Chương 1066: THẲNG THẮN
Mặt biển mênh mông, bọt sóng bắn lên, theo gió tuôn trào về phía chân trời, một con chó lông vàng thật dài, oai phong giống như tướng quân, dọc theo cả đầu ngôi làng ven biển thật dài, chạy vọt về phía trước, xung quanh rất nhiều đặc cảnh, còn có đám người áo đen và đã rối rít lái xe thể thao leo lên đỉnh núi, tiếp tục khởi động máy dò xét nhiệt năng, tra xét khắp nơi, đám người Tiêu Yến và Giang Thành truy xét dọc theo các đoạn đường Tiểu Nhu có thể bị đưa đi! !
Mỹ Linh và Thanh Bình đi theo Lãnh Mặc Hàn, vẫn đứng tại lối ra vào, nhìn Oscar, ngửi quần áo cũ của Tiểu Nhu, đã truy tìm khắp núi đồi phạm vi mấy cây số, nhưng cả đêm hôm qua, nước mưa trút xuống, xóa đi tất cả mùi trên thân cô gái này, Mỹ Linh thật sự vô cùng gấp gáp, nghe tiếng sóng biển mênh mông, lo lắng nói: “Thật sự là làm cho người ta phát điên! ! Phái người tìm tòi dưới đáy biển thật lâu, không có kết quả! ! Chó cảnh sát cũng dùng hơn mười con rồi, cũng không có một chút kết quả! ! Ngay cả Oscar khứu giác nhạy bén như vậy, cũng không có một chút biện pháp! ! Chúng ta án dựa theo tuyến đường có thể truy tìm, tìm lâu như vậy, cũng không có một chút kết quả! ! Quan trọng nhất là bọn họ chọn địa điểm này, thật sự quá tốt! ! Chúng ta cũng không có cách nào, điều động bất kỳ cameras nào, hoặc manh mối khác ! Tìm một người như vậy, không phải chờ đợi giống như mò kim đáy biển sao?”
Thanh Bình đón lạnh lẽo gió biển, nhìn Mỹ Linh cũng nghi ngờ nói: “Kì lạ, chúng ta tìm người cả buổi sáng, tại sao con đường vùng ven biển và trong làng cũng không trông thấy một chút bóng người?”
Mỹ Linh bất đắc dĩ trả lời cô, nói: “Bởi vì nơi này, không biết bị tập đoàn nào mua rồi, tôi mới biết tin tức! Nghe nói muốn dùng xây dựng khu resort, người nơi này cũng bị dời đi, cho nên tôi mới nói, bọn họ chọn địa điểm này, thật sự là quá tốt! !”
Lãnh Mặc Hàn đã đứng ở bờ biển hết một tiếng đồng hồ, cả người giống như bức tượng điêu khắc, cứng rắn lạnh lùng, chỉ có đôi mắt lóe lên thì mới cảm thấy anh đang suy nghĩ, đang nghe tin tức này thì anh lập tức nghiêng mặt, hai mắt lóe ra ánh sáng sắc bén, nhìn Mỹ Linh trầm giọng nói: “Cô nói. . . . . . Nơi này đã bị người mua?”
“Vâng! ! Lúc trước ngôi làng này, đến con đường bên này đã bị người mua toàn bộ!” Mỹ Linh nhìn Lãnh Mặc Hàn, tiếp tục mệt mỏi thở dốc nói: “Sáu giờ sáng nay, tôi mới nghe người bên Tịnh Kỳ nói!”
Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lập tức sắc bén lóe lên, suy nghĩ trong chốc lát, mới nói ngay: “Cô lập tức đi điều tra một chút, mảnh đất này là ai mua! ! Mau!”
Mỹ Linh được Lãnh Mặc Hàn nhắc nhở, cũng nhanh chóng gật đầu, đáp: “Vâng!”
Cô nói xong, lập tức xoay người đi khỏi.
Lãnh Mặc Hàn lại xoay người, nghĩ tới tin tức mới vừa nhận được, một cảm giác nào đó trong thân thể bị kích thích mãnh liệt, anh lại căn dặn Thanh Bình: “Đưa ống nhòm cho tôi!”
Thanh Bình nghe, lập tức rút ống nhòm bên hông đưa cho Lãnh Mặc Hàn! !
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng nhận lấy, cất bước đi về phía một vị trí nhô cao, nhìn xa mấy cây số, vẫn là biển rộng mênh mông, phía bên phải chính là ngôi làng thật dài, phía bên trái tất cả đều là đường phố đã bị dọn sạch, anh lại cẩn thận suy nghĩ hồi tưởng đêm qua ca nô tới tấn công, là chạy như bay đến từ hai phương này, anh lập tức xoay người, nặng giọng kêu Thanh Bình nói: “Chuẩn bị một chiếc ca nô cho tôi ! Mau! !”
“Vâng! !” Thanh Bình nghe xong, lập tức cầm máy điện đàm, sai người nhanh chóng lái tới một chiếc ca nô, nhưng cô vừa nói hết lời, vừa ngạc nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Lão đại, anh muốn ca nô làm gì? Chúng ta đã ra biển lục soát rất nhiều lần, cũng không có kết quả! !”
Lãnh Mặc Hàn không nói gì, nhưng hai mắt sắc bén nhìn phương xa, có lẽ trong lòng thật sự nóng nảy như lửa đốt rồi, mới bỏ lỡ một manh mối quan trọng, anh thở gấp mấy hơi, cắn răng đè xuống bởi vì toàn thân nóng lên làm cho hoa mắt, chỉ nắm chặt quả đấm, đứng trong gió . . . . . .
***
Khách sạn Á Châu! !
Mười giờ sáng! Cuộc họp báo thi đấu chuyên gia hầu rượu chính thức bắt đầu! Quảng trường khách sạn Á Châu, ánh mặt trời sáng lạn chiếu rọi khắp nơi, từng trận sóng biển mênh mông, giống như âm nhạc kích động, rất nhiều nhân viên cùng nhau bưng nước suối, thật cẩn thận đặt nước suối xuống ở trước bàn thấp màu trắng, Phó quản lý bộ phận tổ chức tiệc chỉ huy nhân viên kéo băng vải đỏ dài bên ngoài sân họp báo phóng viên! Cô bên căng thẳng nhìn cấp dưới lo lắng sửa sang lại cái bàn thấp của phóng viên, vừa ngẩng đầu lên nhìn lên ghế Chủ tịch hiệp hội rượu đỏ, đã mang bảng tên lên, cô lại căng thẳng cầm máy điện đàm, hơi lớn tiếng gọi: “Nhân viên khu số một chú ý! ! Bảng tên vị trí chưa đặt xuống tốt!”
“Vâng!” Có người lập tức đáp lời, bận rộn đi làm ! !
Lúc này Lưu Nhã Tuệ từ đại sảnh khách sạn lo lắng đi ra, có chút không yên lòng ngẩng đầu nhìn Phó quản lý cầm máy điện đàm bận rộn trong ngoài với cuộc họp báo phóng viên, bởi vì mình phải đến kho rượu phụ giúp, chỉ đành phải liếc mắt nhìn, cũng chỉ phải nhanh chóng đi khỏi, vừa đi khỏi, hai mắt vừa lóe lên ánh sáng kịch liệt, nghĩ tới không biết Đường Khả Hinh xuất phát chưa ?
Phủ Thủ tướng! !
Trong một gian phòng con gái ấm áp trang nhã, một bóng dáng duyên dáng yêu kiều đứng trước gương đồng cổ xưa! !
Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi ren màu trắng, váy ngắn màu đen, kết hợp giày cao gót Italy màu đen, cô buộc tóc đuôi ngựa gọng gàng, vẻ mặt kích động đứng ở trước kính toàn thân, hai mắt lóe ra ánh sáng giống như viên kim cương, chăm chú chăm chú nhìn mình trong kính, cô vừa thở dốc, nét mặt vừa hơi lộ ra mấy phần dâng trào kích động, không nhịn được nhớ lại ba năm trước đây, mình vẫn là cô gái có suy nghĩ đơn giản, trong thế giới cũng không có quá nhiều chuyện xưa, mặc dù tiếc nuối bỏ lỡ cuộc thi đấu rượu đỏ, nhưng cũng để cho cô hiểu thật sâu, tất cả mọi thứ Thượng Đế đã sớm sắp xếp, giống như người thợ nấu rượu đã từng nói, có lẽ Thượng Đế đã sớm phát hiện có một địa phương có thể ủ ra rượu đỏ quý giá, nhưng ông giữ kín không nói ra, dùng ánh mặt trời ngàn năm tỉ mỉ mài dũa mỗi một tấc đất, sau đó mỗi năm điều chỉnh phương hướng gió mùa, magn theo tinh hoa gió sương mưa tuyết cho vườn nho, lúc bậc thầy này nói cho chúng ta biết, trong cuộc đời có chút lắng đọng, có chút phát triển, quả thật cần thời gian, quả thật cần nhiều thử thách hơn, quả thật cần nhiều khổ đau hơn, mình mới có thể rõ ràng một phần thành công! ! Ngài phải đè nén khí thế, bao gồm thật sâu cô đơn, chống lại rất nhiều rất nhiều, coi như ba năm trước đây, mình không bỏ lỡ thi đấu, cũng sẽ không có thành tích rất tốt đẹp, bởi vì số mạng đưa cho mình chuyện xưa vẫn chưa đủ nhiều! ! Cám ơn Thượng đế, ngài cho con tất cả khổ và đau! !
Hai tròng mắt của cô đỏ thắm, nhìn mình trong kính, hít sâu thở dài một cái, nhìn Thơ Ngữ và Lạp Lạp cùng Tiên Nhi đứng trước cửa, cô khẽ nở nụ cười với các cô, ngay lập tức nín thở xoay người, ngẩng mặt nói rất chắc chắn: “Đi thôi!”
Thơ Ngữ vội vàng cầm một cái áo khoác kiểu Hàn có kim tuyến trắng lẫn đen nhanh chóng phủ lên cho Đường Khả Hinh.
“Tối nay còn trở lại không?” Tiên Nhi đứng ở bên cửa, có chút không nở rời bỏ phủ Thủ tướng, nhìn Đường Khả Hinh hỏi.
Đường Khả Hinh mặc áo khoác, đi tới bên cạnh cửa, hơi nghiêng mặt nhìn cánh cửa gian phòng Tô Thụy Kỳ, thở gấp mấy hơi, liền kiên quyết nói: “Không trở lại, bắt đầu tối nay, sẽ tạm thời vào ở trong tòa nhà thi đấu. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ đứng ở trước cửa phòng, nghe mấy lời nặng trĩu như vậy, không biết vì sao, không có đi ra. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn chằm chằm cánh cửa kia một cái, liền nặng nề thở dốc một hơi, tiếp tục cất bước dọc theo hành lang thật dài, đi về phía trước. . . . . .
Tô Thụy Kỳ tựa tại cạnh cửa, nghe tiếng bước chân yên lặng và kiên quyết, tim của anh không nhịn được đau đớn, bởi vì có lẽ đây là một lần cuối cùng trong cuộc đời của anh đến gần Đường Khả Hinh, thỉnh thoảng anh nằm ở trên giường, đều giống như có thể nghe được tiếng hít thở của Đường Khả Hinh rất rõ ràng. . . . . . Một tiếng ho khan truyền đến, anh ngưng mặt, hơi tỉnh thần, ngẩng đầu lên cách bình phong màu vàng tràn đầy bươm bướm tung bay, thấy chị đang nằm ở trên giường, khẽ ho khan. . . . . .
Anh lập tức đi tới, mang theo một chút quan tâm nhìn chị, nói: “Dậy sớm như vậy sao ? Tác dụng của thuốc hẳn không có qua nhanh như vậy. . . . . .”
Khuôn mặt Tô Linh lộ ra nụ cười hơi nhợt nhạt, mặc váy ngủ tơ tằm màu tím đậm, nửa nằm ở trên giường, nhìn em trai ngồi ở bên giường mình, lại muốn chuẩn bị châm lần thứ hai cho mình, khuôn mặt cô tiều tụy, cũng biết chuyện xảy ra lúc nảy, nhẹ nuốt cổ họng khô khốc, mới sâu kín nói: “Có chuyện, chị vẫn muốn nói thẳng thắn với cậu. . . . . .”.
Tô Thụy Kỳ cầm chai thuốc trong tay, ngẩng đầu lên, có mấy phần nghi ngờ nhìn chị. . . . . .
Bởi vì đêm qua có gió lạnh, Tô Linh lập tức bị cảm lạnh, cô vừa thở hổn hển, vừa cúi đầu hơi có chút tiều tụy, đau lòng nói: “Chị không biết tình cảm của cậu đối với Khả Hinh là tình sâu như biển, nhưng lại lý trí dâng hiến, chị cho rằng đây cũng là một đoạn tình yêu đã chết của cậu. . . . . . Nhưng chị sai rồi. . . . . . Ở trên bữa tiệc sinh nhật của cậu. . . . . . Chị đã từng yêu cầu Khả Hinh rời khỏi cậu. . . . . . Khi đó, cô gái ngốc đó rưng rưng đồng ý với chị . . . . .”
Tô Thụy Kỳ hơi giật mình, tay cầm chai thuốc, ánh mắt lóe lên. . . . . .
Hai mắt Tô Linh rưng rưng, hơi nghẹn ngào, lại hối hận nói: “Đến nay nghĩ lại, cũng rất hối hận. . . . . . Sau khi nhìn Khả Hinh dời tình cảm sang Tổng Giám đốc Trang, chị vẫn tiếc nuối suy nghĩ, nếu như khi đó, chị không có ngăn cản cô ấy. . . . . . Có thể hôm nay, Khả Hinh thật có thể cùng cậu ở bên nhau, tương lai ở trước mặt ông nội, chăm sóc quan tâm. . . . . . Đều nói chị là người thông minh, nhưng chị mới phát hiện, mình thông minh một đời, lại hồ đồ trong thoáng chốc, tại sao không có nghĩ qua, em trai trưởng thành, căn bản cũng không cần chị giúp đỡ, cuối cùng cậu có thể chín chắn đối mặt tất cả. . . . . .”
Hai mắt Tô Thụy Kỳ không nhịn được có chút ướt át, không nhịn được nhớ tới bữa tiệc sinh nhật ngày ấy, Đường Khả Hinh mặc trang phục lộng lẫy xinh đẹp nhất trên thế giới, đứng ở trước mặt của mình, rất xinh đẹp tuyệt trần, nở nụ cười bồng bềnh. . . . . . Chuyện cũ luôn rung động lòng người, sau khi anh nhớ lại một lúc, mới quay đầu, nhìn khuôn mặt chị tiều tụy, ngồi cứng trước giường, bởi vì áy náy, mà cúi đầu, lặng lẽ rơi lệ, anh hơi nở nụ cười, vươn tay nắm nhẹ tay chị gái, mới dịu dàng nói: “Chị. . . . . . Cám ơn chị. . . . . .”.
Tô Linh sửng sốt ngẩng đầu, nhìn em trai.
Vẻ mặt Tô Thụy Kỳ lại lộ ra một chút đau lòng, nhìn chị, mỉm cười nói: “Mặc kệ chị có ngăn cản em và Khả Hinh ở bên nhau hay không, bọn em cũng không thể nào. . . . . . Nếu bọn em thật sự có duyên nợ, sẽ không chờ đến ba năm sau. . . . . . Người phát hiện vẻ đẹp của cô ấy, cho tới bây giờ đều không phải là em . . . . .”
Trong lòng Tô Linh đau nhói, lại nhìn em trai, nước mắt chảy xuống. . . . . .
“Cho nên. . . . . .” Tô Thụy Kỳ đè nén một chút khổ sở trong lòng, lại nắm tay chị gái, nở nụ cười hơi an ủi cô, nói: “Chị và mẹ mãi mãi đều là người phụ nữ em thích nhất. . . . . . Cám ơn chị. . . . . . Bởi vì có chị, em vẫn rất hạnh phúc. . . . . .”
Tô Linh nghe nói như vậy, đột nhiên nức nở bật khóc.
Tô Thụy Kỳ lại xúc động, ôm nhẹ chị gái vào trong lòng, tay phủ nhẹ lên tóc của cô, nhớ tới Đường Khả Hinh xoay người, hai mắt anh lại loé lên nước mắt. . . . . .
Bên ngoài phủ Thủ tướng! !
Chiếc Mercedes màu đen dừng ở ngoài cửa lớn, đôi song sinh, cùng Thơ Ngữ, còn có Tiên Nhi và Lạp Lạp, đồng thời canh giữ ở bên ngoài, Đường Khả Hinh đi tạm biệt Thủ tướng trước, biết Tô Linh mang bệnh liền không quấy rầy nữa, mà im lặng đi ra Phủ Thủ tướng, sau khi ngồi lên xe, tài xế lập tức đóng cửa xe cho cô, lại nhanh chóng đi về phía ghế lái, chuẩn bị xuất phát. . . . . . Đường Khả Hinh ngồi ở ghế sau, nhìn bóng trúc bồng bềnh trong phủ, trong xa hoa lộ ra tinh thần cứng rắn cố chấp, cô lại bình tĩnh suy nghĩ tới trận đấu ngày mai, liền kiên định nói: “Đi!”
“Vâng!” Tài xế nói xong, liền lái xe ra Phủ Thủ tướng! !