Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1243: TỰ MÌNH LÀM SÁNG TỎ

“Mọi người suy nghĩ xem. . .” Lãnh Mặc Hàn mỉm cười nhìn mọi người nói: “Nếu chúng ta phỏng đoán ông ấy nhìn thấy sự thật vụ cháy! Như vậy. . . Ông ấy nhìn thấy từ nơi nào? Chủ tịch Đường sẽ có thể lợi dụng khoảng thời gian trống, dùng năng lực của bản thân tiêu hủy chứng cứ để nhận tội! Ví dụ như một số camera trong thời gian mấu chốt nhất xảy ra vụ cháy! ! Nhưng có lẽ lúc ấy khẩn cấp, ông ấy chỉ chú ý đến bản thân mình gây ra vụ cháy, lại không nghĩ tới xa, mười hai năm sau, tôi sẽ nghi ngờ người phụ bếp kia! ! Cho nên chúng ta chỉ cần theo dõi phương hướng của người phụ bếp, nhất định sẽ có thể điều tra được dấu vết để lại! !”

“Đúng vậy!” Uyển Thanh cũng lập tức gật đầu, nó ngay: “Chúng ta lập tức điều tra trước khi xảy ra vụ cháy, người phụ bếp này đã làm gì?”

Thanh Bình và Mỹ Linh lập tức nghiêng người tới trước, mở laptop ra, ngón tay nhanh chóng hoạt động ở phía trên, điều tra hình ảnh ghi lại trước và sau khi xảy ra vụ cháy, lúc ấy bên ngoài phòng bếp vẫn chưa phát nổ, cho nên chỗ lối đi phòng bếp còn có nhân viên khách sạn lui tới, quả nhiên không đến bao lâu, một đầu bếp khách sạn đi ra trước, chính là người phụ bếp, biểu hiện trên mặt anh ta vẫn bình thường! !

“Quả nhiên có vấn đề!” Uyển Thanh nhìn chòng chọc người phụ bếp này nói ngay.

“Tại sao?” Mỹ Linh và Thanh Bình lập tức nhìn Uyển Thanh hỏi!

Uyển Thanh nhìn chòng chọc biểu hiện trên khuôn mặt của người phụ bếp này, nói ngay: “Lúc anh ta cung khai, nói mình bị Đường Chí Long trách mắng mới đi ra khỏi phòng bếp đến phòng thu mua Một người sau khi bị trách mắng làm sao thái độ có thể bình thường như vậy? Thậm chí không có một chút hối hận, áy náy, tức giận còn sót lại!”

“. . . ” Mỹ Linh và Thanh Bình cũng tiến lên trước, quan sát hình ảnh trong cameras, nhưng bởi vì là hình ảnh của mười hai năm trước cho nên hiệu ứng camera không có tiên tiến giống như bây giờ, không phải quá rõ ràng, tính cách của bọn họ cẩu thả một chút, ngay lập tức nhìn không ra manh mối gì!

“Tiếp tục lui ra phía sau!” Uyển Thanh lập tức ra lệnh cho Mỹ Linh tiếp tục phát hình ảnh camera!

Mỹ Linh lập tức nhấn nút play, không ngờ mới vừa nhấn nút play không bao lâu, hình ảnh kia cũng đã trắng trắng mơ hồ một vùng, bọn họ kinh ngạc kêu lên: “Hả? Hình đâu !”

“Nổ rồi! ! !” Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng nhắc nhở bọn họ.

“Vậy còn điều tra cái gì? Rõ ràng anh ta một mình đi ra không bao lâu, cũng không có phát hiện anh ta để lại cái gì?” Mỹ Linh và Thanh Bình cũng gấp chết người hỏi.

Uyển Thanh lại nhìn chằm chằm hình ảnh người phụ bếp xoay người đi về phía thang máy nào đó, cứ như vậy một giây, hai giây, ánh mắt của cô nhíu lại, lập tức nghiêng người tới trước, đưa hai tay ra nhanh chóng lướt bàn phím, để cho hình ảnh của người phụ bếp xoay người đứng ở trước một chiếc thang máy, cô nhìn chằm chằm hình ảnh mơ hồ trong màn hình, lại không khỏi cảm thấy trong đồng tử của anh ta có gì đó, thậm chí cô khẳng định và trực tiếp nói: “Trong ánh mắt của anh ta có thứ gì đó!”

“Có thứ gì đó?” Mỹ Linh và Thanh Bình nhanh chóng nhìn Uyển Thanh, sốt ruột hỏi! !

Lãnh Mặc Hàn cũng nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn vào trong màn hình lớn người phụ bếp xoay người trong nháy mắt, giống như nhìn một điểm nào đó ở phía trước, có chút sững sờ. . . Chính anh cũng hơi giật mình, không thể tin nổi nói: “Quả nhiên. . . Có thứ gì đó!”

“Thứ gì? Thật là nôn nóng!” Trương Thục Dao ngồi ở trên ghế sa lon, rất gấp gáp hỏi hai anh em bọn họ: “Chẳng lẽ trong ánh mắt của anh ta có bom mini?”

Uyển Thanh bất đắc dĩ nhìn Trương Thục Dao một cái, mới ngẩng mặt nặng nề nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của người phụ bếp, hình ảnh con ngươi phóng đại, nói: “Trong ánh mắt của anh ta, có người thứ hai! Người thứ hai này, vô cùng có khả năng có liên quan đến vụ cháy này!”

“Cái gì?” Mỹ Linh và Thanh Bình vẫn chưa hiểu, nhìn Uyển Thanh, kêu lên: “Làm sao chị biết được?”

Uyển Thanh đưa tay nhấn nút phát lại, mới nhìn hình ảnh sâu kín nói: “Mọi người nhìn vẻ mặt của anh ta, lúc nhìn tới trước, giống như biết người kia, nhưng người kia cũng không đến mức làm cho anh ta kinh ngạc, nhưng. . . chính xác là anh ta nhận biết người kia! !”

“Vậy cũng có thể là người bên ngoài phòng bếp!” Trương Thục Dao nói ngay.

“Đúng vậy! Có thể là người ở bên ngoài phòng bếp!” Uyển Thanh trực tiếp nhìn Trương Thục Dao, nói: “Cũng có thể là người ở bên trong phòng bếp đi ra! ! Chỉ cần chúng ta phân tích bóng người trong ánh mắt anh ta là có thể biết được người này rốt cuộc là ai? Mặc kệ người này là ai, đều có thể giúp chúng ta phá vụ án! ! Hỗ trợ các cô điều tra người ở trong ánh mắt, có hai phương pháp, một là quay ngược ánh sáng cửa thang máy, hai là ánh mắt của anh ta! !”

“A! ?” Mỹ Linh và Thanh Bình cùng mệt mỏi kêu lên: “Đó không phải là phải mệt chết chúng tôi sao?”

“Người nào thoải mái?” Uyển Thanh tức giận nhìn thoáng qua các cô, lại hơi lộ ra cứng rắn nói: “Chúng ta nhất định phải tìm ra chứng cứ! ! Tìm ra chứng cứ chính xác chủ tịch Đường không liên quan đến vụ cháy! Nhanh lên!”

“Nhưng. . .” Lúc này Trương Thục Dao đưa ra ý kiến của mình, nhìn bọn Uyển Thanh nói: “Cho dù chứng minh bóng người ở trong mắt người phụ bếp có điểm đáng nghi cũng không thể giúp chủ tịch Đường thoát khỏi tội mà? Phải làm sao mới có thể chứng minh ông ấy vô tội?”

Uyển Thanh lại ngồi trở lại xe lăn, đôi tay nhanh chóng hoạt động ở trên bàn phím máy tính, phát hình người phụ bếp ngồi ở trong phòng hỏi cung, khai ra Đường Chí Long, chỉ thấy người thanh niên này vừa hai mươi tuổi, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi, hiển nhiên là bởi vì khiếp sợ, ngay cả đồng phục đầu bếp cũng chưa kịp thay ra, tay của anh ta vẫn nắm chặt chiếc mũ đầu bếp, giống như rất hồi hộp và đè nén, nghẹn ngào nói. . .”Tôi . . . Lúc ấy. . . Chúng tôi mới vừa. . . Đi. . . Đi làm. . . Liền bị bếp trưởng Đường gọi. . . Gọi vào trong phòng bếp. . . Tâm trạng của anh ấy giống như không tốt lắm, lúc. . . Lúc nấu món ăn. . . Bảo người của chúng tôi chuẩn bị thử món ăn . . . Dường như trong đó xảy ra. . . sai lầm gì đó. . . Không thành công, anh ấy liền. . . Tức. . . Tức giận nên. . . nên. . . đập cái muỗng inox, tôi giống như nhìn. . . Nhìn thấy anh ấy đập cái muỗng inox trên van ống dẫn khí gas. . . Không đến bao lâu, anh ấy liền trách mắng tôi không bảo quản kỹ nguyên liệu, sau khi mắng . . . Mắng tôi một trận, rồi bảo tôi tới phòng thu mua trước. . . Kiểm tra lại. . . nguyên liệu, sau. . . Sau đó. . . Tôi . . . Tôi đi ngay. . . Lúc tôi đi ra. . . Giống như nhìn thấy bếp trưởng Đường. . . Đã đóng hai cánh cửa lại, nói. . . Nói. . . Để cho mọi người. . . Kiểm tra nguyên liệu nấu ăn một lần nữa. . . Không được xảy ra lỗi. . . mười phút sau anh ấy. . . anh ấy trở lại. . .”

“Lời nói này có vấn đề gì?” Trương Thục Dao nghiêng người tới trước cũng nhìn màn hình hỏi.

Uyển Thanh nói ngay: “Tôi xem thử rốt cuộc anh ta nói câu kia là thật hay giả?”

“Cô biết?” Trương Thục Dao vẫn có chút kinh ngạc nhìn cô.

“Một người lấy giả nhiễu loạn thật hoặc lấy thật nhiễu loạn giả, hoặc nửa thật nửa giả, là mâu thuẫn nhất! Anh ta không chỉ cần có thời gian suy nghĩ, làm thế nào để cho lời nói thật giống như nói dối, lời nói dối giống như lời thật, còn phải suy nghĩ tình huống có phù hay không phù hợp! Anh ta nói lắp bắp ở đoạn đó, rõ ràng đang do dự, những câu không nói lắp bắp thì dừng lại! Cho nên tôi khẳng định, lúc ấy Đường Chí Long thật sự bị đả kích, hơn nữa tâm trạng rất kém! Nhưng làm cho một người từng trải qua sóng to gió lớn tức giận đập cái muỗng inox, quả thật không phải bình thường! Cho nên tôi muốn biết, trước khi Đường Chí Long vào phòng bếp, đã nhìn thấy người nào, xảy ra chuyện gì! Làm cho tâm trạng của ông ấy kích động!”

Mỹ Linh và Thanh Bình đang ngồi ở trước máy tính, đôi tay nhanh chóng hoạt động trên bàn phím, bắt đầu dùng lập trình máy tính hàng đầu hiện nay, trước hết phóng to con ngươi của người phụ bếp, sau đó dùng lập trình hiện đại làm cho hình ảnh trong con ngươi anh ta tụ lại, riêng động tác này cũng đã làm cho các cô bận rộn đến đầu đầy mồ hôi! ! Lãnh Mặc Hàn nhìn hai người bọn họ đang bận rộn, anh ngồi ở trên ghế sa lon, khuôn mặt hơi lộ ra trầm ngâm, lại dùng đầu óc tinh vi của mình, suy nghĩ xem mười hai năm trước, sự kiện rượu đỏ đã kết thúc, khi đó Đường Chí Long che giấu thân phận của mình làm đầu bếp Trưởng, trên thực tế là Tổng Giám đốc đứng ở phía sau màn điều hành khách sạn, khi đó, Hoàn Cầu cùng ông tạm thời tách ra, có lẽ là khoảng thời gian bình yên nhất trong cuộc đời ông, ngay cả ở quá khứ ông lập nên kỳ tích trong kinh doanh, xem ra cũng không có phiền não trên sự nghiệp!

Như vậy, trước khi xảy ra vụ cháy, ông đang ở vào giai đoạn nào, người duy nhất có thể biết rõ, chỉ có thể là vợ của ông ! !

Lãnh Mặc Hàn hơi cúi người, đôi tay đan nhau chống ở trước môi mỏng, hai tròng mắt thâm trầm nghĩ tới camera ghi lại mười hai năm trước, ngoài Chu Lịch Bình vì thu thập và giữ lại chứng cứ cameras Đường Chí Long phạm tội, cameras còn lại bởi vì khách sạn đổi chủ đều bị tiêu huỷ đi! ! Cho nên ngoài bản thân Đường Chí Long, căn bản cũng không có cách nào chứng minh năm đó xảy ra chuyện gì! Có tình huống nào làm cho tâm trạng của ông căng thẳng nổi giận, có liên quan đến                                                                                                             chai rượu đỏ kia hay không. . .

Uyển Thanh cũng im lặng giơ hình ảnh rất nhiều khách ra vào thang máy bên trong khách sạn trước đêm cháy nổ năm đó, tất cả hình ảnh ở tầng lầu chính, còn có hình ảnh ở đại sảnh khách sạn lúc ấy, trầm ngâm suy nghĩ, Trương Thục Dao cũng đang rất thất vọng thở dài. . .

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, đã gần bốn giờ sáng! Ngoài cửa sổ mưa to gió lớn điên cuồng vẫy vào cửa sổ sát đất chảy xuống từng đường như nước mắt rơi. . .

Mỹ Linh và Thanh Bình mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, cảm giác thân thể của mình cũng sắp tê dại, đôi tay nhanh chóng đặt trên bàn phím, dùng lập trình giải mã xong hình ảnh mơ hồ trong ánh mắt người phụ bếp, đây quả thật là cần rất nhiều rất nhiều thời gian. . .

Đã gần năm giờ sáng!

Lãnh Mặc Hàn hơi có vẻ mệt mỏi, lúc quan sát các chứng cứ vụ cháy thì lo lắng tình trạng sức khỏe của em gái, liền cầm một cái chăn lông màu xám, khoác lên trên vai của cô. . .

Uyển Thanh vẫn im lặng không lên tiếng ngồi trên xe lăn, đang đợi đáp án của Mỹ Linh và Thanh Bình, hai tròng mắt của cô nhanh chóng xem lại các chứng cứ không biết bao nhiêu lần, bao gồm hình ảnh người phụ bếp đi ra phòng bếp trước, lại xem hình ảnh trước khi vụ cháy xảy ra từ đầu đến cuối, Lãnh Mặc Hàn vừa từ từ xem hình ảnh hiện trường vụ cháy, nhìn rất nhiều nồi inox, muỗng inox toàn bộ cháy sạch một mảnh đen kịt. . .

Không đến bao lâu, trời sáng tỏ, từng tia nắng mặt trời rực rỡ chiếu rọi cảnh tượng trong bệnh phòng hết sức rõ ràng, Trương Thục Dao đã không chịu đựng nổi, nghiêng đầu ngủ thiếp đi . . Mỹ Linh và Thanh Bình vẫn hưng phấn đưa đôi tay gõ bàn phím, vừa khôi phục hình ảnh trong ánh mắt anh ta, trên trán mồ hôi từng viên từng viên chảy xuống. . .

Lãnh Mặc Hàn vẫn trầm mặt ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay cầm tấm hình hiện trường vụ cháy nổ, khẽ mất hồn, suy nghĩ xem lúc ấy rốt cuộc Đường Chí Long có chuyện gì mà tâm trạng bị kích động?

Uyển Thanh vẫn cầm tấm hình chụp mặt bên mặt Đường Chí Long lúc ấy đi ra phòng làm việc, thần sắc nửa khuôn mặt của ông thật nặng nề, hai tròng mắt quả thật lộ ra một chút ánh sáng kích động, ngay cả cửa phòng làm việc sau lưng không có khép lại cũng không biết. . . Cô nhìn kỹ tất cả hình ảnh Đường Chí Long cùng hoàn cảnh xung quanh trong hình, rồi đến đồng hồ ông đang đeo cùng tất cả tình huống bên trong phòng, không bỏ qua một chút dấu vết nào! !

10 giờ trưa! !

Lúc này khuôn mặt Trương Thục Dao mệt mỏi ở trên ghế sa lon tỉnh lại, khẽ dang rộng tay ngáp một cái, nhìn Thanh Bình và Mỹ Linh vẫn còn đang gõ gõ là hy vọng duy nhất, cô cũng thở dài, mới sâu kín nói: “Ôi, đây mới thật là một chuyện làm cho người ta tuyệt vọng! Chủ tịch Đường tự mình nhận là người gây ra vụ cháy! Những người đó lại chết đi! Trừ khi chủ tịch Đường tự mình làm sáng tỏ chuyện này, nếu không, làm sao điều tra ra?”

Uyển Thanh khẽ mỉm cười, khuôn mặt cũng hơi lộ ra mệt mỏi, vẫn muốn xem tài liệu, cũng đang trong nháy mắt này, hai tròng mắt của cô lộ ra ánh sáng mãnh liệt, nhìn Trương Thục Dao! !

Lúc này Lãnh Mặc Hàn cũng không thể tin nổi ngẩng đầu lên, nhìn Trương Thục Dao! !

Trương Thục Dao mệt mỏi mơ mơ màng màng, đột nhiên nhìn thấy hai anh em nhìn mình như vậy, cô lập tức nghi ngờ nói: “Có. . . Có chuyện gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK