Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 760: RƠI XUỐNG ĐẤT NỞ HOA

Hoàng hôn, sau cơn mưa phùn tươi mát, một cơn gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi lất phất cành liễu, khẽ lay động, non sông tươi đẹp, phản chiếu vào nhau giống như tranh vẽ.

“Chiếc Pagani Zonda Revolucion” Màu đen ở trên con đường uốn lượn xanh xanh chạy như bay, từng cơn gió mát quét qua, tâm trạng thoải mái giống như khúc nhạc du dương.

Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, bởi vì nụ hôn nóng bỏng mới vừa rồi làm cho lúng túng, nhịp tim dồn dập, lại theo gió trong lành, tâm trạng chợt cảm thấy thoải mái, cô đột nhiên có chút kinh ngạc lộ ra nụ cười ngọt ngào, ngửa mặt nhìn bầu trời sau cơn mưa, một mảng màu xanh dương nhạt, rừng trúc nơi xa, lao xao lay động trước mặt, ngẫu nhiên nhìn thấy mấy con cò trắng, từ giữa lá cành xanh đậm, chập chờn bay qua, giọt nước lay động rơi xuống. . . . . .

Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn cô gái bên cạnh một cái, cảm giác cô giống như con bươm bướm bất cứ lúc nào cũng kinh sợ muốn bay đi, anh im lặng lái xe, cho xe dừng ở trước biệt thự rào chắn, tắt máy, cởi dây nịt an toàn.

Sau khi xe ngừng lại, Đường Khả Hinh chậm rãi quay mặt sang nhìn anh một cái, trong lòng lại không khỏi căng thẳng, cả người cảm giác bị nhéo chặt.

“Xuống xe đi!” Trang Hạo Nhiên giả vờ như không có việc gì nhìn cô một cái, cười nói.

Đường Khả Hinh giống như vẫn còn lúng túng và do dự, khẽ cắn môi dưới, trái tim không khỏi nhảy lên.

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô, hai mắt lóe lên một chút thâm thúy, bật cười: “Thế nào? Sợ sao? Cho nên anh nói, em là tiểu quỷ nhát gan!”

Ánh mắt của Đường Khả Hinh lập tức sáng lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, cười hắc một tiếng, nói: “Anh có ý gì? Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi không muốn đến nhà của anh có liên quan đến tiểu quỷ nhát gan sao?”

“Em quên mục đích đến nhà anh sao?” Trang Hạo Nhiên nóng mắt nhìn cô, cười hỏi.

Đường Khả Hinh sững sờ, hai mắt xoay tròn, thật ngây ngô suy nghĩ.

Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn cô, nét mặt đầy vẻ ghét bỏ, chắt lưỡi ba tiếng, lắc đầu, nói: “Em xem lại đầu óc của em một chút ? Em tới nhà của anh là bởi vì muốn mang rượu đỏ về, em cho rằng muốn làm gì?”

Lúc này Đường Khả Hinh mới nhớ ra, mặt lập tức đỏ lên.

Trang Hạo Nhiên lập tức đến gần người cô, nhìn khuôn mặt của cô mắc cở đỏ bừng, cố ý ngạc nhiên nói: “Thế nào? Sẽ không suy nghĩ những thứ gì khác chứ? Không nên như vậy! ! Lúc nảy anh chỉ nói đùa!”

Đường Khả Hinh nheo mắt quay mặt sang, bộ dạng cắn răng nghiến lợi nhìn anh, thở phì phò, nói: “Anh. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của mắc cở đỏ bừng, đột nhiên mỉm cười, vươn tay gõ mạnh trán của cô, vừa đẩy cửa xe ra đi xuống xe, vừa dáng vẻ tự nhiên nói: “Đi thôi! Anh đói chết rồi!”

Đường Khả Hinh thở phì phò liếc dáng vẻ Trang Hạo Nhiên, hừ một tiếng, mới chu miệng nói: “Hôn người ta tan tác lại nói là nói đùa! ! Có ai đùa bỡn như anh! ! Cùng phụ nữ nhảy dán sát, tôi biết ngay anh là một người xấu ! Xem như nể mặt Thầy giáo, bỏ qua cho anh! !”

Cô nói xong, liền tức giận đằng đằng đẩy cửa xe ra, ầm một tiếng, đóng mạnh cửa xe! !

Trang Hạo Nhiên sợ hết hồn, dừng ở bên rào chắn, tức giận quay người lại, nhìn Đường Khả Hinh, kêu lên: “Này! Đừng dùng sức đóng cửa xe của anh như vậy ! ! Một trăm triệu đấy! !”

Đường Khả Hinh hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh một cái, mới nện bước mạnh bạo đi về phía trước! !

Trang Hạo Nhiên nhìn người này một cái, đứng ở bên cạnh cánh cửa sắt mới vươn tay đưa ra ngón cái in lên khuôn trên cửa, cửa đinh một tiếng, mở ra.

Đường Khả Hinh đẩy cánh cửa sắt ra, tức giận đùng đùng đi vào.

Trang Hạo Nhiên dừng ở tại chỗ, dịu dàng nhìn bóng lưng của cô một cái, mới mỉm cười xoay người, mở cửa cửa xe phía sau, xách theo túi lớn túi nhỏ đi về phía trước, nói: “Đừng đi lạc đấy, nhà của chúng ta rất nhiều cơ quan. Chẳng may, không cẩn thận đạp phải cái gì, đừng trách anh không nhắc nhở em. . . . . .”

“Chậc!” Đường Khả Hinh không để ý tới anh, tiếp tục đạp cỏ xanh mềm mại đi về phía trước, lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy biệt thự màu trắng, còn ở đằng kia, ở giữa cách một mảng cỏ xanh, cô lập tức không nhịn được kêu lên: “Tại sao xa như vậy? Không lái xe đi vào sao?”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên dừng tại chỗ, mỉm cười nhìn cô một cái, đột nhiên ngón trỏ va ngón cái đặt ở khóe miệng, thổi mạnh một cái ! !

Tiếng ngựa hí từ đàng xa truyền đến! !

Đường Khả Hinh hơi sững sờ ngẩng đầu, không ngờ nhìn thấy trước sân cỏ xanh xanh, một con ngựa trắng như tuyết như mũi tên chạy như bay tới, nhìn nó như võ sĩ tao nhã nhất trên thế giới, chạy về phía bên này, nện bước chân dài to lớn, vang lên tiếng “Lốc cốc, lốc cốc”, phi đến, cuối cùng thân thể rơi xuống đất, rung động bắp thịt to khỏe của nó thường xuyên huấn luyện, bờm lông màu trắng, óng ánh xuôi theo gió bay bay, ngay cả bộ lông trên da cũng chiếu lấp lánh . . . . .

Một dòng kí ức lập tức ào vào đầu !

Hai mắt của cô nhấp nháy, từ trong miệng không nhịn được kêu một tiếng: “Truy Phong?”

Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn cô một cái, hai mắt thâm thúy có thâm ý khác chợt lóe, mới ngẩng đầu lên nhìn ngựa yêu của mình đã phi tới, anh lập tức buông túi trong tay xuống, kêu to một tiếng: “Dừng ! !”

Truy Phong nghe được chủ nhân gọi, thân thể thú tính của nó sắp sửa chạy nước rút đến thì đôi chân trước nâng lên, nửa người vươn cao, cuối cùng dừng ở trước mặt của hai người, nhưng bởi vì nhận được Đường Khả Hinh, lập tức rất thân mật, bước chân êm ái đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, đầu ngựa cọ nhẹ muốn vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. . . .

“A!” Đường Khả Hinh vừa vui vẻ vừa sợ hãi lui về phía sau một bước, bật cười hỏi:”Nó muốn làm gì.”

“Nó thích em. . . . . .” Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn cô một cái, mới cười: “Trước kia, em cũng rất thích nó. . . . . .”

Đây là lần đầu tiên anh nói về quá khứ.

Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn con ngựa trắng, ở khoảng cách gần nhìn, phát hiện lông của nó thật sự rất trắng, thật xinh đẹp, cô không nhịn được đưa tay sờ. . . . . .

“Lên đi! ! Để cho nó đưa chúng ta về nhà!” Trang Hạo Nhiên nói xong, cũng đã bước lên trước, bế ngang Đường Khả Hinh. . . . . .

“Ôi.” Đường Khả Hinh không nhịn được vươn tay ôm cổ của anh, hai mắt mê ly nhìn chằm chằm vào anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, mới mỉm cười, ôm thân thể nhỏ nhắn của cô, ngồi ở yên ngựa, nói: “Ngồi vững.”

Đường Khả Hinh lập tức có chút lo sợ nắm chặt yên ngựa, mới vừa muốn nói chuyện, cũng đã cảm giác sau lưng ấm áp, cô quay mặt đã thấy Trang Hạo Nhiên mạnh mẽ ngồi ở phía sau mình, vừa vòng tay ôm chặt mình, tay vừa cầm dây cương, nói: “Muốn đi, ôm chặt anh.”

Hai mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, thân thể tựa vào trong lồng ngực rắn chắc của anh, nhớ tới hôm nay bị anh mãnh liệt ôm lấy nhiều lần, lồng ngực nóng bỏng có cảm giác rất an toàn làm mình hết lần này đến lần khác bị mê say và khó kìm lòng nổi.

“Nhanh lên một chút! ! Chẳng may em té xuống, anh không cưới em đâu!” Trang Hạo Nhiên không nhịn được bật cười.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh thu lại, tức giận trợn mắt nhìn lồng ngực nóng bỏng của anh một cái, rốt cuộc có chút tò mò và xấu hổ, tâm trạng mâu thuẫn chậm rãi vươn tay, ôm hông Trang Hạo Nhiên, mặt dán nhẹ vào vị trí trái tim nóng bỏng của anh, cảm nhận cơ bắp cứng rắn có cảm giác rất an toàn ấn nhẹ vào khuôn mặt của mình, vang lên tiếng tim đập mạnh mẽ “Thình thịch thình thịch. . . . . .” nghe rất khỏe . . . . . . Tròng mắt to của cô chợt lóe, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhẹ nhàng xê dịch một vị trí, gần sát vị trí trái tim của anh, lắng nghe rất chăm chú . . . . . .

Trang Hạo Nhiên dịu dàng cúi xuống, nhìn cô gái trong ngực một cái, xác định cô ngồi xong, mới buông lỏng tay ôm cô, đôi tay cùng nắm dây cương, kêu nhỏ một tiếng, để cho con ngựa lập tức nâng nhẹ bước chân đi về phía trước. . . . . .

“Lốc cốc” “Lốc cốc” “Lốc cốc” có tiết tấu vang lên. . . . . .

Đường Khả Hinh ngồi ở trên lưng ngựa, cảm thụ đong đưa rất nhịp nhàng, mang theo vài phần kích thích, mấy phần thấp thỏm, cuối cùng mang theo vài phần thong thả chạy tràn lên não, làm cho cô trợn to hai mắt, vẻ mặt mang theo cực kì tò mò, nghiêng mặt nhìn mình vào lúc này đang ngồi ở trên lưng ngựa thật cao, đầu ngựa đang nhẹ nhàng hoạt động, từng bước rất quan tâm mình đi về phía trước, cỏ non xanh biếc, giống như tấm thảm màu xanh lá cây, mang theo nước mưa trút xuống hôm nay, lấp lánh ánh sáng nhu hòa, cô không nhịn được mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn phương xa, rừng trúc ở dưới bầu trời xanh giống như cắt hình, róc rách lay động, lộ rõ cảnh đẹp giữa mùa hạ . . . . . .

“Ồ. . . . . . Thật đẹp. . . . . .” Đường Khả Hinh cảm giác đang đặt mình ở trong không gian xanh thiên nhiên trao cho cho mình, hưởng thụ khoảnh khắc thoải mái và tâm hồn buông lỏng, cô không nhịn được hỏi: “Làm sao anh nghĩ đến, chọn ở một nơi tốt như vậy? Nơi này rất đẹp. . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên mỉm cười, lại hơi vung dây cương, thúc ngựa, mới chậm rãi nói: “Nghĩ tới cô ấy hẳn sẽ thích. . . . . . Bởi vì cô ấy rất ưa thích hương vị tươi mát, nhất là thích nghe mùi vị thác nước sau cơn mưa gió, luôn rất hưởng thụ mỗi một bước vượt qua khó khăn, nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc mùi vị cuộc sống . . . . . .”

Trong đầu, nhớ lại cô gái đó đội nón len, trong tay cầm một bình thủy tinh nhỏ, rơi lệ khóc nói: “Đây là mùi vị thác nước trong mưa gió rơi xuống ngày hôm qua tôi góp được, tôi không có lười biếng, tôi nghe lời của anh. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe lời này, trong lòng không khỏi căng thẳng, sâu kín nói: “Anh rất ưa thích cô ấy. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên cúi đầu, hai mắt thâm trầm nhìn cô, trên mặt lại hiện lên nụ cười. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn anh.

“Khát nước không?” Trang Hạo Nhiên dịu dàng hỏi.

“Đừng tìm lấy cớ chiếm tiện nghi của tôi !” Đường Khả Hinh nói nhanh.

Phốc! !

Trang Hạo Nhiên không nhịn được nở nụ cười, lại kéo nhẹ dây cương, để cho con ngựa cất bước đi về phía rừng trúc phía trước nhưng không vào rừng trúc mà dọc theo dòng suối nhỏ trong xanh bên kia núi rơi xuống, ở trong bóng cây trùng điệp, đi về phía trước, mới nói: “Đừng nghĩ anh hư hỏng như vậy!”

Đường Khả Hinh tức giận liếc anh một cái, mới nói: “Không phải là tôi nghĩ đến anh như vậy, anh vốn rất xấu xa! Ví dụ như trước kia tôi đi làm ở quán bar, thường thấy khách nam nói với khách nữ, miệng em khát không? Đối phương còn không có đáp, anh ta đã hôn cô ấy rồi.”

Trang Hạo Nhiên cười run người, kéo dây cương, thúc ngựa, đi về phía trước, không ngờ, phía trước xuất hiện rừng cây hai bên một vàng một trắng, một bên là gốc long nhãn um tùm, treo từng trái nhãn to lớn, một số trái còn nhỏ từng giọt nước, bên kia là cây vải hơi đỏ, vì chưa tới mùa, cho nên cũng không có đầy đặn. . . . . . Nhưng làm cho người ta hơi chảy nước miếng. . . . . .

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn trái cây phía trước, khiếp sợ kêu lên, nói: “Trời ạ! ! Có thể. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười dong thớt ngựa đi về phía dưới tàng cây long nhãn, mới nói: “Mặc dù anh có chút hư, nhưng không tới mức đó. . . . . . Hỏi thật em có khát không !”

Vẻ mặt Đường Khả Hinh kích động, ngồi ở trên yên ngựa, hưởng thụ đầy đủ độ cao, nhìn từng t ái long nhãn đang ở trước mặt, quả nhiên thật sự rất đầy đặn, cô hưng phấn nuốt một ngụm nước bọt, giống như đứa bé hỏi: “Tôi có thể hái ăn không?”

“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, dịu dàng đáp lời.

“Cám ơn! !” Đường Khả Hinh lập tức vươn tay về phía long nhãn đang buông xuống trước mặt, vươn tay hái một trái lớn nhất, nhanh chóng lột ra, nhìn thịt quả trong suốt, tràn ra chất lỏng ngọt mềm, cô lập tức cười hắc một tiếng, giơ tới Trang Hạo Nhiên nói: “Anh ăn trước ! !”

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, mới cười cúi xuống, há miệng ra, lại nhắc mí mắt. . . . . .

Đường Khả Hinh thật vui vẻ bỏ long nhãn vào trong cái miệng nhỏ của mình, vẻ mặt nở nụ cười ngọt ngào, nhai. . . . . .

Trang Hạo Nhiên hí mắt nhịn cười nhìn cô.

Đường Khả Hinh tiếp tục nhai long nhãn thật sự ngọt mềm, giống như trêu cợt Trang Hạo Nhiên, cười thật vui vẻ, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, ửng hồng như hoa, mắt to ngập nước, lóe lên tình ý ngọt ngào, cánh môi đầy đặn, đang lộ ra mùi thơm. . . . . .

Trang Hạo Nhiên thở dốc, nhìn cô kiều diễm như hoa, lập tức bá đạo nói một câu, tiểu quỷ xấu xa, liền cúi mặt hôn mạnh lên môi cô!

“Ưmh! !” Đường Khả Hinh lập tức thẹn thùng nghiêm mặt, tránh nụ hôn của anh.

“Không để cho anh nếm?” Trang Hạo Nhiên nói xong, một tay mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng, lại cúi mặt hôn ở trên môi của cô !

“Không nên như vậy!” Đường Khả Hinh không ngừng đẩy anh ra, thân thể hông khỏi nổi lên một chút nóng ran. . . . . .

Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn cô một cái, đột nhiên để mặc cho thớt ngựa tùy tiện đi lại, mà ôm chặt cô nhóc này, ở trong tàng cây long nhãn và cây vải, kịch liệt, nóng bỏng ôm hôn, ngậm mạnh môi của cô, xông tới hút đầu lưỡi của cô, muốn nếm ngọt ngào trong miệng cô. . . . . .

“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh sợ mình rớt xuống, chỉ có ôm chặt hông của anh, lại bị động đón nhận nụ hôn của anh, từng trận cảm xúc dâng trào.

Từng làn gió mát thổi tới.

Thớt ngựa ở trong một mảng màu xanh, thõa mãn di chuyển về phía trước.

Trang Hạo Nhiên vừa ôm lấy thân thể mềm mại của Đường Khả Hinh, thở gấp hơi thở nóng bỏng, ngậm cánh môi ngọt ngào của cô, hôn triền miên, trải qua từng mảng rừng long nhãn, vải, ngửi mùi thơm trái cây, thân thể càng thân mật quấn chung một chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK