Chương 1061: COI TRỌNG CHUYỆN LỚN
Phủ Thủ tướng! !
Chuông điện thoại nhanh chóng vang lên! ! Vẻ mặt Tịnh Kỳ lộ ra nặng nề, nhanh chóng đi xuống lầu hai, không nói hai lời cầm lên điện thoại bàn cổ xưa, vẫn hết sức hiểu lễ lại mang theo mấy phần nghiêm túc, đáp: “Xin chào, đây là Phủ Thủ tướng!”
Truyền đến một tràng tiếng của đối phương ! !
Tịnh Kỳ nắm điện thoại, hai mắt lóe lên, thật lâu thật lâu, rốt cuộc mới gật đầu, đáp: “Hiểu! Đi đi!”
Cô nói xong, lập tức buông máy, xoay người đi ra phòng khách to lớn yên tĩnh, đứng ở bên cạnh cửa chính, nhìn trợ lý bảo vệ chặt ở một bên, sắc mặt lạnh lùng, cứng rắn nói: “Lập tức giới nghiêm toàn bộ phủ Thủ tướng! ! Kéo cao lưới điện mười mét, một súc sinh hoang dã cũng không cho phép lọt vào ! ! Đây là quân lệnh! !”
“Vâng! !” Trợ lý lập tức gật đầu, lập tức đi qua hành lang, đi vào căn phòng bí mật!
Trung tâm giám sát phủ Thủ tướng Tổng chỉ huy tất cả cảnh vệ cùng đeo tai nghe, ngón tay không ngừng hoạt động ở bàn phím máy vi tính bàn, vừa giám sát ở bên trong màn hình máy vi tính, tất cả quang cảnh và phương hướng phủ Thủ tướng, từ tầng lầu chính đến tầng lầu phụ, rồi đến phía sau vườn hoa, tia UV trong rừng núi, toàn bộ rà soát một lần, mới đè xuống tai nghe, cùng nói: “Giới nghiêm! !”
Vừa dứt lời, 12 nữ cảnh sát, rối rít ngồi ở bên máy tính, bắt đầu nhanh chóng hoạt động ngón tay, khởi động các các biện pháp giới nghiêm! !
12 máy bay trực thăng mini được máy vi tính điều khiển, ở vườn hoa và các nơi trên đỉnh núi chậm rãi bay lên, khởi động ống kính 360 độ, giám sát toàn bộ hành trình hiện trường, rất nhiều đom đóm máy vỗ cánh, cũng từ từ bay lên, bay vào các nơi trong rừng rậm dày đặc, uy lực nổ tung của bọn chúng, ngang bằng với lựu đạn, ánh đèn laser trên đỉnh núi bắt đầu chậm rãi bắn càn quét, vốn là lưới điện năm mét cũng dần dần trồi lên ở rừng nhiệt đới rậm rạp, trải qua nhân viên làm việc nhấn chốt mở, điện cao thế bắt đầu chậm rãi truyền đi ! !
Cứ ba bước, một cảnh vệ, mặc đồng phục cảnh sát màu đen, tay cầm đèn pin, bảo vệ chặt vị trí ! !
Đường Khả Hinh đang ngồi ở bên bàn sách trước bệ cửa sổ, mặc quần áo thể thao màu trắng, chải hai bím tóc, đeo mắt kính, đang hết sức chăm chú xem sách, nhưng cô chợt cảm thấy ở trong phòng yên tĩnh, ngoại trừ ánh đèn bàn bên cạnh chậm rãi tỏa sáng, có một chút ánh sáng màu xanh phản chiếu vào, hai mắt cô hơi mở lớn, có chút ngạc nhiên đang muốn ngẩng đầu lên nhìn phía ngoài cửa sổ, cũng không chú ý nhìn đến Tiên Nhi và Lạp Lạp cùng Thơ Ngữ, ba người đã chụm một chỗ, tựa vào trên ghế sa lon ngủ thật say!
Có lẽ, thật sự là mệt mỏi.
Khuôn mặt Đường Khả Hinh lộ ra nụ cười dịu dàng, nhìn ba người các cô, hơi lộ ra một chút đau lòng, nhưng vẫn có chút tò mò đứng lên, đi về phía bên cửa sổ, nhất thời kinh ngạc trợn to hai mắt, hết sức kì lạ nhìn vườn hoa cả trước phủ Thủ tướng, rất nhiều máy bay mini, mở ống kính 360 độ, đang không ngừng xoay tròn, rất nhiều đom đóm ở trong mưa, càng không ngừng bay lấp lánh, giống như ngày hè chói chang. . . . . .
Cô ngạc nhiên trợn to hai mắt, nhìn mọi thứ, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút lo lắng, trực giác của cô cho biết, đã xảy ra chuyện gì?
Trái tim lại không khỏi nhảy lên, đập thình thịch vang dội! !
Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa sổ, đôi tay không nhịn được đặt nhẹ ở nơi ngực, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, kiểm tra một chút chuyện có khả năng xảy ra ngoài ý muốn loại bỏ một lần, cho dù trong lòng đè nén như thế nào, cũng cảm thấy trái tim đập thình thịch vang dội, có chút dự cảm không tốt! ! Đang lúc cô nhìn ra ngoài cửa sổ trầm tư, cũng không có lưu ý ở bên trong máy tính bảng trước bàn, cửa sổ tin tức thời báo đưa tin khẩn cấp khắp thành phố, một cô gái bị chết đuối, hình cô gái kia thật thà trong sáng ngọt ngào, ngay sau đó cửa sổ pop-up nhấp nháy. . . . . .
“Có lẽ chỉ là mình suy nghĩ nhiều. . . . . .” Đường Khả Hinh nói xong, chỉ đành chậm rãi xoay người, mí mắt đột nhiên nhắc tới, nhìn thấy trong máy tính bảng nhảy ra tin tức, cô lơ đãng nhìn thoáng qua, vốn không có lưu ý, nhưng trái tim không khỏi chấn động, lại muốn hơi tập trung nhìn rõ dáng vẻ cô gái trong màn hình, cửa phịch một tiếng, mở ra! ! Tịnh Kỳ không nói hai lời, mặt nở nụ cười ngọt ngào, giống như thoải mái gọi: “Đường tiểu thư! !”
Đường Khả Hinh hơi giật mình ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Tịnh Kỳ, gọi: “Tịnh Kỳ tiểu thư?”
Tịnh Kỳ vừa mỉm cười chậm rãi đi tới, vừa nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh có chút mất hồn, lập tức lộ ra quan tâm hỏi: “Có chuyện gì vậy? Nhìn sắc mặt cô không phải quá tốt.”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, nhất thời mặt hơi lộ ra nụ cười dịu dàng, bình thản nói: “Không có. . . . . . Chỉ là mới vừa rồi đang mê mẫn đọc sách, lại phát hiện bên ngoài có nhiều rất nhiều máy bay nhỏ và đom đóm, đèn laser cũng đang chiếu rọi, liền nghĩ đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì. . . . . .” Tịnh Kỳ liếc về phía máy tính bảng trước bàn vẫn còn đang đưa tin một cô gái bị rơi vào nước chết đuối, cô vừa xoay người căn dặn người giúp việc ngoài phòng, đưa chè hạt sen vào, mới giống như lơ đãng dọn tài liệu trên bàn sách đặt nhẹ lên máy tính bảng, trống đi một chút chỗ, mới nhận lấy chén chè hạt sen đặt xuống ở trước mặt của Đường Khả Hinh, mới thong thả nói: “Dù sao nơi này cũng là Phủ Thủ tướng, mỗi buổi tối, chúng tôi luôn có một hoạt động nhịp nhàng như vậy. Một là vì bảo đảm an toàn cho Thủ tướng, hai cũng là làm việc theo thông lệ! ! Cô đừng căng thẳng. . . . . .”
“Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, thoáng yên lòng nở nụ cười.
Tịnh Kỳ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, mới vòng qua bàn đọc sách, đỡ cô ngồi xuống, cầm cái muỗng ngọc trong khay, thật cẩn thận đặt vào trong chén, mới cười ngọt ngào nói: “Đường tiểu thư, cô biết không? Trong phủ Thủ tướng chúng tôi, xảy ra ba lần bắn nhau! Lần thứ nhất Tô Linh tiểu thư trúng đạn, lần thứ hai cậu chủ Tô trúng đạn.”
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Tịnh Kỳ.
Tịnh Kỳ cũng chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, khẽ mỉm cười nói: “Cho nên nói, trên thế giới này, cũng không có chỗ an toàn tuyệt đối! ! Chỉ có đất nước sau chiến tranh mới có chút bình yên, nhưng trên mặt đất bình yên vẫn tràn đầy linh hồn đã chết oan và âm thanh tàn nhẫn giết chóc! Thế giới này vẫn luôn là kẻ mạnh ăn thịt yếu, mỗi một phần, mỗi một chỗ thật ra đều tràn đầy nguy cơ! Thậm chí mỗi một giây phút, cũng sẽ gặp phải bị thương hại, bị đe dọa, thậm chí bị hủy diệt! Chỉ có người trong lòng có sứ mạng cảm giác! ! Người có tinh thần trách nhiệm! ! Người có trách nhiệm mới có thể chống đỡ sức nặng của cuộc sống. Đường tiểu thư, cô đã chuẩn bị sẳn sàng nghênh đón vượt qua thách thức cuộc sống! Cô đã chuẩn bị xong đầy đủ trí tuệ, đầy đủ sức mạnh để gánh chịu tất cả chưa?”
Đường Khả Hinh mở to mắt, hơi lộ ra một chút nghiêm túc nhìn Tịnh Kỳ!.
Tịnh Kỳ cũng chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, thật lâu thật lâu, mới khẽ mỉm cười nói: “Ví dụ như, nếu như trong quá trình thi đấu, cô đột nhiên xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, cô lấy mình làm chủ, hay lấy người yêu làm chủ, hay. . . . . .coi trọng chuyện lớn?”
Đường Khả Hinh không hiểu, cảm thấy lồng ngực nổ tung, hơi thở nặng nề, nhìn Tịnh Kỳ.
Tịnh Kỳ cũng nở nụ cười có một chút cảm xúc, cầm cái muỗng ngọc lên, nhẹ nhàng khuấy động chè hạt sen trong chén, mới lạnh nhạt nói: “Chè hạt sen so với chè hạt sen nơi khác càng thêm khác nhau, bởi vì đây là đài sen chúng tôi hái ở hồ sen phía sau Phủ Thủ tướng, từng hạt do Thủ tướng tự mình chọn lựa! Mặc dù ông ấy tuổi tác đã cao, nhưng ánh mắt nhìn hạt sen hết sức sắc bén! ! Nếu có chút xấu, khô cũng không muốn! Nếu là ông ấy chọn lựa ra, nhất định là tốt nhất! Phải biết gan sắt ý chí mạnh mẽ, cũng không phải mỗi người đều có thể làm được! ! Giống như Tổng Giám đốc Tưởng và Tổng Giám đốc Trang, hai người chính là một hạt sen trong tay Thủ tướng chúng ta ! ! Mà Đường tiểu thư cô cũng là hạt sen quý nhất ông ấy chọn. . . . . . Cô không giống so với người khác chính là, cô không chỉ có một trái tim nóng bỏng, còn có thế giới tràn đầy tình yêu! Hi vọng cô đối mặt với cuộc thi đấu rượu đỏ lần này, tất cả mọi thứ phải coi trọng chuyện lớn! ! Không vì một chút vui mừng hay bi thương mà ảnh hưởng! ! Càng không thể hành động theo cảm tính, làm cho mong đợi của nhiều người thất bại trong gang tấc! !”
Đường Khả Hinh vẫn chăm chú nhìn Tịnh Kỳ! !
Tịnh Kỳ cũng dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, giống như người chị gái, muốn vươn tay vuốt nhẹ bả vai của cô, nhưng cũng không dám lỗ mãng, nhếch miệng mỉm cười, sau đó đẩy nhẹ cái khay, dịu dàng nói: “Chè hạt sen này là Thủ tướng bảo tôi tự mình nấu cho cô, cô nếm thử một chút mùi vị có đủ hay không. . . . . . Nếu như không có chuyện gì, tôi sẽ không tiện quấy rầy cô.”
Đường Khả Hinh càng chăm chú nhìn Tịnh Kỳ, khẽ mỉm cười.
Tịnh Kỳ liếc cô một cái, hai mắt lộ ra mấy phần ẩn nhẫn, nhìn máy tính bảng bị che giấu trên mặt bàn một cái, mới lặng lẽ đi ra ngoài. . . . . .
Đường Khả Hinh vẫn chăm chú nhìn bóng lưng của cô, im lặng không lên tiếng.
Tịnh Kỳ có lẽ chú ý tới ánh mắt Đường Khả Hinh, cô cũng không nói gì, mà im lặng đóng cửa phòng, lại xoay người đi tới trước phòng đọc sách, nhẹ nhàng gõ cửa một cái. . . . . .
“Vào đi!” Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Tịnh Kỳ nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào phòng đọc sách của Thủ tướng, thấy Thủ tướng mặc quần áo thường bằng len màu xanh dương đậm, một mình ngồi ở trước bàn đọc sách, một tay cầm một quyển sách xem, thỉnh thoảng còn phải mượn ánh sáng, nheo mắt nhìn rõ chữ viết. . . . . . Cô đi tới trước bàn đọc sách, nhìn Thủ tướng trầm ngâm bình tĩnh như vậy, liền nghiêm túc nói: “Vào một giờ trước, Tiểu Nhu là bạn thân của Đường Khả Hinh, bởi vì bị bắt cóc, trong lúc phía chúng ta toàn lực giải cứu, đã bị bọn họ đi trước một bước, ném cô gái này vào trong biển bị chết đuối! ! Tôi đang ngạc nhiên, rốt cuộc bọn họ dùng loại phương pháp nào để gửi tin tức này, nhưng lại thông qua truyền thông để đạt tới mục đích! ! Đây chính là sự thực không che giấu được!”
Thủ tướng nghe xong lời này, hơi chậm rãi xoay người lại, sắc mặt nặng nề, hai mắt lộ ra ánh sáng trí tuệ, sâu kín hỏi: “Cô xác định. . . . . . Đứa bé kia đã chết?”
Tịnh Kỳ lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Thủ tướng, nói: “Như theo truyền thông đưa tin, xác thật đã chết! Khuôn mặt còn bị máy khoan điện khoan qua, khuôn mặt máu thịt be bét, rất thảm thiết! Trước mắt tôi đã phái người bí mật theo dõi! Hiện tại tôi sợ nhất, còn cách 24h nữa đã đến cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu, trong lúc này nếu như bất kì người nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ ảnh hưởng tâm trạng thi đấu của Đường tiểu thư! Thủ tướng, ngài có thể ra mặt, ngăn cản các phương tiện truyền thông đưa tin tức này trong phạm vi lớn hay không?”
Hai mắt Thủ tướng lóe lên! !