Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1172: MỘT PHẦN QUÀ TẶNG

Chiến tranh chưa có bắt đầu, khói thuốc súng ra trước! !

Lâm Tử Linh một mình đứng ở con đường lớn Rồng Vàng bay sáng chói của khách sạn, giống như đang từ tòa lầu chuyên gia hầu rượu đi ra ngoài, nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc quần áo hoa lệ khó được đứng ở trước mặt của mình, hai tròng mắt của cô hiện lên nụ cười, rốt cuộc cũng không có lộ ra quá nhiều cảm xúc, chỉ hơi ngẩng mặt, mang giày cao gót hơn mười cm, từng bước đi tới…

Đường Khả Hinh nhìn thấy Lâm Tử Linh, vẻ mặt cũng hơi căng thẳng, hai mắt sắc bén lóe lên, từ từ cất bước đi tới…

Hai cô gái gần như mặt đối mặt đứng ở khoảng cách thật gần. Tôi nhìn cô, cô nhìn tôi.

Lâm Tử Linh đứng trong gió rét, hơi nghiêng mặt, hai tròng mắt xoay chuyển đang tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, nhìn chòng chọc ánh mắt to rõ ràng động lòng người của Đường Khả Hinh, lộ ra quá nhiều sắc bén và suy nghĩ có thể nhìn thấy, cô đột nhiên mỉm cười, dùng một loại giọng điệu không nhanh không chậm, thong thả nói: “Con mắt của cô… Có thể nhìn thấy sao?”

Thơ Ngữ cùng Lạp Lạp và Tiên Nhi lập tức đứng ở phía sau Đường Khả Hinh, có chút căng thẳng nhìn Lâm Tử Linh, chỉ sợ cô lại nói ra lời gì kích thích người! !

Đường Khả Hinh lại nhướng mày, khuôn mặt đong cứng nhìn cô, không lên tiếng.

Lâm Tử Linh thấy mặc dù cô im lặng, nhưng ở trong tròng mắt đen nhánh của cô, vẫn có thể nhìn thấy cái bóng nhỏ, lần này, cô khẽ mỉm cười, chỉ lạnh nhạt nói: “Chúc mừng cô !”

Ánh mắt của Đường Khả Hinh híp lại, nhìn cô.

Thơ Ngữ và Lạp Lạp cùng Tiên Nhi cũng có chút ngạc nhiên nhìn cô.

“Chúc mừng mắt của cô có thể nhìn thấy được ! Chúc mừng cô thân thể khôi phục khỏe mạnh !” Lâm Tử Linh lại nghiêng mặt, từ từ nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Khó được gặp phải một đối thủ tốt như vậy, năng lực ngang nhau như vậy, kẻ giỏi so tài mới có thú vị. Ngày mai sẽ là một ngày hàng triệu người mong đợi, chúng ta cùng nhau mỏi mắt mong chờ!”

Lời nói này…

Ngược lại Đường Khả Hinh thật sự cảm thấy có chút mới mẻ, rốt cuộc trên mặt hiện lên nụ cười thú vị có chút sâu không thể nắm bắt, nhìn Lâm Tử Linh.

“Hôm nay sẽ là buổi tối cuối cùng chúng ta được nhàn nhã! Ngày mai, tương lai thua hay thắng, tâm trạng cũng sẽ rất nặng nề, quý trọng đi!” Lâm Tử Linh sâu kín nói xong, liền cầm túi xách, tiếp tục cất bước đi về phía trước, nhưng lúc đi qua bên cạnh Đường Khả Hinh… cũng đang lúc hai người lướt qua nhau thì khuôn mặt Đường Khả Hinh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sâu kín chậm rãi từng chữ từng chữ nói rất rõ ràng…”Bất kể lúc trước cô chế nhạo tôi, hay hôm nay chúc mừng tôi . . . . . Tôi cũng vẫn cảm thấy… Cô nói quá nhiều lời!”

Lâm Tử Linh chợt nhíu mày, sắc mặt dần dần thu lại, thái độ căng thẳng.

Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, nhưng trên mặt lại không có lộ ra bất kỳ tin tức gì, mà dùng dáng vẻ trầm ổn và không thể suy đoán, tiếp tục đi về phía trước, Thơ Ngữ cùng Lạp Lạp và Tiên Nhi cũng âm thầm lặng lẽ bước đi…

Hai tròng mắt Lâm Tử Linh híp chặt, đứng ở trên đường lớn Rồng vàng bay với ánh đèn chói lọi của Khách sạn Á Châu, cảm thấy gió rét từng hồi, trong thân thể cô lại nổi lên ý chí chiến đấu cao vợi, giống như thành một vị thần rượu không thể đánh bại, lại cắn chặt răng cất bước đi về phía trước, điện thoại trong túi sáng lên tin nhắn, hẹn cô gặp mặt ở trên du thuyền Câu lạc bộ Á Châu, lúc gặp giao cho cô một món đồ bí ẩn thú vị! !

Cô khẽ mỉm cười, sẽ tiếp tục cất bước đi về phía trước.

Bên trong khách sạn, điêu khắc hai con rồng vàng bay chiếu sáng lấp lánh, trong miệng phun ra dạ minh châu sáng chói mắt, chiếu rọi con đường lớn bằng đá xanh một mảnh vàng rực ! !

Thơ Ngữ cùng Đường Khả Hinh đi ở giữa đường, lập tức có chút nghi ngờ nhìn cô, nói: “Kì lạ! Chuyện này là thế nào? Lâm Tử Linh đó, lúc trước đối với cô giống như hận thấu xương, hận không được ăn và băm cô ra ! Tại sao hôm nay dễ nói chuyện thế này?”

“Cô ấy lo sợ !” Lạp Lạp vừa kéo cái rương đi về phía trước, vừa có chút hả hê cười nói: “Suy nghĩ xem, Đường tiểu thư chúng ta rất lợi hại ! Tại trước mặt rất nhiều tuyển thủ thế giới, cô ấy trẻ tuổi nhất, lại đạt được thành tích tốt nhất, cầm điểm cao nhất ! Cô ấy lo sợ! Như vậy không tốt sao? Trước kia luôn nghe cô ấy nói lời châm chọc khiêu khích, tôi còn tức giận! !”

Lúc này vẻ mặt Đường Khả Hinh nghiêm túc dừng bước lại nhìn Lạp Lạp, sâu kín nói: “Nếu như… Cô ấy vẫn châm chọc khiêu khích như vậy, thì tốt một chút!”

“Tại sao?” Lạp Lạp và Tiên Nhi cùng nhìn cô.

Đường Khả Hinh không khỏi cảm thấy một chút áp lực nặng nề, nét mặt cô căng thẳng, hai mắt lộ ra một chút ánh sáng sắc bén, nói: “Nếu như cô ấy vẫn chế nhạo tôi, chứng minh cô ấy coi thường đối thủ! Nếu như hiện tại cô ấy bày ra thái độ, chứng minh cô ấy liều mạng đủ 100% hơi sức! ! Thật ra lúc ở vòng đấu loại, bản thân tôi vốn là nghe lời của thầy giáo nói với tôi trước kia, trước hết che giấu mấy phần thực lực, nhưng bởi vì hai mắt mù, tôi không có cách nào không dùng hết toàn lực! Lần này tất cả tuyển thủ cũng biết tình huống của tôi, mọi người khẳng định sẽ đề phòng tôi.”

Thơ Ngữ cùng Tiên Nhi và Lạp Lạp nghe nói như vậy, cũng lập tức trầm mặt không nói thêm gì nữa…

“Ôi…” Đường Khả Hinh bất đắc dĩ đứng trong gió rét, hơi lộ ra một chút tiếc nuối nói: “Tôi thật sự muốn hưởng thụ một cuộc thi đấu thật tốt cũng không được… Tiếp xúc như vậy, luôn có chút thiếu sót.”

Thơ Ngữ nghe lời nói ngây thơ như vậy, cũng mỉm cười nói: “Nếu như thật chỉ là tiếp túc một chút, như vậy kết giao bạn bè là được rồi. Thi đấu vẫn thi đấu, nếu như không có căng thẳng và kích thích, tính thưởng thức mất đi một chút.”

Hai mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, trong lòng cũng suy nghĩ, đúng vậy, lúc ấy Thầy giáo cũng đã nói, trận đấu thích hợp, người cùng giỏi đấu với nhau, có thể kích thích năng lực và trí tuệ của tuyển thủ… Cô nặng nề  thở dốc một hơi, trên mặt lại nở nụ cười đồng ý, hơi cẩn thận nói: “Đúng vậy! Mặc kệ đối mặt với người nào, đều phải thi đấu cẩn thận… Dù sao đây là một cơ hội học tập rất tốt.”

Nói xong, mọi người liền cùng nhau trò chuyện vui vẻ đi về phía trước.

Sóng biển lập tức đánh thẳng vào nham thạch, kịch liệt văng lên bọt sóng, nơi xa tiếng còi của du thuyền lúc này từ từ rời bến, lượn một vòng quanh đường ven biển thật dài, hai giờ sau trở lại, chỉ là nhìn chiếc du thuyền kia từ phía xa, chỉ cảm thấy ánh đèn đủ mọi màu sắc, cùng một số bóng dáng xinh đẹp, cũng không nhìn thấy được cái gì khác, di thuyền lại từ từ ra biển . . . . .

Câu lạc bộ một mảnh đèn đuốc sáng trưng, bởi vì cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu lần này, khắp nơi tụ tập rất nhiều du khách và phóng viên tới xem cuộc thi đấu, thậm chí còn có một số dòng dõi hoàng tộc, thừa dịp này tới du ngoạn.

Lâm Tử Linh một mình đứng ở lan can du thuyền, đón gió biển mãnh liệt, nhìn thấy ánh đèn huy hoàng của Câu lạc bộ cách mình càng ngày càng xa, cô mới cười nhạt, xoay người sâu kín đi về phía boong thuyền, theo thiên kim, danh viện và cậu ấm xung quanh, mọi người mặc trang phục hoa lệ, cô kín kẽ giống như cành Mai trắng tinh trong giá rét, đang dùng thái độ đặc biệt của mình, cất bước đi tới sảnh VIP tầng chót nhất…

Bên trong Du thuyền, có vẻ yên tĩnh hơn nhiều so với bên ngoài, chỉ là vẫn truyền đến âm thanh hòa nhạc giữa đại sảnh, còn có khách và nhân viên phục vụ đi tới đi lui thảm đỏ, vẻ mặt Lâm Tử Linh chỉ lộ ra nhàn nhạt, từng bước từng bước đi xuống bậc thang thủy tinh màu tím tầng bên trong, liếc một cái trong sảnh có một sân khấu nhỏ, có mấy ca sĩ khá nổi tiếng Hollywood đang biểu diễn, còn có mấy hoa hậu thế giới đang cùng với thương gia giàu có Ả Rập Saudi ngồi ở dưới sân khấu nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng bị người đưa tay vào trong váy, bọn họ cũng chỉ đành nở nụ cười mập mờ…

Có một hoa hậu thế giới, mặc váy dài đuôi cá màu nude, mái tóc màu vàng kim, không biết bị người nào đó nói gì ở bên tai, liền hơi nở nụ cười, đứng lên, vẻ mặt lộ ra một chút mập mờ, đi về phía một cánh cửa mạ vàng ở phía sau đại sảnh, sau khi tiến vào không đến bao lâu, liền truyền ra tiếng cười hơi phóng túng, bên trong mấy nhân viên phục vụ im lặng đẩy cửa đi ra. . . .

Ánh mắt Lâm Tử Linh nhìn chòng chọc cánh cửa kia, cô lại vô thức di ánh mắt, liếc mắt nhìn xung quanh, tất cả đều là khách không giàu cũng quý trên thế giới, cô âm trầm lặng lẽ đi về phía cánh cửa mạ vàng, nhưng không có đi vào, chỉ theo bản năng nghiêng mặt hơi nhìn vào, chỉ thấy một thương gia giàu có Ả Rập đang kéo hoa hậu thế giới xinh đẹp này, đè ở trên ghế dựa, tay vừa vuốt bắp đùi của cô, vừa nói chuyện với cô rất mập mờ… Hoa hậu thế giới kia lập tức có chút ngượng ngùng, ăn ý nở nụ cười…

Vẻ mặt Lâm Tử Linh mặt lộ ra nhàn nhạt nhìn mọi chuyện, mới từ từ cất bước đi tới, vừa đi tới, vừa theo bản năng nhìn trái phải có cameras hay không, lập tức xoay người tiến vào đã động tay chân vào camera tại góc chết nơi cánh cửa kia! !

Cửa! Phịch một tiếng đóng lại! !

Vẻ mặt Lâm Tử Linh lập tức căng thẳng, nhìn phòng khách u ám so với bên ngoài sảnh VIP ca múa hát tưng bừng, lúc này này tản ra một mùi rượu whisky thâm trầm nồng nặc, trong mùi vị này còn mang theo không khí bí mật căng thẳng gần như hít thở không thông, ghế sa lon màu đỏ sậm chìm ở trong bóng tối, giống như chỉ là màu đen, xung quanh đã mơ hồ nhìn không rõ, cô có chút sững sờ nhưng  nhìn mọi thứ xung quanh một vòng, lúc này phát hiện ánh mắt gần như không có một chút tác dụng nào… . . . Đang lúc cô mới vừa muốn di chuyển bước chân đi vào trong thì thân thể lại không khỏi cứng ngắc, hai mắt trừng to…

Một bóng đen đã rõ ràng gần sát sau lưng của mình.

“Ở trong lần thi đấu này, cô biểu hiện rất tốt…” Giọng nói trầm thấp giống như dã thú, hiển nhiên là bị vũ khí chống đỡ cổ họng đổi giọng.

Cô bình tĩnh đứng yên, lúc này, hai tròng mắt của cô xoay tròn, mới ý thức không gian âm thầm sâu kín, nhìn như không có người, thật ra đứng rất nhiều cả trai lẫn gái, người mặc màu đen quần áo, ánh mắt như rắn của bọn họ giống như đang nhìn mình chằm chằm, giống như sẽ ăn tươi nuốt sống mình, cô không khỏi nuốt cổ họng khô khốc, có chút căng thẳng.

“Đừng căng thẳng! Cô tùy tiện là được!” Giọng nói lạnh lẽo này lại truyền đến. . . . . “Vì cuộc thi đấu lần này, chúng tôi chuẩn bị cho cô một phần quà tặng, một phần quà tặng có thể làm cho cô ta lập tức thân bại banh liệt, trọn đời thoát thân không được  ! !”

Hai mắt Lâm Tử Linh lập tức lóe lên, vẻ mặt đong cứng, không nói lời nào!

“Cầm đi đi!” Một cái hộp màu đen, giống như từ khoảng không bay tới trước mặt cô.

Vẻ mặt Lâm Tử Linh lạnh lùng sâu kín, cúi đầu nhìn cái hộp không đó, hai tròng mắt của cô hơi chớp lóe, nặng nề thở dốc, lập tức sâu kín đưa hai tay ra, nhận lấy cái hộp kia, chậm rãi mở ra, trong nháy mắt nhìn thấy bên trong phát ra một luồng ánh sáng kim loại chói mắt, hai tròng mắt của cô lập tức sáng lên, cuối cùng nở nụ cười hưng phấn và sâu thẳm …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK