Chương 118: Chai rượu này? 1
Xe lửa bắt đầu chạy.
Khả Hinh một mình về nhà, trong tay cầm 100 đồng trị vết thương, khóe miệng rỉ máu, má phải bị trầy xước có vài vết máu, đầu tóc rối bời tựa vào bên cửa sổ xe lửa, giống như không còn hy vọng, ngưng mắt nhìn một điểm ở phương xa.
Trên xe lửa, chỉ có vài người khách, bọn họ cũng không lộ vẻ gì, có người đọc báo, có người sửa sang lại hành lý.
Ánh mắt Khả Hinh hơi chuyển động, nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng nhưng phát hiện vết máu đã sớm đọng lại, hai mắt của cô nổi lên hơi nước, cố lau chùi sạch, tránh cho khi về nhà Nhã Tuệ nhìn thấy sẽ lo lắng, cô vừa cúi đầu lau vết máu, vừa lấy ra điện thoại của Tô Thụy Kỳ, mở màn hình màu xanh dương, gọi số điện thoại của Nhã Tuệ.
Điện thoại nối thông.
“Alô. . . . . .” Nhã Tuệ cũng không biết chuyện Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ trao đổi điện thoại di động, có chút nghi ngờ nhận máy.
“Là tôi . . . . .” Khả Hinh mệt mỏi không còn hơi sức đáp lời.
“Cô xài số điện thoại di động của người nào?” Nhã Tuệ lập tức lo lắng nói: “Có phải đã xảy ra chuyện hay không? Có phải bà thím kia lại đánh cô nữa hay không? Bây giờ cô ở chỗ nào?”
“Không có việc gì.” Khả Hinh lập tức mỉm cười nói: “Bây giờ tôi đang ở trên xe lửa, chuẩn bị trở về.”
Nhã Tuệ thở phào nhẹ nhõm, sau một lúc trầm ngâm, mới nhỏ giọng hỏi: “Bà thím còn đánh cô không?”
Khả Hinh cười nói: “Không có.”
Nhã Tuệ có chút không tin lời của cô nhưng vẫn nói “Vậy cô nhanh trở lại đi, năm trước đi cũng không ăn sáng, xách theo đồ nặng đi đường xa như thế, lúc trở lại, ngay cả bánh bao cũng gặm không nổi, ngủ thiếp đi. Năm nay còn đồng ý hôm nay cho Tiểu Nhu tới chơi, không phải tìm phiền toái cho mình sao?”
Khả Hinh cầm điện thoại di động, mỉm cười nhìn xe lửa chậm rãi khởi động, nói: “Tiểu Nhu là người bạn đầu tiên của tôi ở Khách sạn Á Châu, hơn nữa cô ấy cũng rất quan tâm tôi, hôm nay cô ấy tới nhà cũng là muốn an ủi tôi..tôi biết. Làm sao tôi có thể từ chối ý tốt của cô ấy? Huống chi, năm trước vào ngày này, chỉ có cô và tôi..tôi biết trong lòng của cô cũng không chịu nổi, không bằng năm nay có thêm người trò chuyện với cô.”
Hốc mắt Nhã Tuệ đỏ thắm nói: “Con bé chết tiệt kia, so với cô, tôi tính là gì? Chỉ cần cô muốn làm thế nào thì làm như thế đó thôi. Có lẽ ba giờ cô ấy đến, cô về nhanh đi, chuẩn bị một chút. Tối nay. . . . . . Chúng ta ăn ngon một chút.”
“Ừ.” Khả Hinh để điện thoại xuống, quay đầu nhìn rừng núi trùng điệp bên ngoài xe lửa sắp biến mất ở đáy mắt mình, hai tròng mắt của cô u buồn mờ mịt, biết rõ trên đường đời, còn có con đường thật xa phải đi.
***
Ba giờ chiều.
Có chút gió.
Trên con đường nhỏ cây Mộc Lan đong đưa theo gió, che ánh mặt trời trên cao, chỉ chiếu xuống một vài tia nắng. Có mấy ông già ở dưới bóng cây, mở một bàn mạt chược, đánh mạt chược, bà chủ nhà trọ vẫn giống như thường ngày, ngồi xổm ở cửa, cầm một cây hành tây chấm tương ăn, con ve sầu ở trên cây kêu ve ve, càng kêu càng da diết, càng kêu càng da diết!
Vào lúc này, dường như có chút tẻ nhạt.
Một chiếc xe buýt số bảy màu xanh lá cây, chậm rãi từ phía trước lái tới, tạm ngừng ở dưới tàng cây đa già cỗi trăm năm, trước một công viên nhỏ.
Tiểu Nhu mặc quần liên thể cao bồi (dạng áo liền quần bằng vải jeans), buộc tóc đuôi ngựa thật cao, lộ ra cái trán đáng yêu, mang theo một cái túi nhựa lớn màu xanh xanh đỏ đỏ chỉ ngây ngô đi xuống xe, trong tay cầm địa chỉ, nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc nhìn thấy tiệm bánh bao Khả Hinh nói, nhà các cô ở ngay trên lầu hai tiệm bánh bao, cô mỉm cười rất vui vẻ, lập tức xách hơn mười cân Long Nhãn, từ từ đi tới đường cái đối diện, đi về phía căn lầu nhỏ.
Khả Hinh và Nhã Tuệ mua thức ăn và đồ uống trở lại, Nhã Tuệ vừa rửa rau, vừa nhìn Khả Hinh lần này trở về người đầy vết thương, cô thở dài, dùng tay mở vòi nước, đem rau rửa sạch, mới nói: “Có lúc, tôi thật sự không biết nói sao với cô, người khác đánh cô cũng không đưa tay đỡ sao? Lại để cho khuôn mặt giống như cái bánh bao. . . . . .”
“Ôi chao! Đừng nói nữa. Cũng qua rồi.” Khả Hinh cầm cái sạn, đem đầu hành tây và rau thơm bỏ vào trong dầu sôi sùng sục, dầu hành nổ thơm ngát, cô vừa đảo hành tây trong dầu sôi, vừa hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Nhu nói mấy giờ tới đây?”
“Cũng sắp tới rồi? Tôi hỏi, có cần đón cô ấy hay không, cô ấy nói không cần, tự mình tìm được, Mạn Hồng cũng nói với tôi về cô ấy, cô ấy cái gì cũng không được nhưng cũng bởi vì quá cố chấp, cho nên có thể phân biệt được đường đi.” Nhã Tuệ không nhịn được nở nụ cười.
Đường Khả Hinh nghe vậy cũng cười ha ha ha.
Đúng vào lúc này, chuông cửa vang lên.
“Chắc là tới rồi. Tôi đi mở cửa.” Nhã Tuệ vội vàng buông việc trong tay, đi ra phòng bếp, đi qua phòng khách, mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Nhu đã đứng ở cửa, bên chân để một túi lớn màu xanh xanh đỏ đỏ thật dầy, nhìn mình ngây ngốc cười nói: “Chào quản lý Lưu.”
Lưu Nhã Tuệ tựa vào cạnh cửa, dùng thái độ chủ nhà, liếc cô một cái, cười nói: “Cô tới đây là được rồi, tại sao còn mang đồ tới đây?”
Tiểu Nhu lập tức khéo léo cười nói: “Đây là Long Nhãn nhà tôi, tôi nói với mẹ tôi, có mấy lần Khả Hinh đã cứu tôi, còn để cho tôi tăng thêm tiền lương, mẹ tôi rất vui a, lập tức hái Long Nhãn ngọt nhất trên cây nhà chúng tôi đưa cho Khả Hinh ăn.”
“Thì ra cho Khả Hinh ăn à?” Lưu Nhã Tuệ không nhịn được trêu chọc cô, cười hỏi.
Tiểu Nhu lập tức căng thẳng nhìn Lưu Nhã Tuệ nói: “Cũng cho quản lý Lưu ăn. Các người ở cùng một chỗ nha, nhất định ăn chung a.”
“Chậc!” Nhã Tuệ trừng mắt nhìn cô, cười tránh ra cửa nói: “Vào đi. Cô vất vả rồi.”
“Không vất vả, không vất vả.” Tiểu Nhu kéo túi lớn, cười hì hì đi tới.