Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 928: CÁM ƠN ANH

Mưa to bay tán loạn! !

Không khí trước bệnh viện vẫn một mảnh căng thẳng, rất nhiều bác sĩ và y tá đi qua đi lại hai phòng cấp cứu, vết thương của Uyển Thanh càng lúc càng nghiêm trọng, thật may là giáo sư y khoa tốt nhất nước Mĩ cùng giáo sư Lý khoa chỉnh hình tốt nhất trong nước, đã thống nhất phân tích giải phẫu liên tục các chỗ khớp xương và cột sống của Uyển Thanh, tiếp nhận như thế nào và cuối cùng lựa chọn dùng thép chì, cũng cẩn thận ghép nối, chỉ là xương sau vai bị treo lên, cần phải bắt tay vào phẫu thuật nối xương. . . . . .

Từng hồi bận rộn !

Đám người Trang Hạo Nhiên, Tào Anh Kiệt, Lâm Sở Nhai gấp gáp chờ đợi ở hai bên phòng cấp cứu, Lãnh Mặc Hàn cũng bởi vì trúng đạn độc, mà rơi vào tình huống sống chết, tất cả mọi người lo lắng, Đường Khả Hinh cũng đi cùng đôi song sinh, cảm thấy kinh hãi ngồi ở trên ghế chờ, sốt ruột chờ đợi, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần tây đen, đôi tay chống mạnh mặt tường, vô cùng lo lắng, cô muốn đi qua an ủi anh một chút, cũng hiểu vào lúc này, đối mặt với cảm giác áy náy còn đau đớn hơn so với chết, bất kỳ lời nói nào cũng chỉ vô dụng và mệt mỏi.

Bên ngoài tiếp tục mưa to gió lớn! !

Đường Khả Hinh đang cảm thấy nặng nề thở gấp, đầu tiên liếc mắt nhìn ánh đèn đỏ trong phòng cấp cứu của Uyển Thanh, lại chậm rãi quay đầu, nhìn ánh đèn khác ở phòng cấp cứu Lãnh Mặc Hàn, trong lòng của cô đau đớn, giữa anh em cuối cùng đã đến ngày nhận biết nhau, trong lúc này, xảy ra chuyện như vậy, nghĩ tới đây, hai mắt cô không khỏi đỏ bừng, tối nay cảm xúc quá nhiều. . . . . .

Lúc này một loạt tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến! !

Mọi người cùng nhau xoay người, nhìn tới trước.

Thẩm Quân Dụ lo lắng dẫn đám người Trần Tuấn Nam và Đông Anh bước nhanh tới . . . . . .

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, sắc bén nhìn anh.

Thẩm Quân Dụ đầu tiên dừng ở hành lang phòng cấp cứu, nhìn Trang Hạo Nhiên đang chờ đợi, cung kính gật đầu, sau đó đi đến trước mặt của Đường Khả Hinh, có một chút cung kính gật đầu, gọi nhỏ: “Đường tiểu thư. . . . . .”

Đường Khả Hinh ngạc nhiên được đôi song sinh nâng đở, chậm rãi đứng lên, nghi ngờ nhìn Thẩm Quân Dụ, mặc dù không có hiểu rõ, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

“. . . . . . . .” Thẩm Quân Dụ do dự một chút, hai mắt nhấp nháy, nhưng vẫn không nhịn được chậm rãi mở miệng, van xin nói: “Đường tiểu thư, chúng tôi cũng biết trước kia Tổng Giám đốc Tưởng đối với cô đã tạo thành rất nhiều tổn thương, vì chuyện lần trước cô bị hoa hồng đâm và chuyện cô bị dao đâm ở bệnh viện, thật ra Tổng Giám đốc chúng tôi cũng không có buông lỏng một chút nào, thậm chí bởi vì mơ ước của cô, càng không ngừng mở rộng địa điểm thu mưa rau cải, anh ấy đối với cô vẫn luôn không quên.”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, hai mắt không khỏi đỏ bừng, nhưng vẫn không nhịn được nhìn Thẩm Quân Dụ.

Thẩm Quân Dụ ẩn nhẫn mấy phần, lại thật lòng và vội vàng nói: “Chúng tôi đi theo Tổng Giám đốc Tưởng đến nay, cũng hiểu mặc dù anh ấy nói lời không khéo, nhưng là một cấp trên luôn suy nghĩ tốt cho người. Có đôi lúc, có một chút hiểu lầm tạo thành tổn thương thật lớn với cô, chúng tôi cảm thấy sâu sắc mất mát. Nhưng tối nay là một buổi tối Tổng Giám đốc chúng tôi có thể rất cần cô, có thể tiếp nhận yêu cầu quá đáng của tôi, dời bước sang nhà hát kịch hay không?”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, hơi giật mình nhìn anh.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, chậm rãi quay đầu, vẻ mặt lạnh lùng âm trầm, nhìn anh.

“Tối nay có mưa gió sấm sét. . . . . .” Thẩm Quân Dụ nói xong, tâm trạng cũng không khỏi nặng nề, cúi đầu, nói: “Tổng Giám đốc chúng tôi đã đứng ở nơi đó hết năm giờ rồi, chúng tôi lo lắng nếu anh ấy vẫn như vậy, trời mưa xuống, sẽ xảy ra chuyện. . . . . .”

Đường Khả Hinh lập tức khiếp sợ nhìn Thẩm Quân Dụ, đau lòng hỏi: “Tại sao anh ấy muốn đứng ở nơi đó năm giờ?”

Hai mắt Thẩm Quân Dụ nhấp nháy, muốn nói rõ, nhưng lúc này vẫn không thể nói rõ, chỉ tiếp tục van xin nói: “Xin cô đi qua một chuyến, có lẽ sẽ rõ ràng tất cả. . . . . . Làm ơn.”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, theo bản năng trưng cầu ý kiến của anh.

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, hai mắt hơi chuyển động, có lẽ biết xảy ra chuyện gì, liền ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh cười cười nói: “Đi đi. . . . . .”

“. . . . . . . .” Đường Khả Hinh lại vì quan tâm đến tâm trạng của anh, dịu dàng nhìn anh.

“Đi đi, bảo Tiểu Vi và Tiểu Hà đi theo, cẩn thận một chút. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại nhìn cô, mỉm cười khích lệ.

“. . . . . . .” Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, do dự một chút, vẫn có chút lo lắng cho Tưởng Thiên Lỗi, liền gật gật đầu nói: “Được, tôi đi xem một chút. . . . . .”

Thẩm Quân Dụ nghe nói như vậy, cảm thấy biết ơn nhìn Đường Khả Hinh, nở nụ cười.

***

Ầm, ầm! Tiếng sấm sét vang lên, mưa to gió lớn giận dữ trút xuống cả thành phố, nhà hát kịch, tòa nhà ướt đẫm, một nhóm khách cuối cùng đi khỏi, bắt đầu trở nên cô đơn, nặng nề! !

Rất nhiều nước mưa rào rào, dọc theo bậc thang thật cao chảy xuống!

Một bóng dáng màu trắng đứng ở trước bậc thang, rất cô độc.

Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, mặc cho tay trái bị thương, từng cơn đau đớn giống như dao cắt, lại không cảm nhận chút nào, từng sợi mưa chảy qua hai tròng mắt ảm đạm, khuôn mặt kiên nghị, giống như sự thật đã chết. . . . . .

Một chiếc màu đen xe hơi ngừng ở trước nhà hát kịch.

Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, cổ lá sen, váy ngắn màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, chống một cây dù trong suốt, được Tiểu Vi và Tiểu Hà nâng đở, đi xuống xe, đứng ở trong mưa to gió lớn, không ngờ thật sự nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi một mình ngồi ở trước bậc thang, một nhân vật hiển hách như vậy, hôm nay lại rất tiều tụy và mất mát, hai tròng mắt của cô lập tức lộ ra một chút nghi ngờ và đau lòng, đôi tay không nhịn được nắm chặt cây dù.

Tiểu Vi và Tiểu Hà quay đầu nhìn Đường Khả Hinh nói: “Cô yên tâm đi qua đi, tình huống xung quanh, tôi đã sắp xếp xong. . . . . .”

Đường Khả Hinh im lặng gật đầu một cái, liền cầm cây dù, bước lên phía trước.

Nước mưa rào rào vẫn trút xuống.

Tưởng Thiên Lỗi một mình chết lặng ngồi ở trước bậc thang, không nhịn được nhớ tới Đường Khả Hinh bởi vì hiểu được mình phải chịu cô đơn, cho nên mời anh đi xem phim, có đôi lúc anh buồn bã khổ sở suy nghĩ, nếu đêm hôm đó, đồng ý lời đề nghị của cô, có lẽ lúc này có thể nắm tay của cô, nhận được một chút cam kết hạnh phúc. . . . . . Hai mắt anh lại tràn nước mắt, cùng nước mưa lạnh lẽo tan ra. . . . . .

Một bóng dáng chậm rãi xuất hiện tại trước bậc thang.

Đường Khả Hinh chống cây dù trong suốt, đau lòng, nghi ngờ ngồi xổm xuống, nhắc cây dù che cho anh một chút mưa gió, mới nghẹn ngào, mở đôi mắt đẫm lệ, gọi nhỏ: “Tưởng Thiên Lỗi. . . .”

Tưởng Thiên Lỗi hơi chuyển ánh mắt chết lặng, khẽ lộ ra một chút bi thương, kinh ngạc, ngẩng đầu lên, nhìn cô gái trước mặt.

Khuôn mặt Đường Khả Hinh dịu dàng như hoa đào, hai mắt lộ ra ánh sáng hiền lành, trong lòng rất vội vàng và đau lòng nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt, nhìn cô gái hiền lành trước mặt, mới có bao lâu, nhớ lại mình say rượu được cô gái này đỡ vào phòng làm việc, ánh mắt cũng hiền lành cứu giúp như vậy, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp như vậy. . . . . . Tim của anh chợt quặng đau, không nhịn được, khát vọng nghẹn ngào nói: “Em. . . . . . Có thể yêu anh một ngày hay không?”

Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức tràn đầy nước mắt, che dù, hết sức dịu dàng và xin lỗi nhìn người đàn ông trước mặt.

“Nếu như. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trên cầu thang ướt đẫm, chớp đôi mắt tràn đầy nước mắt, nặng nề nghẹn ngào đau lòng nói: “Nếu như. . . . . . Em còn có thể yêu anh một ngày, anh tình nguyện dùng tất cả cuộc đời còn lại để đổi lấy! Một ngày là được rồi!”

Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, đau lòng nhìn người đàn ông trước mặt.

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, rất vội vàng nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lại kịch liệt lóe lên nước mắt, nặng nề, hy vọng nói: “Thật không yêu anh nữa sao? Đã từng thề non hẹn biển như vậy! Tất cả đều là hiểu lầm! Khả Hinh, đều là hiểu lầm. . . . . . Anh yêu em! Anh yêu em. . . . . . Kể từ ngày bắt đầu moi tim, mỗi một ngày anh đều hận mình không thể chết đi! Chết cũng không cần chịu đựng nổi đau mất mất em! Mỗi khi đến đêm, cái loại cảm giác bỏ lỡ cô độc và tịch mịch, sắp cắn nuốt mất anh rồi. . . . . . Có lúc không nén được, trở lại ngôi lầu nhỏ em đã từng ở đó, đứng ở nơi đó, nhớ lại em vẫn thích anh, ánh mắt nhìn anh. Đau đến nói không ra lời, cũng hiểu được, đây là chuyện duy nhất anh có thể làm vì hạnh phúc của em! ! Lùi lại một bước, lòng cũng đau như dao cắt!”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, cũng không nhịn được đau lòng, nước mắt rơi như mưa, khẽ  nức nở, cũng lộ ra rất uất ức và đau đớn đối với tình yêu trong quá khứ.

Tưởng Thiên Lỗi sâu kín đưa bàn tay ướt đẫm bị thương, hai tròng mắt chợt hiện ra nước mắt, khẽ vuốt khuôn mặt mềm mại của cô, ngón cái lướt qua bờ môi cô, cảm thấy đau lòng và hối hận cô đã khổ sở ba năm thời gian, nghẹn ngào hỏi: “Nếu như anh nói. . . . . . Má trái của em bởi vì anh mà tạo thành, em hận anh không ?”

Đường Khả Hinh cúi đầu, mặc cho nước mắt ào ào rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Em biết rõ. . . . . . Đó là Như Mạt tiểu thư làm. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nhất thời khiếp sợ đau lòng nhìn cô, không thể tin nổi nói: “Em biết? Em. . . . .”

Đường Khả Hinh vừa cúi đầu rơi lệ, vừa nghẹn ngào nói: “Em biết rõ, ngày đưa Tình Tình đi Mỹ, em đã biết rồi, chỉ là em không biết nên nói như thế nào, bởi vì em sợ mình nói ra, anh không thể chịu nổi. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, trái tim chợt  đau đớn như nổ tung, nhìn cô, hai mắt lại kích động run rẩy nước mắt, đau lòng nói: “Em. . . . . . Em đến lúc cuối cùng, vẫn còn muốn nghĩ cho anh sao?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, tràn lệ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, thật lòng nói: “Tưởng Thiên Lỗi, quá khứ yêu anh, không phải vì thân phận Tổng Giám đốc của anh, càng không phải vì anh có bao nhiêu vật chất, sức hấp dẫn, mà bởi vì vào buổi tối ba năm trước, anh để cho em lên xe. . . . . .”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng chảy xuống nước mắt, đau đớn kích động nhìn Đường Khả Hinh.

“Còn có bởi vì vào ba năm trước, anh đưa cho em một chút ánh mặt trời. . . . . .” Đường Khả Hinh bật khóc nói: “Em mãi mãi đều nhớ, lúc em quỳ xuống van xin anh thu nhận em, anh ngồi ở phòng làm việc không lên tiếng, nhưng hôm sau cho em tất cả! ! Hiểu anh là một người luôn lo nghĩ cho người, hiểu trong lòng anh có nỗi khổ, hiểu anh phải chịu đựng rất nhiều! Nhưng Khách sạn Á Châu khắp nơi đều là tinh thần của anh, tất cả mọi thứ của anh! ! So với những thứ gió tuyết trăng hoa nhạt nhẽo, anh không cầu lợi và bỏ ra, xứng đáng để người nể phục và thương yêu. Em đã từng vì nhận được tình yêu của anh mà tự hào, nhưng cuộc sống có lúc mãi trêu đùa chúng ta. . . . . . có đôi khi, chúng ta sơ ý một chút, hạnh phúc sẽ bỏ lỡ. Kể từ sau khi mất anh, em mới hiểu được cuộc sống nghiêm túc. . . . . . Có lẽ khi đó, chúng ta làm người thứ ba, đều vứt bỏ tôn nghiêm để yêu, Thượng Đế mới trừng phạt chúng ta. Đây là lỗi của em và anh ! Nhưng có chút tình yêu, bỏ lỡ sẽ bỏ lỡ. . . . . . Giống như thời gian không quay lại được. . . . . . Mặc kệ anh cố gắng như thế nào, cũng không quay lại được. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy khổ sở cúi đầu, run rẩy kích động rơi lệ.

“Có đôi lúc em cũng sẽ nhớ tới. . . . . .” Đường Khả Hinh che dù, nghẹn ngào rơi lệ nhớ lại, rốt cuộc thẳng thắn khóc nói: “Thỉnh thoảng sẽ nhớ tới rạp chiếu phim, em ôm một bó hoa hồng, đứng ở trong mưa, rất kiên định yêu anh, cô gái nhỏ ngây thơ đó, rất đáng yêu. . . . . . Đáng yêu đến khiến em rơi lệ. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, đau lòng rơi lệ nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh lại thật lòng nhìn anh, rơi lệ nói: “Lúc ở nước Anh, thường mở mắt ra, nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, luôn ảo tưởng anh có thể chợt xuất hiện trước mặt của em, rất khát vọng đau lòng nhớ đến anh, thì biết rõ lòng em vẫn yêu anh. Đã từng có một đêm mưa, em nghe được chuyện xưa của Jenny và vương tử tại phòng ăn, em mới chính thức hiểu rõ, nếu tình yêu không tin tưởng sẽ cắt vỡ yết hầu của tình yêu! Máu tươi trên mặt đất sẽ trở thành mảnh đất trù phú của anh và em. Từ đêm hôm đó đi qua, em đã sống lại! Bởi vì tất cả mọi thứ, chứng tỏ em không tin tình yêu của anh! Em vẫn luôn rất hận anh, hận anh tổn thương em, vứt bỏ em, thật ra em làm sao có thể thật sự tin tưởng anh và hiểu anh?”.

Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra co quắp và khổ sở, nước mắt từng giọt chảy xuống!

“Cám ơn tình yêu của anh. . . . . . Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .” Đường Khả Hinh thật lòng và đau đớn rơi lệ, không nhịn được vươn tay, vuốt nhẹ khuôn mặt kiên nghị của anh, lại nghẹn ngào nói: “Cám ơn tình yêu của anh. . . . . . Cám ơn anh đã từng yêu em . . . . . Em cũng đã từng có được tình yêu của anh. . . . . . Chúng ta cũng cùng bị số mạng trừng phạt! Chúng ta cũng không có thiếu nợ nhau, không còn có oán hận! Hứa với em, nếu thật lòng suy nghĩ vì em, phải sống thật tốt. . . . . Em khát vọng nhìn thấy anh hạnh phúc. . . . . . Không nên như vậy! Được không?”

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, chỉ nén đau đớn cúi đầu, hối hận khổ sở rơi lệ.

Đường Khả Hinh nghiêng người tới trước, ôm người đàn ông trước mặt vào trong ngực, đau lòng rơi lệ, khẽ vuốt phía sau lưng của anh, nói: “Sẽ xuất hiện cô gái yêu anh, nhất định sẽ xuất hiện! Tình yêu trong lòng của anh, chỉ cần anh khát vọng sẽ hạnh phúc! Em đã rất khổ sở cắn răng giật ra từ trong thân thể của anh, tình yêu của anh và Như Mạt tiểu thư, anh phải đồng ý với em, vì em đã từng rộng lượng và tha thứ, anh nhất định phải hạnh phúc! ! Nhất định phải hạnh phúc!”

Tưởng Thiên Lỗi càng khổ sở ôm lấy Đường Khả Hinh, mặt chôn ở cổ của cô, lại cảm thấy khổ sở và run rẩy rơi lệ.

Đường Khả Hinh cũng vứt bỏ cây dù, lại cùng với anh đội mưa gió trút xuống, tay phủ nhẹ phía sau lưng của anh, đau lòng rơi lệ nức nở, an ủi anh một lần cuối cùng.

 

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK