Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 778: TÌNH BẠN THEO NĂM THÁNG

Văn phòng phòng kinh doanh rượu! !

Tất cả mọi người gần như đi hết.

Đường Khả Hinh thấy thầy giáo tha thứ cho mình, liền cười rộ lên, lập tức đứng lên, rất quan tâm nhìn cái trán của thầy giáo, nhìn như không có sưng lên, mới vừa vươn tay, muốn chạm thử. . . . .

Vitas lạnh lùng nhanh chóng đẩy tay của cô! !

Đường Khả Hinh nhất thời ngây ngốc nhìn Thầy giáo.

Vitas vẫn nửa nằm ở trên ghế dựa, hai mắt cứng lại nhìn tới trước, không cho cô cơ hội! Vẫn rất tức giận!

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, nhìn thái độ Thầy giáo như vậy, biết cá tính của ông, nếu như tức giận, phải một ít ngày, ngay lập tức hết sức căng thẳng quan tâm nói: “Thầy. . . . . . Thầy. . . . . . Thầy mới ngất, cho nên hiện tại thân thể không khoẻ, nghỉ ngơi một chút, con lập tức đi ra ngoài pha thêm ly trà vào cho thầy. . . . . . Thầy không nên tức giận hả. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên tay chống bên hông đau đớn, đứng ở một bên, nhìn Thầy giáo, cũng vội mỉm cười trấn an nói: “Đúng vậy. Thầy nghỉ ngơi đi. . . . . .”

Đường Khả Hinh lập tức quay đầu, trợn mắt giận dữ nhìn Trang Hạo Nhiên! !

Trang Hạo Nhiên có chút cố kỵ, bất đắc dĩ nhìn cô.

“Tất cả đều đi ra ngoài cho tôi!” Vitas không muốn nhìn thấy hai học trò này ! !

Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh nghe vậy, liền không thể làm gì khác hơn, cùng nhau bình tĩnh, im lặng xoay người đi ra khỏi văn phòng phòng kinh doanh rượu, mới nhẹ nhàng đóng cửa. . . . . .

“Em hãy nghe anh nói. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người, liền muốn giải thích với Đường Khả Hinh. . . . . .

“Nghe anh nói cái gì! ! Nghe anh rất đau eo à?” Đường Khả Hinh lập tức lạnh lùng trừng mắt nhìn anh một cái, đẩy mạnh anh một cái, xoay người muốn đi vào phòng làm việc của mình! !

“A! !” Trang Hạo Nhiên nhất thời lui về phía sau một bước, tay đè bên hông của mình, đau đến đổ mồ hôi lạnh. . . . . . Thật sự không nhịn được kêu lên: “Mẹ ơi, đau chết mất! Làm sao mà cúi người?”

Phốc! !

Bọn Lâm Sở Nhai không nhịn được cười, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Ôi chao! ! Chỗ kia là chỗ trí mạng nhất của đàn ông! Nhưng chủ tịch thật xuống tay được! ! Thật không sợ nhà họ Trang các người không có con cháu nối dõi sao?”

“Đi đi! ! Hiện tại ông ấy còn rất khoẻ khoắn, mấy ngày nay còn có ý để mẹ sinh em trai cho tôi!” Trang Hạo Nhiên mới vừa dứt lời. . . . . .

“Ầm! ! ! !” Phía trước truyền đến tiếng đóng cửa thật mạnh ! ! !

Trang Hạo Nhiên

Trang Tĩnh Vũ giống như vị thần nổi giận, đứng ở bên cửa, trừng mắt nhìn chằm chằm con trai! !

Trang Hạo Nhiên lập tức đưa tay đè bên hông, đứng ở một bên, không dám lên tiếng.

Hai cha con của Tưởng Vĩ Quốc và Tưởng Thiên Lỗi cũng tức giận nhìn anh.

“Nếu mẹ của con thật có thể sinh được! Cha lập tức bóp chết con! Tránh khỏi con làm phiền lòng người khác! !” Trang Tĩnh Vũ nhanh chóng đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, tức giận nhìn anh nói! !

Phốc! !

Nhân viên tại sảnh của Phòng kinh doanh rượu nghe lời này, cũng không nhịn được nở nụ cười.

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng ngẩng đầu, nhìn cha.

Trang Tĩnh Vũ nhìn anh càng tức giận, thở gấp mấy hơi, lại vung tay lên muốn đánh anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên vội vàng lui về phía sau một bước, co rúm người lại.

“Này! !” Tưởng Vĩ Quốc lập tức tiến lên ngăn Trang Tĩnh Vũ, hơi lộ bất mãn nói: “Được rồi! ! Phòng làm việc còn chưa đánh đủ! Nhiều nhân viên nhìn như vậy, nói gì nó cũng là một Tổng Giám đốc! ! Ông cũng không thể không cho nó một chút mặt mũi!”

“Đúng vậy!” Trang Hạo Nhiên lập tức nói.

Tưởng Thiên Lỗi hơi cúi đầu mỉm cười.

Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt đắc ý kia, lập tức không có cam lòng, muốn trừng anh. . . . . .

“Con còn dám trừng người ta !” Trang Tĩnh Vũ tức giận vừa nhìn, lập tức vung tay lên, lại muốn đánh anh nói: “Nếu như con hiểu chuyện bằng một nửa Thiên Lỗi, cha cũng không cần quan tâm! ! Hoàn toàn không có ngồi mà trong lòng cứ loạn! !”

“Được rồi!” Tưởng Vĩ Quốc lập tức nắm cánh tay của ông, bất đắc dĩ phiền não nói: “Đừng nói chuyện này! Trở về thôi! Nếu ông thật muốn dạy dỗ, mang vào trong phòng làm việc của con bé cùng nhau dạy dỗ đi !”

Nói đến Khả Hinh. . . . . .

Trang Tĩnh Vũ không lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, hai mắt chậm rãi xoay tròn, nhìn bên trong cửa sổ phòng làm việc bị vỡ, có một bóng dáng nhàn nhạt đứng ở bên cửa sổ sát đất, anh liền chậm rãi nhìn. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt anh, hai mắt xoay tròn, ho nhẹ một tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn anh một cái, vẫn tốt bụng nhắc nhở nói: “Tôi nói. . . . . . Cậu còn có hơi sức đứng à? Không trở về nghỉ ngơi một chút?”

“Tôi . . . . .” Trang Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, suy nghĩ một chút, liền cười nói: “Tôi thích đứng! !”

“Vậy con đứng đi! !” Vẻ mặt Trang Tĩnh Vũ tức giận nhìn anh nói: “Chỉ cần con đứng ở nơi này đầy một phút! ! Cha sẽ để cho con đứng ở chỗ này ba ngày ba đêm! ! Nếu không, khách sạn dưới nước và vườn nho, cha giao hết cho Thiên Lỗi!”

“Cha! !” Trang Hạo Nhiên lập tức thật căng thẳng nhìn cha, nói: “Tại sao cha lại như vậy chứ?”

“Đứng thật tốt vào! !” Trang Tĩnh Vũ nói xong, đã tức giận xoay người đi khỏi! !

Tưởng Vĩ Quốc cũng ngưng mặt nhìn anh một cái, cũng lắc đầu một cái đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi ngược lại mừng rỡ thanh nhàn, đứng ở đối diện Trang Hạo Nhiên, hơi nhắc cổ tay nhìn thời gian. . . . . .

Mặc dù trong lòng Trang Hạo Nhiên tưởng nhớ Đường Khả Hinh, lại nhìn thái độ của Tưởng Thiên Lỗi, híp mắt nhìn anh! !

Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nhìn thời gian trên cổ tay, nói: “36, 35, 34. . . . . .”

“Đừng nghĩ, quá khứ các người đều đã qua!” Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên không nhịn được, nhắc nhở anh.

“28, 27, 26, 25. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi không để ý tới anh, tiếp tục nhàn nhạt đếm thời gian. . . .

“Chúng tôi cũng lạy trời đất ở trước Thầy giáo rồi ! !” Trang Hạo Nhiên lại nhìn anh, hơi lộ ra mấy phần cứng rắn nói.

Ba tên cầm thú lập tức có chút căng thẳng nhìn anh! !

“Thập, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn. . . . . .”

Một trận gió quét trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi! !

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi nhìn kim chỉ giây mới vừa đi tới 1, 2, người nọ đã tháo chạy rồi, anh nhàn nhạt chăm chú nhìn mặt đồng hồ, nghĩ tới lời của Trang Hạo Nhiên mới vừa rồi, dừng lại một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa kim loại màu trắng, thật lâu thật lâu, mới cất bước đi khỏi. . . . . .

***

Toà nhà Hoàn Á!

“Không cần cậu đỡ! ! Đánh một gậy còn không ngất tôi ! !”

Trang Hạo Nhiên cảm thấy buồn bã và khổ sở, tay đè bên hông, bước chân đi có chút tập tễnh, đau đến đổ mồ hôi lạnh, càng không ngừng thở hổn hển.

“Ôi! Đến cùng ông ấy có phải là cha ruột của anh không vậy! ?” Tô Lạc Hoành vừa đi tới, vừa nghi ngờ hỏi: “Nào có cha nào đánh con trai như vậy?”

“Đi! !” Trang Hạo Nhiên đứng ở trước cửa phòng làm việc, lập tức dừng bước lại, nóng mắt nhìn anh, trách móc nói: “Nghi ngờ cha của mình, sẽ bị trời đánh đấy! ! Không có gien mẹ của tôi, tôi làm sao có thể đẹp trai như vậy?”

“Cho nên, cũng có thể chỉ là gien của mẹ. . . . . . Phốc!” Lâm Sở Nhai cảm thấy chuyện này đùa quá lớn rồi! !

“Muốn ăn đạp! !” Trang Hạo Nhiên lập tức đưa chân đạp anh! !

Ba người đàn ông cùng nhau cười lớn trốn ra! !

“Không có một người nào thân thiết giống như Mặc Hàn của tôi! ! Anh ấy mới đi một ngày, tôi liền nhớ anh ấy! Anh ngăn ở trước mặt của tôi, cũng thuận khí hơn so với ba người các cậu! !” Trang Hạo Nhiên vừa chống nạnh vừa đẩy cửa chính phòng làm việc ra, vừa kêu đau, liên tiếp  căn dặn: “Tiêu Đồng! ! Rót cho tôi ly trà táo đỏ!”

Lúc này Tiêu Đồng đã chuẩn bị trà táo đỏ xong, lạnh lùng đi ra. . . . . .

Tô Lạc Hoành thấy bóng dáng cô, lập tức lấy lòng đi tới, gấp gáp nói: “Ôi chao! Bà cô ơi! Tôi thật sự sai rồi! Không nên tức giận nha! Nhiều lắm là sau này tôi nhớ kỹ ngày cô đau bụng kinh!”

“Cút!” Tiêu Đồng lạnh lùng quát to một tiếng, liền nâng ly trà đi vào phòng làm việc.

Trang Hạo Nhiên cảm giác đau đớn khó chịu ngồi ở trên ghế da Tổng Giám đốc, vừa hỏi: “Lúc nảy ai nhận điện thoại của Mặc Hàn, nói gì?”

Tô Lạc Hoành nghe lời này, lập tức tiến lên, có chút nghiêm túc nói: “Lúc nảy anh ấy gọi điện thoại tới nói, người đứng đầu dạ hành nhân nước Mĩ muốn mạng của Khả Hinh!”

Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tô Lạc Hoành, khuôn mặt căng cứng, nói: “Cái gì?”

Lâm Sở Nhai và Tào Anh Kiệt, hai người ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn sang, vẻ mặt cũng nghiêm túc nói: “Người bên kia không chịu đàm phán, cũng chứng tỏ, anh ta sắp đối địch với chúng ta! ! Rốt cuộc có thù sâu hận lớn gì?”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, tựa vào trên ghế da, ngưng mặt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, hai mắt mãnh liệt chớp lóe, mới trầm giọng căn dặn: “Tăng thêm người, bảo vệ tốt cho Khả Hinh!”

“Chuyện này để tôi làm! !” Lâm Sở Nhai gật đầu đáp, nhưng lại cảm thấy có chút không ổn ngẩng đầu, nhìn Tô Lạc Hoành nói: “Sau đó Mặc Hàn còn tán gẫu cái gì? Nếu đã không đồng ý rồi, vậy lúc nào trở lại? Tôi cũng nhớ anh ấy! !”

Tào Anh Kiệt chắt lưỡi cười nhìn anh, nói: “Anh nhớ anh ấy làm gì? Anh không cần ôm anh ấy ngủ! Tôi mới nhớ anh ấy ! ! Hiện tại vợ của tôi hận tôi nghiến răng, tôi muốn đến nhà anh ấy ôm anh ấy ngủ! !”

“Cút! !” Tô Lạc Hoành lập tức đi tới, đạp bọn họ, nói: “Lúc ấy anh ấy đang nơi này, các người không có một người nào nhớ tới anh ấy! ! ! Là tôi đối với anh ấy tốt nhất! ! Anh ấy có chuyện gì, thì tìm tôi tán gẫu! ! Con gián đến trong nhà, buổi tối đều gọi điện thoại cho tôi !”

“Tất cả các người đều cút cho tôi! !” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên xem thường, nâng ly trà táo đỏ, vừa uống vừa nói: “Bình thường không có việc gì, chỉ biết khi dễ anh ấy, ca hát khiêu vũ đều không gọi anh ấy, nói còn không biết xấu hổ! !”

Điện thoại di động reo . . . . . .

Trang Hạo Nhiên vừa uống  trà, vừa liếc một cái là điện thoại bên Mỹ, anh hơi sửng sốt, đặt ly trà xuống, cầm điện thoại di động lên, nhận máy, đáp: “Hello?”

Âm thanh đối phương trầm thấp, nhắn nhủ tin tức. . . . . .

Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, chậm rãi chớp mắt, giống như nghe được một tin tức quan trọng không liên quan đến mình, máu của cả người nhất thời ngưng kết, trừng mắt về phía trước, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Lãnh Mặc Hàn lặng lẽ làm bạn với mình, thái độ lộ ra trầm ổn và hết lòng, thỉnh thoảng khuôn mặt hơi tươi cười, đều hết sức hiếm thấy. . . . . . Anh chớp mắt đôi mắt đẫm lệ, giống như lại muốn giữ linh hồn người bạn thân này  . . . . . .

Đám người Tào Anh Kiệt nhìn thấy anh như vậy, lập tức cảm giác chuyện không ổn, hơi căng thẳng đứng dậy, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Một luồng hơi thở nặng nề trong lồng ngực phát ra.

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên như chim ưng, chuyển động khắp nơi, nước mắt hiện lên sát khí, anh không nói lời nào, chỉ run rẩy đặt điện thoại di động xuống, muốn chống thân thể đứng lên, không ngờ chân đứng không vững, cả người ngã trên mặt đất. . . . . .

“Lão đại! ! Xảy ra chuyện gì?” Bọn Lâm Sở Nhai vội vàng nhào tới, khiếp sợ hỏi.

Trang Hạo Nhiên mạnh mẽ đẩy anh ra, giống như dã thú rống giận đứng lên, hai mắt trừng rách, đi tới trước cửa sổ sát đất, nhớ tới khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn chăm chú nhìn mình mỉm cười, trái tim vỡ tung, trong cuộc đời chưa bao giờ đau đớn đến vỡ mạch máu của mình, anh đột nhiên xông phá cảm giác thê lương, bi ai, bi phẫn, giận dữ nơi cổ họng, nước mắt rơi xuống, nâng quả đấm lên, đánh mạnh một đấm về phía kính thủy tinh trước mặt! ! ! !

“Ầm . . . . . . .” Một tiếng phá vỡ rơi xuống đất, thủy tinh ầm ầm vỡ vụn ra, toàn bộ thế giới nhất thời trống rỗng, thuỷ tinh vỡ bắn tung tóe đầy đất! !

Đám người Tô Lạc Hoành kinh hãi nhìn Trang Hạo Nhiên! !

Trang Hạo Nhiên cắn răng nghiến lợi, nhìn bầu trời, giống như cách đó coi trọng linh hồn bạn bè, lại bi thiết, khổ sở rơi lệ, gọi to: “Mặc Hàn . . . . . .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK