Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 989: BỤNG

Bóng đêm, mây đen giăng đầy, từng cụm che lên vầng trăng.

Tiếng sóng biển “ào ào” truyền đến.

Cửa chính phòng cảnh biển ầm ầm mở ra! !.

Trang Hạo Nhiên ôm Đường Khả Hinh lập tức từ bên trong phòng đi ra, vẻ mặt cứng ngắc, hai mắt mãnh liệt lay động ánh sáng kích động và đau lòng. . . . . . Đôi tay cô ôm cổ Trang Hạo Nhiên, mặc cho cảm giác người đàn ông này mạnh mẽ ôm lấy thân thể của mình bay lên không, giống như lãng mạn anh vẫn mang cho của mình, lâng lâng, tác dụng thuốc vẫn còn, tối nay cô không che giấu chút nào ánh mắt mê ly nóng bỏng nhìn chằm chằm anh, mặc dù hai mắt rưng rưng, cũng tăng thêm cô hấp dẫn và mê đắm. . . . . .

Một trận gió mãnh liệt thổi tới!

Đuôi váy dài lụa mỏng màu xanh đậm chậm rãi phất nhẹ, lộ ra chân dài trắng nõn hấp dẫn, giày cao gót màu bạc và ngón chân nhỏ màu hồng mê người, lụa mỏng lại phất nhẹ qua khuôn mặt của anh, giống như ngón tay ngọc của mỹ nhân vuốt nhẹ gò má của anh, một mùi thơm thật nồng đậm mang theo mê hoặc lòng người bay đến. . . . . .

Trang Hạo Nhiên ngửi được mùi thơm, lập tức như bị đánh trúng trái tim cúi đầu nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng nặng nề thở gấp, tác dụng thuốc càng ngày càng mãnh liệt, hai mắt dần dần sáng lên màu hồng, nhìn anh.

Đuôi váy mỏng phất lên rất nhiều mảnh, ở trong thế giới hai người quấn lấy và xoay vòng.

Trang Hạo Nhiên cúi xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, hai mắt dịu dàng mập mờ, hai mắt hấp dẫn của anh lập tức trở nên rất chiếm đoạt và bá đạo, đôi tay không khỏi buộc chặt, cách váy lụa mỏng mềm mại cũng có thể cảm thụ da thịt nóng bỏng của cô tỏa ra mùi thơm hấp dẫn say mê, một cơn gió phất nhẹ, không chỉ nâng đuôi váy xoay vòng giống như hoa hồng xanh, thậm chí phẩy nhẹ lụa mỏng dây cột nơi cổ cô, mơ hồ có thể nhìn thấy được bộ ngực tròn đầy đặn của cô như ẩn như hiện. . . . . .

Thơ Ngữ là nhân tài ưu tú tốt nghiệp Học viện lễ nghi Châu Âu, tự nhiên không có bảo thủ so với nhân viên quản gia bình thường, tự có cách nhìn và gu thẩm mỹ của mình.

Tối nay Đường Khả Hinh mặc váy yếm dài, thiết kế theo phong cách Châu Âu, cũng không mặc áo lót. . . . . .

Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, cảm thấy ánh mắt anh rơi vào ngực của mình lên, liền có chút không nhịn được, đưa tuyết cánh tay kéo chặt cổ của anh, mặt có chút xấu hổ phủ trên bờ vai anh, gió biển thổi tới, lụa mỏng lại đón gió phất nhẹ lên, Trang Hạo Nhiên cúi xuống, vừa đúng ở góc độ này, anh có thể thấy rõ bộ ngực co dãn hoàn mỹ và điểm nhỏ màu hồng ưỡn lên dưới lớp lụa mỏng màu xanh đậm. . . . . .

Hai mắt anh lập tức có chút kịch liệt nhìn cô.

Cô cũng hơi mở hai mắt dịu dàng nhìn anh, có lẽ do tác dụng của thuốc kích dục, hoặc xúc động, làm cô nuốt mạnh cổ họng, không khỏi ngẩng mặt, muốn đưa môi đỏ mọng đầy đặn mê người của mình đến gần, muốn hôn môi mỏng của anh, Trang Hạo Nhiên nhắc mí mắt nhìn ánh mắt cô như vậy, cũng muốn cúi xuống hôn cô. . . . . .

Cửa thang máy lập tức mở ra! !

Vitas nhanh chóng đi ra thang máy trước, căng thẳng lạnh lùng cứng rắn gọi to: “Hạo Nhiên! !”

Hai người lập tức dừng lại, cùng nhau ngẩng đầu lên, nhìn thầy giáo đã nhanh chóng đi ra, Tô Thụy Kỳ đi theo phía sau, đám người Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai, cả đám người Đỗ Uy và Khương Vĩ, đôi song sinh, Thơ Ngữ cũng ở sau lưng Trang Hạo Nhiên dừng lại! !

Tô Thụy Kỳ trước một bước, đi qua bên cạnh Vitas, nhanh chóng cởi áo khoác tây trang của mình xuống, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, lập tức phủ lên trên người của cô, nhanh chóng, mạnh mẽ ôm cả người cô lên ! !

“Hạo Nhiên! !” Đường Khả Hinh lập tức tựa vào trong ngực Tô Thụy Kỳ, lại ngẩng đầu lên, tràn lệ nhìn Trang Hạo Nhiên, gọi nhỏ! !

Trang Hạo Nhiên cảm thấy mất mát đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, nhưng cũng hiểu cách làm của Tô Thụy Kỳ, nhưng vẫn không nén được xung động muốn tiến lên, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh. . . . . .

“Hạo Nhiên! !” Vitas lập tức lạnh lùng cất bước, ngăn ở giữa hai người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trang Hạo Nhiên, nói ngay: “Cuộc thi đấu sắp tới, cô ấy nỗ lực lâu như vậy, để chờ hôm nay! ! Cậu là một trong giám khảo chính, không thể kích động! Để cho cô đi! Lập tức để cho cô đi, nếu không, một chút nữa truyền thông tới đây, Jackson lại có đề tài!”

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ, đè nén nhìn thầy giáo, hai mắt lộ ra ánh sáng kích động, hai quả đấm dần dần nắm chặt, trong lòng từng đợt sóng tình dâng lên cuồn cuộn, nhưng cũng hiểu, tạm thời không có cách nào gặp mặt, anh vẫn rất mất mát đứng ở một bên. . . . . .

Tô Thụy Kỳ ôm ngang Đường Khả Hinh, xoay người, nhìn anh mất mát như vậy, cũng không nhịn được nhìn anh, nói: “Chỉ có mấy ngày, nhịn một chút đi! Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy !”

Đường Khả Hinh rất mong manh yếu ớt và đau lòng nhìn Trang Hạo Nhiên, hai mắt dịu dàng tràn đầy nước mắt, nhưng cũng hiểu lúc này nhất định phải tách ra. . . . . .

“Đi thôi!” Vitas nhanh chóng xoay người bước đi, Tô Thụy Kỳ cũng ôm Đường Khả Hinh xoay người đi về phía trước, đôi song sinh và Thơ Ngữ và mọi người cũng đi theo. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, vội vàng nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Tô Thụy Kỳ, lại tiếp tục ngẩng đầu lên, đau lòng nhìn Trang Hạo Nhiên không thôi, muốn nở nụ cười với anh, nhưng không cách nào khống chế cảm giác đau lòng muốn ở bên nhau.

Hai người ở trong hành lang dài cảnh biển xa hoa, ngược hướng nhau, khoảng cách càng lúc càng xa, chỉ còn lại đuôi váy màu xanh cuối cùng rơi xuống, ở trong gió nhẹ bay lên. . . . . .

Thời gian yên tĩnh !

Trang Hạo Nhiên vẫn nuốt mạnh cổ họng, đứng tại chỗ nhìn Đường Khả Hinh biến mất ở hành lang, nghĩ tới vẻ mặt cô mất mát và đau lòng lúc đi khỏi, nặng nề thở gấp. . . . . .

Lãnh Mặc Hàn cùng bọn Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai lập tức bước lên trước, đứng ở sau lưng anh, gọi: “Lão đại! !”

Trang Hạo Nhiên nghe tiếng gọi, sắc mặt dần dần buộc chặt, hai mắt lập tức lộ ra ánh sáng vô hạn sát khí, sắc bén giống như dao găm, tức giận nhìn một đầu khác, từng chữ từng chữ, lạnh lùng nói: “Tình hình như thế nào rồi?”

Lãnh Mặc Hàn lập tức nói ngay: “Đỗ Uy và Khương Vĩ đã đuổi theo sát thủ dạ hành nhân! ! Hiện trường Khách sạn đang có hai địa điểm nổ tung, trước mắt Thủ tướng phái chuyên gia gỡ bom, đang toàn lực tìm kiếm và tiến hành tháo gỡ! Hoắc Minh đã nhanh chóng căn dặn nhân viên, sơ tán khách!”

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên tức giận xoay người, nhìn mặt biển sâu vô cùng yên tĩnh, hai mắt kịch liệt lóe lên, cắn răng lạnh lùng nói: “Mỗi lần Hoàn Cầu nước sôi lửa bỏng, đều do Thủ tướng và Ủy viên Trương hỗ trợ! Đó là bởi vì chúng ta cũng dựa theo quy tắc trò chơi ! ! Thế nhưng những người này, bọn họ cũng phát rồ, làm tổn thương chị gái và em gái của tôi, còn giết em trai trong bụng của mẹ tôi một cách vô hình! ! Hôm nay lại còn muốn hủy trong sạch của Khả Hinh, đoạn người thừa kế Hoàn Cầu của tôi! Không thể nhịn được nữa!”

Lãnh Mặc Hàn nghe Trang Hạo Nhiên nói vậy, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên!

Bọn Tô Lạc Hoành cũng lập tức nghe được ý tứ trong lời nói này, ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên đứng trước hành lang! !

Trang Hạo Nhiên tức giận giống như sư tử phát điên, hai mắt phát ra ánh sáng sắc bén, cắn chặt răng nhanh chóng căn dặn: “Lập tức phái người giam Tần Vĩ Nghiệp tra hỏi cho tôi, moi ra toàn bộ các quan chức cấu kết với các công ty, tôi muốn kéo nguyên một đám bọn họ phơi bày ra ánh sáng! ! Đã rất nhiều năm, tôi đè nén, chưa từng bận tâm ra tay! Nhưng có một số người muốn tự tìm chết! Tôi đương nhiên muốn thành toàn cho bọn họ! !”

Tối nay anh giận thật, ngọn lửa trong lồng ngực sắp nổ tung, siết chặt quả đấm, hai mắt lóe lên ánh sáng rét lạnh! !

“Tôi biết làm thế nào rồi ! !” Lâm Sở Nhai và Tào Anh Kiệt cùng quản lý sự vụ kinh tế chủ yếu của Hoàn Á, lập tức nói: “Chúng ta lập tức rút lại tiền bạc Hoàn Cầu, bí mật điều động tiền bạc trở về nước, cho chúng tôi ba ngày! Chúng tôi sẽ cắt đứt cổ họng của bọn họ!”

“Chuyện này. . . . . . Tôi muốn từ từ đấu với bọn họ! ! Xem một chút rốt cuộc, người không tuân thủ quy tắc trò chơi, có kết quả gì! !” Trang Hạo Nhiên tức giận, nghiêng mặt, hai mắt lại lộ ra giận dữ sát khí, nói: “Hiện tại có một chuyện quan trọng hơn phải làm! !”

Mọi người nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nắm chặt quả đấm, vang lên canh cách, ngẩng mặt lồng ngực nặng nề thở gấp, ánh mắt lóe lên sắc bén, cắn răng nói: “Bắt Như Mạt! !”

***

Đại sảnh khách sạn Á Châu!

Đỗ Uy và Khương Vĩ đã đuổi theo dạ hành nhân, mà Thanh Bình và Mỹ Linh đang nhanh chóng chạy tới bệnh viện bắt Kỳ Gia Minh, Lãnh Mặc Hàn lập tức dẫn Tiêu Yến và Giang Thành, nhanh chóng phân công người, cực nhanh  cạy ra bên ngoài khách sạn quyết tâm bắt được Như Mạt! ! Mà bên phòng ăn biển chuyên gia gỡ bom đang bắt đầu mặc vào quần áo chống cháy nổ vừa dầy vừa nặng, đội mũ trùm đầu màu đen, nhìn nhân viên huấn luyện thú từ Câu lạc bộ Á Châu mới điều tới, đang lặn vào nước đáy, dựa theo chỉ thị, bắt đầu đưa hai tay ra đào nhẹ cát mềm, quả nhiên nhìn thấy một quả bom lóe lên ánh đèn màu đỏ, thời gian phía trên, còn thừa lại ba phút, cô ngẩng đầu lên, hai mắt trợn to, nhìn đám người Giám đốc! !

Hoắc Minh cũng lo lắng đứng ở bên ngoài thủy tinh, căng thẳng và nghi ngờ nhìn cô!

Lầu phụ, xem xét khu hổ trắng!

Phương Di dừng bước chân, cau mày dừng ở trước tường thủy tinh công nghiệp khu Hổ trắng, nhấn nhẹ tai nghe nói: “Ba phút?”

“Vâng! !”

Phương Di trực tiếp đè tai nghe, lại xoay người nhìn nhân viên kiểm tra, đang cầm dụng cụ trong tay, bắt đầu xem xét xung quanh khu hổ trắng rộng lớn khoảng ba trăm mét vuông, tìm bóng dáng bom, nhưng bọn họ đi tới đi lui, cũng phát hiện ra, máy kiểm tra thỉnh thoảng hiện, thỉnh thoảng tắt, bọn họ cau mày suy nghĩ rốt cuộc có chuyện gì? Xung quanh, nhân viên khách sạn mỉm cười mời khách đi ra ngoài, Từ Trạch Minh đứng ở một bên, cũng căng thẳng đổ mồ hôi. . . . . .

Phương Di đứng ở ngay chính giữa, bình tĩnh nhìn một con hổ trắng lớn nhất trong đó, thú tính lộ ra cực hạn sát khí, mắt cũng lộ ra ánh sáng tàn nhẫn, cô lạnh lùng ra lệnh thuộc hạ, nói: “Không cần! Tôi biết rõ bom ở nơi nào!”

Hai viên cảnh sát nhất thời ngẩng đầu lên nhìn Phương Di ngạc nhiên hỏi: “Chỗ nào? Rất ngạc nhiên quả bom mini này khó kiểm tra như vậy! Quả thứ nhất, quả thứ hai tìm ra, còn có một quả thật phân tích không ra số liệu!”

Phương Di trực tiếp nâng cằm, nhìn con hổ trắng nhàn nhã di động, hai mắt sắc bén chợt lóe nói: “Ở trong bụng con hổ !”

“À?” Mọi người khiếp sợ kêu lên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK