Chương 1032 CHƠI TRỐN TÌM
Khách sạn Á Châu là nơi mê người nhất và huyền thoại nhất, ngoài kiến trúc cổ điển và tiêu chuẩn phục vụ siêu thế giới, còn có đếm không hết rạp chiếu phim, viện ca kịch, công viên nước, cùng trường đua ngựa nổi tiếng cũng được bên ngoài khen ngợi, dĩ nhiên còn bao gồm hầm rượu dưới đất gần 3km bên bờ biển được người ngoài nói chuyện say sưa, bên trong có rượu đỏ vượt qua tiêu chuẩn kinh điển thuộc vườn nho của nước ta đưa tới trữ trong hầm, còn có loại rượu đỏ hàng đầu đến từ các nước trên thế giới, tương lai cực kỳ có giá! !
Hôm nay hầm rượu mở cửa đón các chuyên gia hầu rượu sắp tiến hành thi đấu, đặc biệt mở cửa cho khách thăm quan hầm rượu, hơn nữa nhà trưng bày ở bên cạnh hầm rượu, mở cửa hầm cất giữ loại Cabernet Sauvignon kinh điển của nước ta, ở bên trong dọn ra vài hang động để mở tiệc, tham gia bữa tiệc này, toàn bộ là công tử, thiên kim nổi tiếng trong giới doanh thương và giới chính trị, trong đó không thiếu siêu sao nổi tiếng cùng người mẫu quốc tế, chỉ thấy đến gần bờ biển, một tòa nhà chứa rượu đúng cách thức tiêu chuẩn, xây dựng ở trong mặt cỏ, phía trên in logo khách sạn Á Châu, nhìn sang đại sảnh sâu thẳm, chỉ thấy hầm dưới lòng đất có một số gốm sứ cổ xưa gần mười ngàn năm, vòng quay độc đáo, còn có thùng gỗ sồi và các vật trang trí khác, từ từ đi vào trong, chính là nối thẳng hầm rượu dưới lòng đất sâu 50m, bên trong ánh nến chiếu sáng, có thể nhìn thấy rõ rất nhiều rượu đỏ chứa ở trong từng hốc đá, có vài dòng suối uốn lượn, xoay quanh trước các bức tường, phát ra âm thanh róc rách vô cùng êm tai, bạn đứng ở bên trong, tâm tình không khỏi buông lỏng, không khỏi trở nên nghiêm túc và mong đợi, bởi vì dịch rượu giống như máu, giống như chất xúc tác động tình nhất thế giới, bất cứ lúc nào cũng mang cho bạn các loại trải nghiệm kích thích, say mê, ưu nhã, lãng mạn, người thật lòng nhiệt tình yêu thương rượu đỏ, trước khi mở từng chai rượu đỏ, bọn họ luôn không khỏi lộ ra kích động và mong đợi, thậm chí mang theo dịu dàng và khẩn trương, còn có hưng phấn không kịp chuẩn bị. . . . .
Có lẽ nói như thế này, trên cái thế giới này, mỗi một dạng đồ vật dụng tâm bỏ ra, đều đáng giá người khác dùng lòng thành kính chờ mong và tôn trọng.
Trong mặt cỏ rộng lớn xanh biếc, tất cả tân khách nhốn nháo đứng trong gió biển thật to lại nhiệt tình vui sướng cười nói, bọn họ mặc quần áo sang trọng rực rỡ, một số đứng ở đại sảnh hầm rượu, một số đứng ở trong mặt cỏ, bàn về cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu mang tính quốc tế, Tào Ngọc Tinh đang cùng hai Phó Quản lý đang lần lượt dẫn khách đi vào bên trong hầm rượu, lúc này, đã có rất nhiều nhân viên truyền món ăn, rối rít tay đẩy xe thức ăn kín gió ổn định nhiệt độ đi vào bên trong, một Phó Quản lý đứng ở một bên, đang lo lắng hỏi: “Rốt cuộc Quản lý Lưu khi nào tới? Người phụ trách phòng kinh doanh rượu lại đang làm khó dễ, thật sự gấp chết người!”
Khách và nhân viên nhốn nháo, trong mặt cỏ, cây dừa và các loại cây cối không biết tên, kết vải lụa tuyết trắng thơ mộng theo gió bay bay!
Nơi xa một bóng đen bước đi tiều tụy và không còn hơi sức. . . . .
Nhã Tuệ sắc mặt tái nhợt, hư mềm tựa vào cây dừa bên cạnh, tràn lệ nhớ tới những ngày tháng mình và Lâm Sở Nhai yêu nhau, thật ra anh thật sự rất cưng chiều mình, mang theo tình yêu đặc biệt, cho mình đầy đủ tôn trọng và tự do, đó là chính là sự hấp dẫn chín chắn. . . . . . Nước mắt không khỏi chảy xuống, cô không nhịn được nhớ tới đêm hôm đó gây gổ chia tay, anh đau lòng nói: Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, cũng không có cãi nhau, đây không phải là chuyện tốt sao? Em đột nhiên nói chúng ta không thích hợp? Em biết anh bỏ ra bao nhiêu tâm tư mới đuổi kịp em! Thật không có một phút nào không nghĩ tới em, còn muốn kết hôn với em ! Em có nghĩ tới cảm nhận của anh hay không?
Trái tim của cô lại đau đớn như bị vặn chặt, đau đến không cách nào thở nổi, cái loại cảm giác khổ sở hoàn toàn bỏ lỡ làm cho cả người cô lập tức mềm nhũn, không khỏi tựa vào một gốc cây dừa bên cạnh, đau lòng ngẩng đầu lên, nhìn về phía hầm rượu ở phía trước, có đôi tình nhân tay trong tay, cùng cười ngọt ngào đi vào hầm rượu, rối rít trò chuyện, cho tới bây giờ cũng không có nếm thử loại rượu tại hầm rượu, loại cảm giác đó nhất định là cả người hưng phấn, muôn ngàn yêu thương.
Nhã Tuệ tựa vào cây dừa bên cạnh, trong gió biển thật mạnh, cảm giác thân thể của mình giống như lạnh lẽo thấu xương, không khỏi nhớ tới, sau khi Khả Hinh khôi phục khuôn mặt, nhưng không tránh khỏi đau xót bị moi tim và bị phản bội, trốn ở trong biệt thự Tô Thụy Kỳ hết ba tháng, cho dù mình van xin cô như thế nào, cô cũng không chịu đi ra gặp mặt mình một lần, còn để lại một phong thư, nhớ tới những chuyện này, cũng đau đến thấu tim. . . . . . Khi đó, toàn bộ thế giới của mình đều trống rỗng, cũng may Lâm Sở Nhai để cho mình đến làm ở nhà hàng của anh. . . . . .
Khi đó, vào giữa mùa đông, thời tiết rất lạnh, lạnh thấu xương, Nhã Tuệ thường xuyên ngồi một mình ở bàn ăn, nhìn con đường tiêu điều, lá cây bay tán loạn, vẫn còn đang lo lắng cho tình hình của Khả Hinh, vào lúc đó Lâm Sở Nhai đều đẩy cửa phòng ăn thủy tinh trong suốt, nở nụ cười quan tâm đi tới, thỉnh thoảng phủi nước mưa trên bả vai, tiếng cười đặc biệt thoải mái, lúc này, ngọn nến bồng bềnh, ánh lửa nhỏ giống như người yêu, yếu ớt, nóng bỏng, thiêu đốt. . . . . ..
Bầu trời mùa đông luôn tối tăm làm cho người ta muốn ôm nhau, nhất là lúc một mình cô đơn.
Nhã Tuệ dịu dàng ngồi ở trước bàn ăn, hơi có vẻ xấu hổ, cách ánh nến, nghe Lâm Sở Nhai kể chuyện cười không ngừng, cô thỉnh thoảng sẽ ném mất lo lắng cho Khả Hinh, khẽ mỉm cười, nhưng không lâu sau, lại khôi phục vẻ mặt tiều tụy. . . . . . Khi đó Lâm Sở Nhai vẫn chưa từ bỏ ý định, kể cho cô nghe một chuyện cười về chị gái và em gái: có một ngày, người chị gái và em gái chơi trốn tìm, chị gái biết em gái thích ăn đùi gà, cho nên chờ lúc em gái trốn đi, chị gái xoay người, nhìn về phía phòng, thật vui vẻ cười hỏi: em gái ăn đùi gà không?
Sau một lúc, trong rèm cửa sổ mơ hồ lay động, truyền đến giọng nói ô ô a a của em gái nói: “Ăn. . . . . . Ăn. . . . . .”
Quả thực không cần tốn nhiều sức!
Phốc! !
Nhã Tuệ nghe nói như vậy, cô không nhịn được cúi đầu cười một tiếng, không khỏi nhớ tới khi còn bé mình và Khả Hinh cũng ở trong nhà mình chơi trốn tìm, mình cũng đã từng đứng ở giữa nhà, vui vẻ ngẩng mặt cười hỏi: Khả Hinh, chị có kẹo que, em có muốn ăn không? Khi đó cô bé Khả Hinh mặc một cái váy trắng, đeo như con nhện từ phía dưới ghế sa lon, lập tức vội vàng chui ra, đôi tay nhỏ bé đầy bụi bậm, trong miệng cũng không quên nói: muốn, muốn. . . . . . cô tràn lệ nhớ tới Khả Hinh khi còn bé, không nhịn được nhịn cười, lại đau lòng nước mắt từng viên rơi xuống. . . . . . Thật sự, thật sự rất lo lắng cho Khả Hinh sau khi khôi phục khuôn mặt, lại không còn muốn sống, nếu thật như vậy, cũng tình nguyện mặt của cô không còn trọn vẹn, để cho cuộc sống thực tế một chút. . . . . . Nghĩ tới đây, cô không nhịn được lại rơi lệ, cuối cùng càng nghĩ càng đau lòng, đôi tay không khỏi che mặt, khẽ run run khóc rống lên. . . . . .
Lâm Sở Nhai im lặng nhìn cô, thở dốc một hơi, do dự một lát, cuối cùng nghiêng người tới trước, cũng không để ý ánh mắt kì lạ của nhân viên phòng ăn, ôm nhẹ cô gái trước mặt vào trong ngực, vỗ vỗ sau lưng của cô. . . . . .
Khi đó, buổi tối, mưa phùn bay bay.
Con đường, vừa ướt vừa dài.
Hai bóng người cứ như vậy, rất im lặng dựa sát vào nhau, từng bước từng bước rất nhịp nhàng đi về phía trước. . . . . .
Ba tháng, mỗi ngày đều như thế.
Vì sao cũng chưa từng nghĩ tới, người đàn ông này đã vì mình bỏ ra kiên nhẫn và tình yêu lớn nhất?
Một hồi gió thu, lạnh lẽo thổi tới.
Sắc mặt Nhã Tuệ tái nhợt, bước chân trôi nổi, đạp sân cỏ mềm mại, đi qua từng gốc cây dừa cao lớn, lại cảm giác trong lòng càng lúc càng chua xót, hai mắt rưng rưng, không nhịn được nhớ tới cô gái lúc nảy luôn vui vẻ, vóc người nóng bỏng, dựa sát vào trong ngực Lâm Sở Nhai, mười ngón tay nắm chặt, dáng vẻ ngọt ngào, xem ra hai người quả thật rất xứng đôi, nhưng anh và cô gái đẹp đó đi với nhau, không phải trời đất tạo nên sao? Anh vốn chính là một người ở trong bụi hoa. . . . . .
Một tiếng nức nở truyền đến.
Nhã Tuệ lập tức đau lòng ngồi xổm người xuống, che mặt khóc. . . . . .
Lúc này cây dừa muốn theo gió biển xào xạc róc rách rơi xuống, muốn che nước mắt cho cô gái kia, bất đắc dĩ quá cao, không cách nào giúp cô, chỉ đành phải phát ra nhiều âm thanh than thở.
Trần Tuấn Nam từ trong hầm rượu đi nhanh ra, mới vừa rồi xử lý xong chuyện của phòng kinh doanh rượu và Tào Ngọc Tinh, đang suy nghĩ không phải Nhã Tuệ tới hỗ trợ, sao lại không thấy người? Anh đi nhiều chỗ, hỏi qua nhiều nhân viên, cũng không có nhìn thấy cô, đang kỳ quái đi tới rừng dừa bên cạnh thì nghe được tiếng nức nở kỳ quái, anh cau mày nghi ngờ đi về phía trước, đi qua từng bụi rậm cây cối, rốt cuộc đã tới trước một cây dừa kín đáo, kinh ngạc nhìn bóng dáng quen thuộc uất ức ngồi bên cạnh, nhất là nhìn khuôn mặt cô nhã nhặn lịch sự, dịu dàng, đang lặng lẽ cúi đầu đau lòng rơi lệ, anh không nhịn được kinh ngạc gọi một tiếng: “Quản lý Lưu?”
Nhã Tuệ đau lòng lập tức ngẩng đầu lên, nước mắt khổ sở rơi xuống, nhìn thấy Trần Tuấn Nam, cô lập tức cảm giác mình luống cuống, ngượng ngùng và đỏ mặt, vội vàng đứng lên, đôi tay luống cuống nhanh chóng hơi sửa sang lại đuôi váy của mình, nhìn về phía anh khẩn trương gật đầu một cái, cũng không kịp chào hỏi, liền muốn nức nở đi khỏi. . . . . .
“Này ! !” Trần Tuấn Nam lập tức tiến lên, nắm cổ tay của cô, kỳ quái nhìn bộ dáng cô, nhỏ giọng hỏi: “Cô làm sao vậy? Ai khi dễ cô? Hay xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng Nhã Tuệ đau xót, lập tức nói không ra lời, chỉ khổ sở cúi đầu, hai mắt khẽ chớp, nước mắt tràn lông mi thật dài, chảy xuống. . . . . .
Trần Tuấn Nam liền giật mình, nhìn bộ dáng cô gái này đau lòng tiều tụy, cũng muốn nói nhưng không thể thốt ra lời. . . . . .
Nhã Tuệ khổ sở đứng trong gió rét, trong đầu không nhịn được nhớ tới Lâm Sở Nhai mới vừa rồi cùng cô bé kia ngọt ngào dắt tay, lại đau lòng khổ sở, nước mắt chảy xuống, sợi tóc trên trán xốc xếch, bồng bềnh bay bay. . . . . . . . .
Trần Tuấn Nam hơi di động mí mắt, nhìn bộ dáng cô như vậy, có lẽ biết cô xảy ra chuyện gì, thở mạnh một hơi, sau khi do dự một lúc, liền bước lên trước, nhẹ nhàng ôm cô gái dịu dàng trước mặt vào trong ngực, nhưng cũng chỉ là giới hạn lễ phép giữa nam nữ. . . . . . Nhã Tuệ tựa vào trong ngực của anh, ánh mắt hơi di chuyển, theo bản năng muốn cự tuyệt, bất đắc dĩ trong lòng đều là hình ảnh lúc nảy Lâm Sở Nhai và cô bé kia ngọt ngào mười ngón tay nắm chặt, trái tim đau đến mệt mỏi và vô lực, không nhịn được thân thể mềm nhũn, hai mắt nhắm lại, nước mắt chảy xuống, mặt tựa vào bờ vai của anh, nhỏ giọng nức nở. . . . . .
***
Lâm Sở Nhai thật khẩn trương từ phía trước đi tới, nhìn hoàn cảnh chung quanh, lại đi tới đại sảnh hầm rượu náo nhiệt, níu được một nhân viên, khẩn trương hỏi : “Thấy Quản lý Lưu không?”
“Không thấy! ! Mọi người cũng đều đang tìm chị ấy !” Một Tổ trưởng cũng rất gấp gáp nói.
“. . . . . . . . . . . .” Ánh mắt Lâm Sở Nhai vội vàng di chuyển, thở dốc một cái, theo gió biển thật lớn, lại cất bước quay lại, vừa đi vừa nhìn hoàn cảnh xung quanh, suy nghĩ xem rốt cuộc cô đi đâu? Anh vừa đi vừa trải qua rừng dừa, thật muốn phát điên, mở miệng kêu to, không ngờ lúc gấp gáp xoay người, lại không khỏi nhìn thấy bóng dáng Nhã Tuệ đang khóc thầm, lại đang tựa vào trong ngực Trần Tuấn Nam, giống như lúc ấy mình an ủi cô, trong lòng anh lập tức đau nhói, sắc mặt liền tái nhợt nhìn cô. . . . . .
Nhã Tuệ không có phát hiện, vẫn đắm chìm trong bi thương lúc nảy, nước mắt đau lòng từng viên chảy xuống. . . . . .
Trần Tuấn Nam cũng không nhịn được vươn tay, ôm nhẹ thân thể của cô, vỗ vỗ sau lưng của cô. . . . . .
Lâm Sở Nhai giống như rất bình tĩnh nhìn hình ảnh này, khẽ cắn răng, hai mắt rung động mấy phần đau lòng, lồng ngực phập phồng tức giận, hơi thở lộ ra một chút tức giận và mất mát, cuối cùng im lặng đi khỏi ! !