Ánh đèn xung quanh nhà hát kịch chiếu sáng bốn phía, ánh sáng rực rỡ, vô số tân khách rối rít vui vẻ cầm vé vào xem, mặc quần áo hoa lệ, dưới sự hướng dẫn của nhân viên tiếp tân, đi về phía chỗ ngồi của mình, vô số bảo vệ và đặc cảnh ở bên trong nhà hát kịch nhanh chóng cảnh giác nhìn hoàn cảnh xung quanh, quan chức cấp cao và chính khách cũng lục tục vào hiện trường, theo thứ tự tầng một là chỗ ngồi của tân khách, tầng hai dành cho giới doanh thương nổi tiếng, tầng ba vị trí giữa là Thủ tướng, hai bên còn lại là Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ.

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi chia nhau làm việc của mình, anh bước nhanh lên lầu, hỏi thăm Tiêu Đồng ở bên cạnh: “Chỗ ngồi của tân khách đã sắp xếp ổn chưa?”

“Đã sắp xếp xong !” Tiêu Đồng mỉm cười đi theo anh đi về phía cầu thang mạ vàng, nói: “Tôi cùng với Đông Anh hợp tác rất tốt. Các quan khách biết Thủ tướng luôn thanh liêm, không thể phô trương lãng phí, cho nên tất cả bọn họ đều từ chối ngồi ghế khách quý, tôi cùng với Đông Anh đã sớm dự đoán, cho nên cố ý sắp xếp Chủ tịch Lưu quyên tặng nhiều nhất lần này, đám người Trương Đổng ngồi ở phòng VIP tầng hai, tất cả các quan chức và Thị Trưởng ngồi ở phòng khách quý ở lầu một!”

“Bên Mặc Hàn có tin tức hay không?” Trang Hạo Nhiên để cho đặc cảnh soát người một lần nữa, nhìn một nữ cảnh sát dáng dấp hết sức xinh, cầm máy quét trên người của mình trong trong ngoài ngoài quét xong, mới mời anh đi tiếp.

Tiêu Đồng cũng bị kiểm tra xong, nhanh chóng nói khẽ: “Không có tin tức! Nhưng sát thủ ở tòa nhà chính phủ, toàn bộ diệt sạch sẽ, trước mắt Hi Văn tiểu thư và cậu chủ Tô tạm thời an toàn, tình hình biểu diễn càng kiểm soát chặt chẽ tầng tầng lớp lớp, tân khách ngoại trừ vòng tay, các kim loại, điện thoại di động, các thiết bị liên lạc khác, toàn bộ tịch thu!”

Trang Hạo Nhiên nghe xong, im lặng gật đầu một cái, lập tức nở nụ cười đi vào phòng VIP của Thủ tướng, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh tối nay đã thay lại một bộ váy cúp ngực màu đen thêu chim phượng bằng chỉ màu trắng, xõa tóc dài đến eo, tóc trên trán thắt ba đường bính ra phía sau, đơn thuần cố định tóc dài đen mượt, đeo vòng tai đuôi phượng hoàng thật to, theo bước chân nhẹ nhàng của cô mơ hồ đong đưa, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn ửng hồng, trang điểm nhẹ, đôi mắt xinh đẹo ngập nước khẽ chớp lập tức chảy ra vô hạn tình ý, cánh môi anh đào hé mở, hết sức hấp dẫn. . . . . .

Ánh mắt anh dừng lại, nhìn cô.

Lúc này, Đường Khả Hinh bởi vì được Trang Tĩnh Vũ mời, cùng Trang Ngải Lâm, Bác Dịch và thân sĩ người anh ngồi chung phòng cao nhất, xem biểu diễn, bóng dáng xinh đẹp của cô đi về phía trước, lại giống như có ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, cô ngừng lại, nhìn sang. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đã dẫn Tiêu Đồng đi vào phòng Thủ tướng, nhìn Giám đốc dẫn nhân viên phục vụ khách sạn đang bưng trà Thiết Quan Âm Thủ tướng thích uống nhất, thật cẩn thận đi tới, chuyên gia pha trà đã ở bên cạnh rễ cây già trăm năm điêu khắc thành ông thọ ở trước bàn trà, mỉm cười cầm cây gắp lên, kẹp nhẹ một khối than nhỏ, thật cẩn thận đặt vào trong lò than, chuẩn bị pha trà. . . . . . Anh lập tức nở nụ cười đi tới, đầu tiên hướng về phía Tô Thụy Kỳ và Tô Linh ngồi ở hai bên Thủ tướng, gật đầu một cái, mới thoải mái cởi bỏ hai cúc áo tây trang, im lặng đi tới bên cạnh Thủ tướng ngồi xuống, hai mắt khẽ lộ ra ánh sáng sắc bén, hơi thấp giọng cười nói: “Thế vận hội Olimpic năm 2008, chúng ta đánh trống vang dội thế giới! Nhưng tiếng trống mãi mãi cũng chỉ đánh dồn dập trong thời gian ngắn ngủi mới có thể khơi dậy cảm xúc mạnh mẽ! Tôi nghĩ các doanh nghiệp của chúng tôi, nếu muốn để cho Thủ tướng không lo lắng, nhất định phải biết lấy người làm gốc, kiên trì bền bỉ! Giống như Thủ tướng ngài thường nói nhìn cao nhìn xa, không thể để thường xuyên xảy ra chuyện tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ!”

Thủ tướng nghe nói như vậy, nhìn tay trống giữa sân khấu, đứng ở trước trống lớn, không ngừng giơ chùy trống, đang ra sức gõ trống, ông chậm rãi mỉm cười nói: “Đánh trống, quan trọng nhất là tiếng vang, mặc kệ tiếng vang là dời núi lấp biển, hay hư không, chỉ cần trong lòng yên ổn, chân vững chắc, vung cánh tay lên một cái, nhất định có thể dời núi sông. Nhưng quá khứ chuyện Sở Vương “Đánh trống”, đã nói lên, niềm tin rất quý giá, đừng dùng sự hy sinh và sự tin tưởng của người khác để đổi lấy vui sướng ngắn ngủi, đến lúc đó nhất định sẽ trả giá lớn hơn.”

Tô Thụy Kỳ nghe nói như vậy, chậm rãi quay đầu lại, nhìn ông nội.

Ánh mắt sắc bén của Trang Hạo Nhiên lóe lên một cái, trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, mới mỉm cười gật đầu nói: “Tôi hiểu.”

Thủ tướng chậm rãi quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, lại mỉm cười nói: “Nếu muốn hiểu rõ bí mật bị che giấu trong cuộc sống, cũng chưa hẳn là một chuyện tốt, điều này chứng tỏ có một số việc, kiềm chế quan trọng hơn phơi bày.”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng.

Tiếng trống tiếp tục vang dội, ánh đèn bắt đầu nhanh chóng lóe lên.

Trang Hạo Nhiên mới sâu kín nói: “Thủ tướng quản lý thế giới lớn! Trang Hạo Nhiên tôi quản lý chỉ là thế giới nho nhỏ! Nhưng một phần thức ăn ngon, một bữa tiệc nho nhỏ, cũng đã tập trung trí tuệ và mồ hôi của tất cả nhân viên khách sạn Á Châu chúng tôi. Tục ngữ thường nói, chẳng có ai mà không làm một chút việc nhỏ. Thế gian bất cứ chuyện gì đều là làm nhỏ đến lớn, gom cát xây thành, làm người, cũng nhất định phải từ việc nhỏ đến việc lớn! Ngàn vạn lần không được có ý tưởng cổ hủ: tôi nghèo sẽ không giúp đỡ được người khác. Tôi không biết khả năng của tôi có thể để làm được bao nhiêu việc, nhưng trải qua tối nay, con đường này tôi cần phải đi! Nếu như trong quá trình này Trang Hạo Nhiên tôi xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn, xin Thủ tướng vì hơn 3 triệu nhân viên Hoàn Cầu vất vả cần cù, đổ mồ hôi và tinh hoa trí tuệ, hãy khoan dung cho người thừa kế trong tương lai!”

Thủ tướng chậm rãi quay đầu, dưới ánh đèn nhấp nháy, nhìn người trẻ tuổi này.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên ánh sáng nóng bỏng, hơi cúi đầu im lặng không lên tiếng.

“. . . . . . .” Thủ tướng lại ngưng mặt nhìn anh thật lâu thật lâu, rốt cuộc chậm mỉm cười nói: “Đi đi.”

Trang Hạo Nhiên lập tức mỉm cười ngẩng đầu lên, vui mừng nhìn Thủ tướng.

Thủ tướng chậm rãi quay đầu, nhìn những người đánh trống, tiếng trống hỗn loạn thùng thùng thùng thùng thùng, lập tức dừng lại, ánh mắt ông thoáng qua một chút ánh sáng sắc bén!

Đường Khả Hinh vẫn đứng tại chỗ, hơi lộ ra mấy phần nghi ngờ nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi đứng ở trước mặt của Thủ tướng, hơi cung kính lễ độ  khẽ gật đầu, lập tức xoay người muốn đi ra sảnh VIP bữa tiệc, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh vẫn rất xinh đẹp đứng ở hành lang mạ vàng xa hoa nhìn mình, anh hai mắt chậm rãi lóe lên ánh sáng hấp dẫn, ngẩng mặt mỉm cười, mới vừa muốn cất bước đi tới, lại nghe Tiêu Đồng nhanh chóng đi tới nói chuyện, anh nghiêng mặt lắng nghe, lập tức cảm thấy có chuyện khẩn cấp, nhanh chóng đi xuống bậc thang !!.

Đường Khả Hinh không nhịn được muốn nhấc đuôi váy thật dài, đuổi theo bước chân của anh. . . . . .

“Cô đi đâu ?” Trang Ngải Lâm đột nhiên thay váy dài cúp ngực màu trắng bó sát người, buộc búi tóc, bên trái cắm một đóa hoa hồng trắng xinh đẹp, xuất hiện trước mặt Đường Khả Hinh, nghi ngờ hỏi.

“Em. . . .” Khuôn mặt Đường Khả Hinh đỏ lên, tay đè nhẹ lồng ngực nổi lên kích động, nở nụ cười nói: “Em cảm thấy có chút không thoải mái, muốn nghỉ ngơi. . . .”

“Vậy thì đi vào nghỉ ngơi đi!” Trang Ngải Lâm mỉm cười một tiếng, kéo cô đi vào trong.

Đường Khả Hinh không thể làm gì khác, chậm rãi xoay người, đi theo Trang Ngải Lâm đi đến phòng VIP.

***

Gió thổi càng lúc càng lớn! Mưa bay tán loạn!!

Trang Hạo Nhiên dẫn Tiêu Đồng bước nhanh ra nhà hát kịch, nhìn Tiêu Đồng mở cây dù chuẩn bị đưa mình đi khỏi, nhưng anh lại lập tức nhận lấy cây dù, trầm giọng lạnh lùng nói: “Cô trở về đi! Xem mọi thứ bên trong!!”

Tiêu Đồng lập tức gật đầu, nói: “Vâng!!”

Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, nhanh chóng bước ra nhà hát kịch, sau đó đội gió to mưa lớn, đi qua con đường nhỏ hiện trường bữa tiệc mới vừa còn vô cùng náo nhiệt, đi qua lầu phụ, rốt cuộc đi tới căn phòng tối nho nhỏ, anh chậm rãi đẩy cửa đi vào, lập tức nhìn thấy mấy dạ hành nhân, cả người khổ sở rũ xuống nằm trên mặt đất, mặt bị lõm xuống, sợ hãi co quắp cuộn tròn, anh nhíu nhíu mày, thấy đám người Lãnh Mặc Hàn đã trở lại, toàn bộ ướt đẫm đứng tại chỗ, anh trực tiếp im lặng đi tới, đóng cửa lại mới nói: “Cũng không biết thay quần áo!”

Đám người Uyển Thanh và Thanh Bình im lặng không lên tiếng, Bác Dịch đang nhấc Mỹ Linh lên mới vừa băng bó vết thương xong, nhìn phía trên, bên ngoài tím bên trong hồng, vị trí bên hông rất sưng nóng, anh cau mày suy nghĩ, đây cũng là hạ chất độc ngủ đông !

“Những kẻ khốn kiếp đáng chết này!!” Mỹ Linh vừa nằm ở trên ghế sa lon nho nhỏ, khuôn mặt tái nhợt, rịn mồ hôi lạnh nhìn một trong dạ hành nhân phóng phi tiêu độc cho mình, cắn răng nghiến lợi nói: “Lại dám ám toán tôi, nếu không phải lão đại nói muốn để cho anh một con đường sống, xem tôi chơi chết anh không!!”

Bác Dịch im lặng không lên tiếng, chỉ cau mày mở hòm thuốc ra, cầm dụng cụ y tế, chuẩn bị rạch vết thương của cô muốn lấy mẫu.

“Ôi, ôi, ôi!! Đau quá!” Mỹ Linh nằm trên ghế sa lon, kêu lên ôi ôi.

Bác Dịch vẫn cầm dao nhỏ ngừng trên không trung, bất đắc dĩ nhìn Mỹ Linh nói: “Tôi còn chưa ra tay !”

“. . . . . . . .” Mỹ Linh nhất thời hoảng sợ đến cả người đổ mồ hôi nhìn người đàn ông lạnh lùng này, thở hổn hển nói: “Anh không biết đau cỡ nào đâu!! Nhất định là răng rắn độc!! Nóng rát đến muốn đốt cháy chết tôi!”

Vẻ mặt Uyển Thanh bất đắc dĩ ôm vai, đi tới nơi mấy dạ hành nhân vùng vẫy giãy chết ở trước mặt, cau mày nói: “Lúc tôi chạy tới hiện trường, vốn một lòng muốn bắt được Quản lý và Tổ trưởng quán bar, tra hỏi tung tích cô gái lấy đi chai rượu đỏ!! Nhưng không ngờ lúc tôi đi đến nói đó, phát hiện hai người bọn họ trong quá trình bị tra hỏi đã sớm chết rồi, tôi nhìn thi thể hai người, thật sự là thê thảm không nỡ nhìn! Lơ lửng ở trong một đống nước bẩn, chúng tôi lại trễ một bước!”

Lãnh Mặc Hàn cũng lập tức đi tới trước mặt mấy dạ hành nhân, nhìn bọn họ khổ sở, cũng ngưng mặt cau mày nói: “Chúng tôi dùng đủ loại biện pháp khác cũng không thể mở miệng của bọn họ!”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, cau mày xem xét, những dạ hành nhân sắc mặt dữ tợn nằm trên mặt đất, đôi tay nắm chặt quần áo của mình, rất khổ sở và co quắp, anh cũng nặng nề thở gấp, hai mắt chậm rãi xoay chuyển, mới sâu kín nói: “Nói cách khác. . . . . . Hiện tại dạ hành nhân rất có thể đã biết vị trí cô gái kia?”

“Đúng vậy!” Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên, nói!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK