Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1260: ĐÓ LÀ CÁI GÌ?

“Không thấy?” Uyển Thanh cầm điện thoại di động, nghe nói như vậy, lập tức kích động nói: “Làm sao có thể không thấy? Không phải chúng ta phái vệ sĩ đưa ông ấy trở về sao? Không có đưa đến cửa nhà sao?”

Giọng của Điệp Y lạnh lẽo truyền đến. . .”Không có. . . Người của chúng ta đưa ông ấy đến đầu đường chung cư, ông ấy nói tự mình đi vào là được, không cần đưa ông ấy nữa. . .”

Uyển Thanh lập tức căng thẳng cầm điện thoại di động, hai tròng mắt sắc bén lóe lên, nghĩ xem rốt cuộc Lưu Chí Đức đi đâu?

Lãnh Mặc Hàn cũng có hơi căng thẳng suy nghĩ chuyện này.

Lúc này Trương Thục Dao cũng có hơi kích động nói: “Trời ơi! Tôi thật sự không nghĩ tới, người thứ ba này lại có thể là Lưu Chí Đức! Bây giờ nghĩ lại, Lưu Chí Đức đúng là người gần gũi nhất bên cạnh Đường Chí Long, hơn nữa còn là người được tin tưởng nhất, nếu như ông ấy tự do ra vào phòng làm việc của chủ tịch Đường, khẳng định bất cứ ai cũng sẽ không nghi ngờ! Nhưng tại sao lại là ông ấy?”

Thanh Bình và Mỹ Linh lập tức cũng cảm thấy xương cốt từng hồi rã rời, nghĩ tới Lưu Chí Đức mới vừa còn ngồi ở trên ghế sa lon, rất bình tĩnh nhàn rỗi nói chuyện vụ cháy, một người trung hậu thật thà như vậy, lại có thể là người thứ ba!

Uyển Thanh lại hơi lộ ra kinh ngạc nhìn Trương Thục Dao, nhẹ nhàng nói: “Thục Dao, cô đang nói gì. . . Tôi có nói bác Lưu chính là người đáng nghi lúc nào hả?”

“À?” Trương Thục Dao nghe nói như vậy, lập tức kinh ngạc nhìn Uyển Thanh vội nói: “Ông ấy không phải là người đáng nghi! ? Trên thẻ làm việc rõ ràng là hình của ông ấy, hơn nữa ngày phát thẻ chính là ngày xảy ra vụ cháy! ! Như vậy không thể nói là thẻ làm việc này bị đánh mất một khoảng thời gian trước khi xảy ra vụ cháy! Chẳng lẽ tôi thật sự rất đần sao? Chứng cứ rất rõ ràng mà!”

Uyển Thanh bất đắc dĩ nở nụ cười nhìn Trương Thục Dao một cái, lúc này mới cúi người lật các loại lời khai và các loại hình ảnh điều tra chất đống ở trước bàn làm việc, sâu kín nói: “Thứ nhất, tôi dựa vào trực giác suy luận nhiều năm, khẳng định bác Lưu không phải người thứ ba! Một người lúc nói dối, động tác ngôn ngữ tay chân của anh ta sẽ không tự chủ bị lộ ra, về phần cử động nhỏ của ngôn ngữ tay chân bán đứng mình như thế nào, có thể bản thân người này cũng không biết, nhưng chuyên gia nhất định biết! Thứ hai, cô nghĩ xem, mỗi một chuyện xảy ra, anh ta đều có động cơ gây án, là vì tình, vì thù, vì bạn bè, vì sự nghiệp? Muốn biết sự thật thì phải xem sau khi chuyện xảy ra, có phải là người được lợi ích rõ ràng hay không! Sau khi chủ tịch Đường vào nhà giam, năng lực của Lưu Chí Đức không đủ để đảm nhận bất kỳ công việc nào có cấp bậc cao hơn, hơn nữa cuộc sống của ông ấy dần dần vất vả! ! Không chỉ có như vậy, ông ấy còn phải thay người ơn nuôi dưỡng con gái. . . Như vậy cô nói cho tôi biết, động cơ của ông ấy là cái gì?”

Hai tròng mắt Trương Thục Dao lóe lên, nhanh chóng suy nghĩ chuyện này!

Uyển Thanh nhìn chằm chằm Trương Thục Dao, lúc này mới mỉm cười giơ một tấm hình trong tay, nhìn cô trầm ngâm nói: “Chu Lịch Bình phá án vẫn rất cẩn thận! Lúc đó ông ta cũng không có bởi vì Đường Chí Long ra đầu thú nhận tội mà bỏ qua nghĩa vụ của một cảnh sát, điều tra sự thật! Cho dù không có mặt tại phòng bếp, ông ta cũng điều tra thật kỹ! Bao gồm cả Lưu Chí Đức! Ngày xảy ra vụ cháy, Lưu Chí Đức cũng đang thu mua nấm Matsutake ở một thị trấn nhỏ cách thành phố chúng ta hơn ba trăm cây số! Ngày đó vừa đúng lúc là buổi lễ bán đấu giá nấm Matsutake, bóng dáng của Lưu Chí Đức vô cùng chính xác xuất hiện tại buổi lễ đấu giá trong hai ngày liên tiếp! ! Mà sau khi ký hợp đồng giao dịch, cũng do ông ấy đích thân ký tên! Đây chính là bằng chứng vắng mặt có lợi nhất của ông ấy!”

Vẻ mặt Trương Thục Dao lộ ra kinh ngạc nhìn tấm hình giơ lên trong tay Uyển Thanh, quả nhiên nhìn thấy có bóng dáng của Lưu Chí Đức ngồi ở trên buổi lễ bán đấu giá nấm Matsutake mười hai năm trước, cô thở dài một cái, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn hai anh em nhà này kêu lên: “Nếu như biết rõ Lưu Chí Đức không phải người thứ ba, vậy các người kích động cái gì chứ? Làm hại chúng tôi thiếu chút nữa nghĩ oan cho người ta?”

Lúc này hai tròng mắt sắc bén của Uyển Thanh lóe lên nhìn Trương Thục Dao nói: “Chúng tôi kích động là vì vào ngày phát thẻ làm việc, rất có thể Lưu Chí Đức đã gặp qua người thứ ba!”

“Nghĩa là sao?” Trương Thục Dao nhìn Uyển Thanh, lập tức kinh ngạc hỏi.

Uyển Thanh chăm chú nhìn Trương Thục Dao nói ngay: “Cô nghĩ xem! Ngày phát thẻ làm việc, Lưu Chí Đức đã ở ngoài 300 cây số, nhưng nếu như ông ấy lựa chọn ngồi máy bay rời khỏi, cần phải chuẩn bị vào lúc sáng sớm, cho nên ông ấy căn bản cũng không có cơ hội đến phòng làm việc của chủ tịch Đường! Như vậy đối với một người đầu bếp làm sao có thể dễ dàng đánh mất thẻ làm việc của mình? Thẻ làm việc này có quan hệ đến tự do ra vào phòng bếp, hưởng thụ bữa trưa miễn phí cùng phúc lợi! ! Trừ khi thẻ làm việc của ông ấy bị mất trộm hoặc bị người lấy đi!”

“Tôi hiểu rồi!” Trương Thục Dao lập tức nhìn Uyển Thanh, vội nói: “Ý của cô là. . . Người thứ ba này trộm đi, hoặc lấy thẻ làm việc của Lưu Chí Đức, sau đó thông qua phương pháp nào đó, lẻn vào phòng làm việc của chủ tịch Đường, sau đó. . . Mở cái rương ra, lấy cái muỗng inox, đúng không?”

“Đây là suy luận của tôi, nhưng tôi có dự cảm 80-90%!” Uyển Thanh vội nói.

“Như vậy. . .” Lúc này Trương Thục Dao nhìn Uyển Thanh lại đưa ra nghi ngờ, căng thẳng nói: “Nếu như Lưu Chí Đức bắt đầu lên đường từ nhà, như vậy hệ thống cameras của chúng ta chẳng phải không thể truy tìm được ông ấy từng gặp mặt người nào hoặc đánh mất thẻ làm việc ở nơi nào sao?”

“Cho nên chúng ta phải lập tức tìm được Lưu Chí Đức!” Sắc mặt Uyển Thanh đột nhiên nặng nề, hai tròng mắt nhanh chóng lóe lên, nghi ngờ nói: “Rốt cuộc. . . Bác Lưu đi đâu? Đã trễ như thế, trời mưa xuống lạnh như thế, ông ấy hẳn là không có chỗ khác để đi đâu!”

Lúc này, sắc mặt Lãnh Mặc Hàn nặng nề cất bước đi tới, loáng thoáng có dự cảm chẳng lành, anh lập tức xoay người gọi Giang Thành và Tiêu Yến, nhìn về phía hai người bọn họ, giọng nói hơi nặng nề căn dặn: “Hai người lập tức chia người đi tìm tung tích Lưu Chí Đức khắp thành phố! Tuyệt đối không thể để cho ông ấy xảy ra chuyện! Cũng báo cho Điệp Y mau sớm đi tìm!”

Giang Thành và Tiêu Yến lập tức gật đầu! !

Lãnh Mặc Hàn lập tức xoay người, hai tròng mắt sắc bén nhìn nơi nào đó, lúc này mới thâm trầm nói: “Tốt! ! Bây giờ chúng ta giả thiết người thứ ba này cầm cái chìa khóa mở ổ khóa, sau đó lấy muỗng inox, thậm chí có thể khẳng định anh ta tiến vào phòng bếp! Như vậy lúc anh ta đang gõ đập, nhất định trong phòng bếp không có người nào! ! Cho nên cảm xúc của anh ta mới có thể bộc phát lớn như vậy, gõ đập một cái gì đó! Thậm chí bỏ rơi cái muỗng Inox ở hiện trường! Hành động này không giống như có dự tính trước, cũng không giống cách làm của một người bình thường! !”

Uyển Thanh chậm rãi đi tới anh trước mặt, suy nghĩ kỹ chuyện này, hai tròng mắt của cô lóe lên, trầm ngâm nói: “Quả thật! Người này giống như đang phát tiết một chút cảm xúc! Mà không giống như một thủ phạm gây ra vụ cháy!”

“Vậy. . .” Trương Thục Dao căng thẳng nói: “Người thứ ba hoàn toàn không có liên quan đến vụ cháy sao?”

Uyển Thanh chậm rãi xoay người nhìn Trương Thục Dao thật nặng nề, nói từng chữ, từng chữ: “Năm đó sau khi Tổng Giám đốc Trang rời khỏi cũng vẫn cho rằng mình không phải là thủ phạm gây ra vụ cháy!”

Trương Thục Dao hiểu lời của cô. . . lặp lại nghi ngờ: “Ý của cô là. . . Có lẽ người thứ ba cũng không biết mình có thể gây ra họa lớn! Cho nên. . . Anh ta cũng sẽ không tự chủ để lại chứng cứ. . . Đúng không?”

“Đúng vậy!” Hai tròng mắt Uyển Thanh nhanh chóng lóe lên, lập tức tự mình xem xét video ngoài tầng cửa thứ hai mấy phút trước khi phòng bếp phát nổ, lại phân tích sâu vụ án, chăm chú nhìn video này, sâu kín nói: “Chẳng lẽ. . . Trong video này còn có chứng cứ khác?”

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, khuôn mặt cũng suy tư, ngồi ở trên ghế sa lon cùng em gái nhìn video trắng đen ở phòng bếp từ từ di chuyển rất quỷ dị, mỗi hình ảnh, thậm chí ngay cả lúc di chuyển bầu không khí quỷ dị cũng không muốn bỏ qua. . .

Trương Thục Dao cùng Thanh Bình, Mỹ Linh cũng ngồi ở trước một máy tính khác, xem hình ảnh trước khi phòng bếp phát nổ, tâm trạng cũng nặng nề sâu kín nói: “Tôi nói. . . Nếu như ở trong video này anh ta đã tiến vào trước vài phút, vậy chúng ta xem hình ảnh vài phút thật có tác dụng sao?”

Uyển Thanh xem tới xem lui hình ảnh trong video, vẻ mặt cô lộ ra nặng nề, chậm rãi nói: “Cô nghĩ xem. . . Cái rương bị đập mà người khác không phát hiện, là vì sao?”

“Vì sao?” Trương Thục Dao nghe nói như vậy, cũng có hơi kinh ngạc hỏi! !

Uyển Thanh vẫn chăm chú nhìn hình ảnh trong video, chậm rãi nói: “Bởi vì ngày đó là ngày khách sạn đãi tiệc trà, lúc các đầu bếp đi vào phòng bếp đều rất gấp gáp, cho nên cũng không có phát hiện manh mối! Nhưng nếu như cái rương biến mất trong thời gian dài sẽ làm cho người ta chú ý! Chứng minh trước khi các đầu bếp chưa tới, người kia nhất định đi vào trong thời gian rất ngắn. . . Hiện tại tôi đưa ra một giả thiết to gan, bởi vì anh ta gõ đập, nhưng cũng sợ bị người phát hiện, chứng minh ở khách sạn anh ta có chức vị không cao, thậm chí tuổi không quá lớn, cho nên làm việc cực kỳ nhút nhát lỗ mãng! ! Không chừng chúng ta có thể thông qua tính cách này của anh ta, có thể tìm ra một chút manh mối ở trong video!”

Trương Thục Dao nghe nói như vậy, cảm thấy rất có đạo lý, liền gật gật đầu nói: “Tốt! ! Vậy chúng ta cùng tìm!”

Uyển Thanh lại cẩn thận xem tất cả hình ảnh, sâu kín nói: “Cho nên anh trai phát hiện vết trầy này là bởi vì lửa than cháy đen, lộ ra vết trầy có hơi sáng loáng! Cho nên lúc mọi người tìm manh mối, phải nhìn kỹ những chỗ bị hư hại một chút, dù sao dụng cụ trong phòng bếp tương đối chắc chắn, mặc dù gõ đập, cũng không chừng có thể lập tức phát hiện ra cái gì.”

Mấy người Trương Thục Dao lập tức chậm rãi gật đầu một cái.

Cả người Lãnh Mặc Hàn bắt đầu chậm rãi yên tĩnh, để cho mình chậm rãi tiến vào trạng thái nắm bắt và suy luận, cả người giống như tượng đá, hai tròng mắt sắc bén nắm bắt một vài hình ảnh. . .

Uyển Thanh cũng chậm rãi xem hình ảnh trong video, mặc dù kinh nghiệm suy luận phá án của mình cực kỳ phong phú, nhưng lần này vì Trang Hạo Nhiên, vì anh trai, trái tim của cô vẫn giống như bị lấp kín luồng hơi thở nặng nề, thậm chí ở trong lần tìm tòi này cầu xin Thượng Đế độ trì có thể tìm ra một chút chứng cứ có lợi hay không. . . Nhưng thời gian dần dần trôi qua. . .

Thời gian gần bốn giờ sáng, mưa vẫn điên cuồng bay múa tán loạn, rất nhiều hạt mưa từng hồi tích táp nện mạnh ở trước cửa sổ sát đất, vang lên âm thanh lộp bộp quỷ dị.

Lãnh Mặc Hàn nhìn chằm chằm video này ước chừng ba giờ, anh lập tức cảm thấy đau nhức nhắm mắt lại, tạm thời nghỉ ngơi trước một chút, Trương Thục Dao cùng Mỹ Linh, Thanh Bình xem cũng hơi mệt mỏi, thỉnh thoảng cũng buông lỏng gân cốt một chút, thở dốc một cái, tiếp tục kiên trì xem hình ảnh. . . Trong tất cả mọi người, cơ thể Uyển Thanh lộ ra mệt mỏi khó chịu nhất, cô nhíu chặt mày, dùng thói quen suy luận phá án mình thường làm, tiếp tục từ từ xem từng hình ảnh. . .

Thời gian lại từng giờ từng giờ trôi qua, gần đến sáng sớm, mưa vẫn còn theo ý chỉ của thượng đế rào rào rơi xuống từng hồi, hôm nay là ngày cục cảnh sát chính thức công bố Trang Hạo Nhiên nhận tội là thủ phạm gây ra vụ cháy! Lúc gặp mặt sẽ tập trung rất nhiều phóng viên, phỏng vấn tin tức chấn động này, mà tất cả cổ đông của Hoàn Cầu đang chờ đợi đưa ra quyết định, chờ đợi Cục cảnh sát công bố đáp án chính xác, nếu tin tức Trang Hạo Nhiên gây ra vụ cháy được xác minh, như vậy Hoàn Cầu rất có thể sẽ đối mặt với thị trường chứng khoán lao dốc lớn nhất trong lịch sử! !

Lúc này, rất nhiều rất nhiều người của Hoàn Cầu, cho dù là loại người có tâm tính như thế nào, cũng đêm không an giấc, trước tòa cao ốc văn phòng, một bóng dáng nghiêm nghị, cao lớn đứng ở trước cửa sổ sát đất, chăm chú nhìn chằm chằm sóng biển sôi trào mãnh liệt, nghĩ tới Hoàn Cầu trải qua mưa gió nhiều năm, có lẽ cuối cùng rồi thành trì lịch sử cũng sẽ rơi vào nguy cơ lớn nhất. . . Khuôn mặt anh trầm ngâm nhớ tới đêm qua lúc đi gặp Trang Hạo Nhiên, anh chỉ nói một câu. . . Bảo vệ Hoàn Cầu thật tốt! Nhất định phải bảo vệ Hoàn Cầu thật tốt! Đây không phải là nguyện vọng của anh nhiều năm qua sao? Lúc này, tất cả đều là của anh!

Tưởng Thiên Lỗi nghĩ tới những lời này, hai tròng mắt dần dần lộ ra ánh sáng đau lòng nhưng cứng rắn, nhìn nơi chân trời xa xôi rốt cuộc theo làn mưa rào rào bay qua, khẽ lóe sáng, cho dù mưa gió nổi lên như thế nào, cho dù có ánh mặt trời hoặc sao mai hay không thì thế giới vẫn tỏa sáng. . . Vẫn luôn tỏa sáng! Đây không phải do bất kì điều gì thúc đẩy! Đây là sứ mạng!

Rốt cuộc em trai vẫn không quá hiểu rõ anh trai. . .

Hai tròng mắt anh tràn đầy nước mắt, nhớ tới lúc mình tung người rơi xuống vách núi, thật ra em trai cũng buông tay rơi xuống vực, sóng biển sôi trào mãnh liệt lại một lần nữa cuốn số mạng hai người chung một chỗ!

Tưởng Thiên Lỗi tập trung nhớ lại hình ảnh trong quá khứ, hai tròng mắt anh lại tràn nước mắt, đến lúc này mới phát hiện, quá khứ đã từng đứng ở đỉnh cao thế giới, vẫn không có cô đơn. . . Là bởi vì có em trai! Là bởi vì có em trai. . . Một giọt nước mắt đau đớn, cứng rắn chậm rãi chảy xuống, mang theo sự thật cuối cùng, mang theo chuyện xưa kết thúc, rơi vào mặt đất lạnh lẽo. . .

Bên trong phòng bệnh! !

Trương Thục Dao cùng Thanh Bình, Mỹ Linh xem tới xem lui video này rất nhiều lần, mệt gần như muốn nôn ra, thậm chí Thanh Bình xoa mạnh bụng của mình, mặt nhăn nhúm, khó chịu thở hổn hển. . .

Lãnh Mặc Hàn và Uyển Thanh hai người dần dần cũng cảm thấy mệt mỏi, cũng rối rít chớp chớp hai mắt! !

Phía chân trời càng lúc càng sáng rỡ, mặc dù mưa vẫn tiếp tục bay qua, nhưng trời càng lúc càng sáng. . .

Sắc mặt Uyển Thanh nặng nề vươn tay chậm rãi bưng một ly rượu vang hồng, nhìn chòng chọc một hình ảnh trong video, lại khẽ hớp một ngụm, cảm giác vị ngọt có thể làm cho mình dễ chịu, thở nhẹ ra một hơi, lúc mới vừa đặt ly rượu vang xuống thì một hình ảnh xẹt qua ly rượu vang trong nháy mắt, hai tròng mắt của cô lóe lên, từng sợi dây thần kinh trong thân thể giống như bị kích thích, tay lập tức nhấn dừng video phòng bếp, lại nâng ly rượu trong tay, nương theo ánh sáng màu hồng phản chiếu ra, nhắm ngay một cái tủ inox trong phòng bếp! !

Lãnh Mặc Hàn nhìn sắc mặt em gái thay đổi khác thường, liền ngạc nhiên ghé người qua, nhìn cô hỏi: “Có chuyện gì?”

Đám người Trương Thục Dao cũng cùng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Uyển Thanh.

Uyển Thanh không để ý đến mọi người, mà nâng ly rượu vang, nương theo ánh sáng màu hồng nhạt, nhắm ngay nơi khe hở màu đen cửa tủ inox, một lúc lấy ly rượu ra, một lúc lại đưa ly rượu vào, nhắm ngay khe hở kia. . . Cô càng nhìn, vẻ mặt càng kích động, thậm chí gọi anh trai của mình nói: “Anh! ! Anh mau nhìn xem!”

Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng nhận lấy ly rượu vang trong tay em gái, dựa theo phương hướng của cô chỉ dẫn, nhắm ngay nơi khe hở tủ inox, mới nhìn một cái, hai tròng mắt anh lập tức sáng lên! !

“Phát hiện cái gì? Phát hiện cái gì?” Trương Thục Dao thật căng thẳng đến gần, nhìn hai anh em bọn họ, hỏi!

“Mọi người nhìn đi!” Uyển Thanh nương theo hai hướng trong ly rượu vang hồng của mình chiếu tới khe hở, nói: “Nhìn đi! ! Rượu vang hồng có một đặc tính, chính là khi cầm nó nhắm ngay một hình ảnh, hình ảnh đó sẽ mở rộng hai hướng! ! Mọi người nhìn xem! ! Khe hở này có cái gì không bình thường?”

Đám người Trương Thục Dao nghe nói như vậy, lập tức căng thẳng ghé người tới, theo Uyển Thanh cầm ly rượu chiếu vào hình ảnh màu đen trong khe hở tủ inox, các cô nhìn tới nhìn lui nhưng vẫn không thể nhìn ra manh mối, kinh ngạc nói: “Khe hở màu đen kia có cái gì không bình thường?”

Uyển Thanh kích động nhìn bọn họ, gần như cao giọng nói: “Nhất định không bình thường! ! Khe hở màu đen kia cùng với khe hở màu đen lộ ra dưới tủ inox, hoàn toàn khác nhau!”

“Tôi thử một chút!” Mỹ Linh lập tức bưng laptop, nhanh chóng cắt hình ảnh Uyển Thanh nghi ngờ dán ra, lại dùng mã số nhanh chóng lập trình, cắt các hình ảnh trong khe hở, dán trên màn hình máy tính của mình, sau đó bắt đầu phân tích hình ảnh nghi ngờ. . .

Lãnh Mặc Hàn và Uyển Thanh cùng bọn Trương Thục Dao rối rít tiến tới sau lưng Mỹ Linh nhìn vào màn hình máy tính, phần mềm lập trình đang căn cứ vào sóng ánh sáng phản chiếu ra, bắt đầu vang lên âm thanh tinh tinh tinh, hình ảnh bên trái dần dần phân tích ra các hình ảnh chi tiết. . . lúc này thậm chí Uyển Thanh có cảm giác không dám nhìn, bởi vì cô cảm thấy khe hở màu đen kia, không khỏi lộ ra một chút quỷ dị. . .

Lãnh Mặc Hàn cũng vì để cho mình tỉnh táo suy nghĩ, hơi đứng lên đi tới trước cửa sổ sát đất, đôi tay cắm túi quần nhìn mưa rơi rào rào ngoài cửa sổ, tùy ý để cho hạt mưa rơi xuống, chảy trên mặt của mình. . .

Mỹ Linh lại gấp đến đầu đầy mồ hôi, đôi tay nhanh chóng đặt trên bàn phím máy tính, ngón tay không ngừng gõ, đối chiếu hình ảnh trong màn hình máy tính, thời gian từng phút từng phút trôi qua, hai tròng mắt của cô càng lúc càng gấp rút, càng lúc càng sắc bén! !

Lúc này Trương Thục Dao cùng Thanh Bình cũng thật căng thẳng chờ đợi . . .

Đồng hồ treo tường giống như quay càng lúc càng nhanh, tiếng tích tắc vang lên càng lúc càng gấp. . . Cuối cùng thời gian tám giờ đúng, rốt cuộc Mỹ Linh thở phào một cái, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, nhìn mọi người, vẻ mặt nóng nảy kích động nói: “Phân tích xong rồi!”

Mọi người lập tức kinh ngạc xoay người, cùng kêu lên hỏi: “Là cái gì vậy?”

Mỹ Linh trầm ngâm nhìn bọn họ, thật sợ hãi nói: “Đó là. . . Đó là. . . Một đôi mắt! ! Một đôi. . . mắt người! ! !”

Ánh mắt của mọi người sáng lên, mưa to lại ập đến! !

Thời gian quay trở lại rạng sáng đêm qua!

Mưa vẫn cuồng loạn rào rào vang dội! !

Lưu Chí Đức tay chống cây dù, vẻ mặt lộ ra kinh ngạc đứng ở con đường hoa anh đào trong khu chung cư nhỏ, nhìn một bóng đen trước mặt, kinh ngạc đến nói không ra lời. . .

Bóng đen đó lại nhìn chằm chằm Lưu Chí Đức, khuôn mặt lộ ra nụ cười hơi xảo trá, hai tròng mắt thật sâu, yếu ớt nhàn nhạt gọi. . .”Chú Lưu. . .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK