Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1272: KẾT THÚC (MƯỜI HAI), CHẠM VÀNG XÂY NGỌC

Một phòng khách quý VIP! !

Bên trong căn phòng xa hoa đột nhiên truyền đến tiếng sói tru, từng tràng âm thanh “HÚ. . .UUU” thiếu chút dọa sợ nhân viên phục vụ bên ngoài “Du Long Trường Đình”, bọn họ bưng khay vàng đứng ở hành lang, kinh ngạc nhìn về phía cánh cửa trước mặt phát ra ánh đèn sáng rực, đang suy nghĩ xem có chuyện gì?

“HÚ. . .UUU. . .” Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt, ba người đàn ông cùng mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, người tụ chung một chỗ, giơ cao microphone, giống như “Sói” thật kích động mãnh liệt ngẩng mặt la hét: “HÚ. . .UUU. . .  HÚ. . .UUU. . . ”

Một tràng âm nhạc kịch liệt say mê, cuối cùng từ trong phòng VIP xa hoa điên đảo vang lên! !

Ba người đàn ông lập tức theo tiếng nhạc cuồng nhiệt “Em lạnh lùng như cơn gió” vang lên, vẻ mặt cầm thú lập tức lộ ra kích động, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn ngồi trên ghế sa lon giống như núi băng ở trước mặt, cùng giơ tay lên cao, dáng vẻ rất giống ca thần, dùng thâm tình say mê kích động hát: “Em lạnh lùng như cơn gió, tình có nồng nàn cũng không đủ bù đắp! ! Ngay cả lời từ chối cũng phải vui vẻ cười tươi! ! Nước mắt giả tạo! ! Có khác chi những lời dối trá! Em đã buông tay rồi, anh cần chi níu kéo vấn vương! ! Đêm dài lắm mộng, dễ mềm lòng sẽ quay đầu nhìn lại, Ngày dài lại đêm thâu, anh bằng lòng . . .  để em trói buộc . . . ”

Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế sa lon, vẻ mặt lộ ra cổ quái, nhìn mấy cầm thú trước mặt, lúc hát ba chữ em trói buộc, lập tức kéo cà vạt quấn trên trán xuống, ném vào trong chậu cá vàng không xa, anh bất đắc dĩ nở nụ cười, lúc nảy mấy tên đàn ông nhìn thấy mình đi gặp Điệp Y trở lại, buồn bã, định dùng cách này để làm cho mình vui vẻ, nhưng bây giờ. . . mình thật muốn chết rồi. . .

Tô Lạc Hoành lập tức giống như kẻ điên cuồng loạn vô lại, chợt tách hai chân ra quỳ gối trước mặt của Lãnh Mặc Hàn, theo tiếng nhạc kích động, anh cũng kích động  hát: “Em cuồng say giống như cơn gió, tình yêu vồn vã hận vội vàng, cuối cùng chỉ còn lại cảm giác, chia tay cũng trong lặng thinh! ! Nước và lửa gặp nhau vốn dĩ sẽ không có kết quả! ! Sớm thức tỉnh cũng tốt, dẫu biết rõ sẽ chẳng được gì! ! Đêm dài lắm mộng, dễ mềm lòng sẽ quay đầu nhìn lại, ngày dài lại đêm thâu, anh bằng lòng để em trói buộc. . .”

Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt dựa lưng vào nhau, hưng phấn kích động nhìn Lãnh Mặc Hàn, hát liên khúc cao trào nhất: “Trái tim của anh đã bị đánh cắp, nhưng em lại không chịu đón nhận! Mặc cho nó cô đơn lạnh lẽo trong gió, càng lạnh nó càng yếu ớt, trái tim của anh đã bị đánh cắp, nhưng lại bị em chối bỏ chẳng màng, chờ khi anh muốn tìm lại, nhưng không tìm được dấu vết. . . Trái tim của anh đã bị đánh cắp, nhưng lại bị em chối bỏ chẳng màng, mặc cho nó cô đơn lạnh lẽo trong gió, nhưng lại bị em chối bỏ chẳng màng, lại không tìm được dấu vết. . . ”

“HÚ. . .UUU. . .” Con sói đói Tô Lạc Hoành lập tức bứt toang tất cả cúc áo sơ mi, lộ ra lồng ngực màu đồng, như dâng hiến mình về phía Lãnh Mặc Hàn cao giọng: “HÚ. . .UUU. . . Đến đây đi! ! Nhào tới thân thể của tôi! ! Từng bộ phận trong thân thể của tôi cũng chờ anh! !”

“Đến đây đi!” Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt cũng nằm ở trên sàn nhà thủy tinh, kéo áo sơ mi của mình, cũng rất điên cuồng như bệnh thần kinh khát vọng gọi: “Đến đây đi! ! Từng bộ phận trong thân thể của tôi cũng chờ đợi anh! ! Kích động nhào về phía chúng tôi đừng do dự! Chúng tôi chấp nhận vì anh dâng hiến từng sợi lông trên người!”

Vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn rốt cuộc lộ ra kinh ngạc mất hồn nhìn mấy cầm thú nằm trên sàn, anh có chớp mắt mất hồn, dường như bọn họ mới cần được an ủi. . .

“Đến đây đi! Đến đây đi . . . ” Tô Lạc Hoành lập tức bò dậy, nhìn Lãnh Mặc Hàn giống như con mèo, nét mặt bày ra tình cảm, đưa móng vuốt tới trước mặt người đàn ông núi băng, cực kì  quyến rũ bò qua, Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt nhanh chóng, kích động nới dây lưng, cũng chuẩn bị cởi áo sơ mi của mình ra, muốn cùng hy sinh dâng hiến mình! !

Lãnh Mặc Hàn không chịu nổi, nhìn Tô Lạc Hoành bày ra vẻ mặt mèo bò đến trước mặt của mình, vẻ mặt anh lập tức lộ ra ghét bỏ, vươn tay đẩy mạnh trên bả vai tên đê tiện này, bước qua, đạp anh một cái bay ra ngoài, mình vội vàng nhanh chóng kéo cửa chạy đi . . .

“Đừng đi . . . ” Ba người đàn ông lập tức như quán quân nhảy cầu, nhào người tới nằm sấp trên thân thể Lãnh Mặc Hàn, bốn người đàn ông cứ lăn lộn trên hành lang “Du Long Trường Đình” như vậy, mới vừa uốn éo thành một khối chuẩn bị đùa giỡn! !

“Mọi người đang làm gì thế?” Tiếng của Tiêu Đồng gấp gáp căng thẳng truyền đến!

Bốn cầm thú cùng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn tới trước . . .

Trước hành lang “Du Long Trường Đình” nhanh chóng truyền đến một loạt tiếng bước chân, bóng dáng rất cao lớn trải qua tầng tầng lớp lớp ánh đèn lưu ly, theo từng cánh hoa màu đỏ mộng ảo tại “Lưu Hoa Uyển” vẫn rơi xuống, Trang Hạo Nhiên mặc tây trang đen thẳng, trước vạt áo cài hoa cài áo màu đỏ sậm, phong cách quý tộc Châu Âu nhanh chóng cất bước đi tới, hai tròng mắt lộ ra ánh sáng nóng rực mà kích động, khuôn mặt hấp dẫn lộ ra vẻ hết sức căng thẳng, vừa đi tới, vẻ mặt vừa hơi giật mình đưa mắt nhìn bốn cầm thú trên sàn, cũng không kịp trách móc, liền vội nói: “Còn không mau đứng lên cho tôi? Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Lãnh Mặc Hàn khôi phục thần trí trước, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi qua. . .

Lúc Tiêu Đồng đang nhanh chóng đi qua mấy tên cầm thú, nhìn thấy dáng vẻ Tô Lạc Hoành vừa “Cởi áo nới dây lưng”, “vì bạn” nằm trên mặt sàn, cô lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ, cũng bắt chước Lãnh Mặc Hàn đưa chân ra đạp trên bả vai của anh một cái, mới nói: “Ghê tởm! !”

“Ôi chao!” Tô Lạc Hoành lập tức ngã trên mặt sàn, Tào Anh Kiệt cùng Lâm Sở Nhai không biết xảy ra chuyện lớn gì, rối rít đứng lên, đi tới đạp một cái trên bụng của anh, rất vui vẻ đi theo sát Trang Hạo Nhiên! !

“A . . . ” Thân thể Tô Lạc Hoành liên tiếp bị người dậm mấy đá, anh lập tức đau đến nằm trên mặt sàn, đè nén khó chịu kêu lên: “Con mẹ nó, đều không phải là anh em, các người làm chấn động thằng em nhỏ của tôi! Tương lai anh đây không có con cháu nối dõi, các người sanh con cho tôi!”

Không có người nào để ý đến anh, cả đám người nhanh chóng đi khỏi! ! !

Sảnh tiệc cấp cung đình! !

Trang Hạo Nhiên dẫn đám người Tào Anh Kiệt cùng Lâm Sở Nhai, Tiêu Đồng, Trương Thục Dao cùng nhanh chóng đi về phía sảnh tiệc xa hoa, hai tròng mắt anh nhanh chóng lóe lên, nhìn hai cánh cửa tử đàn điêu khắc hoa văn cung đình cùng đóng lại chặt kín, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bên trong khe hở sợi hoa, có bóng người di động, nhưng lộ ra bầu không khí hết sức không vui và bất đắc dĩ chờ đợi, mà Phương Di cùng Tịnh Kỳ nghiêm túc canh giữ ở bên ngoài sảnh tiệc, sau lưng có rất nhiều vệ sĩ, bao gồm đôi song sinh, Khương Vĩ, Đỗ Uy, còn có nhân viên đặc cảnh cùng vây kín bên ngoài sảnh tiệc không có kẽ hở! !

Bên trong chiếc lồng mây “Tiểu Hinh Hinh” mới vừa liều chết giãy giụa, liều mạng muốn thoát khỏi vải băng buộc hai chân mình, chợt nghe thấy Tổng Giám đốc Trang đến, nó lập tức nâng cái đầu lông xù xù, mắt tròn vo trợn to nhìn người trước mặt!

Tịnh Kỳ yên lặng đứng một bên, nghe được tiếng bước chân tràn đầy khí thế, lập tức ngẩng đầu lên, rốt cuộc nhìn thấy Trang Hạo Nhiên dẫn mấy Phó tổng cùng thư ký đi tới, khuôn mặt cô lập tức nở nụ cười dịu dàng bí ẩn, mang theo vài phần ý tứ sâu xa, nhẹ nhàng nói: “Tổng Giám đốc Trang! ! Cuối cùng anh cũng đến rồi!”

Hai tròng mắt nóng bỏng của Trang Hạo Nhiên chợt lóe lên, căng thẳng nhìn hai cánh cửa sợi hoa đóng chặt, mới vừa biết Ủy viên Trương đưa ra quy tắc trò chơi, sợ thời gian không kịp, nên phải đến chào người trước . . .

“Đứng lại!” Một giọng nói trầm lạnh, vô cùng có sức chấn động từ bên trong cánh cửa sợi hoa truyền đến! ! !

Ở bên trong “Sảnh tiệc”, Ủy viên Trương ngồi ở vị trí chính, vẻ mặt lộ ra nghiêm túc không vui, nhìn chằm chằm cánh cửa sợi hoa này, mà vẻ mặt của mọi người trong sảnh tiệc cũng lộ ra nặng nề căng thẳng nhìn ra ngoài sảnh tiệc, chỉ có Đường Khả Hinh yên lặng ngồi ở bên cạnh Ủy viên Trương, rốt cuộc nghe được Trang Hạo Nhiên đã tới, lúc này cô mới nặng nề thở phào một hơi, nhưng vẻ mặt lại mang theo một chút uất ức và hờn dỗi, khẽ cúi đầu im lặng không lên tiếng. . .

Trang Hạo Nhiên căng thẳng đứng ở bên ngoài cánh cửa sợi hoa, nghe lời nói lạnh lùng không vui của Ủy viên Trương, anh do dự một lúc, rốt cuộc trên mặt lộ ra nụ cười nhiệt tình hấp dẫn, hai tròng mắt nóng rực muốn xuyên qua khe hở sợi hoa, nhìn xem rốt cuộc vợ hứa hôn ngồi ở chỗ nào, nhưng anh nhìn trái nhìn phải, cũng không có thấy bóng dáng vợ hứa hôn, chỉ thấy bóng dáng của chị gái và mẹ, mặc dù trong lòng của anh nóng nảy, nhưng vẫn nở nụ cười nói: “Ủy viên Trương! Thật sự xin lỗi, Hạo Nhiên đã tới chậm!”

Tô Linh sớm có chuẩn bị, mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cánh cửa sợi hoa, không nhịn được trêu chọc nói: “Tổng Giám đốc Trang, cậu cũng đừng nói như thế, tôi còn ngại cậu đến sớm, nếu cậu đến muộn một vài giây, có lẽ Thụy Kỳ nhà tôi đã có cơ hội!”

Tô Thụy Kỳ nghe chị nói như vậy, lập tức ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ gọi nhỏ: “Chị!”

Trang Hạo Nhiên đứng ở ngoài cửa nghe Tô Linh nói như vậy, lập tức nở nụ cười nói: “Chị Tô nói lời này sai rồi, muốn nói đến cơ hội, cho tới bây giờ Hạo Nhiên cũng không dám so với cậu chủ Tô, phải biết ở trong lòng của Khả Hinh, anh ấy là người hết sức quan trọng! Cho tới bây giờ tôi cũng không dám khinh nhờn vượt nửa bước! Cho đến hiện tại, tôi vẫn hết sức hâm mộ tình cảm và duyên gặp gỡ hiếm có của cậu chủ Tô cùng Khả Hinh, đây là việc người ngoài không thể so bì được! Xem như tôi nghèo cả đời cũng không cách nào xoay ngược thời gian trở lại một chút năm tháng tình cảm đơn thuần giữa bọn họ.”

Đường Khả Hinh vốn cúi mặt không vui, nghe nói Trang Hạo Nhiên nói như vậy, vẻ mặt cô lập tức hơi nở nụ cười dịu dàng, bất đắc dĩ.

Tô Thụy Kỳ ngồi ở trên ghế, nghe Trang Hạo Nhiên nói như vậy, cũng không nhịn được bật cười.

“Tổng Giám đốc Trang quả nhiên trí tuệ hơn người, tài ăn nói tuyệt vời!” Tô Linh lại nở nụ cười nhìn bên ngoài cánh cửa sợi hoa, nói: “Những người phàm tục chúng tôi thật sự trèo mấy đời cũng không so nổi! Sợ rằng cậu lại trải qua một chút năm tháng, ngay cả ghế vua cũng ngồi được!”

Lời này vừa nói ra, đám người Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ, Đường Chí Long lập tức có chút căng thẳng nhìn Tô Linh.

Ủy viên Trương vẫn nghiêm túc, trầm mặt ngồi ở vị trí chính, sức chấn nhiếp mười phần nhìn ra ngoài cánh cửa sợi hoa.

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, lập tức nở nụ cười hấp dẫn, vừa cách khe hở sợi hoa nhìn mọi người bên trong, vừa chậm rãi nói: “Chị Tô lại trêu tôi rồi! Chị cùng cậu chủ Tô mỗi ngày được Thủ tướng tự mình dạy dỗ, cũng không vượt qua nửa bước, lúc nào mới có thể đến phiên Hạo Nhiên? Huống chi, Ủy viên Trương có rất nhiều học trò, ngay cả ngưỡng cửa Hạo Nhiên cũng vào không được! Làm sao dám có loại suy nghĩ này! ?”

“Tại sao không dám nghĩ??” Tô Linh hơi ngẩng mặt nhìn cánh cửa sợi hoa, hai tròng mắt lóe lên, lập tức cười nói: “Vợ hứa hôn của cậu là con gái nuôi của Ủy viên Trương, không chừng tương lai cậu cầu hôn thành công là có thể lấy danh nghĩa con rể bước lên nhà chính cao vời của Ủy viên Trương! Nhưng. . . Phải xem cậu có thành ý này hay không rồi !”

Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên ở trước thành khe hở sợi hoa, cách một đóa hoa anh đào điêu khắc nhìn thấy vợ hứa hôn mặc váy ngắn Chanel thanh khiết đẹp đẽ, buộc bím tóc giống như đóa hoa nhỏ anh nhìn thấy càng yêu, dịu dàng mềm mại ngồi ở bên cạnh Ủy viên Trương, khẽ cúi mặt, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy hai tròng mắt mơ mộng của cô rất quyến rũ, ẩn nhẫn lóe lên, cánh môi ngọt ngào mềm mại khẽ mím lại. . . Anh cứ như vậy dịu dàng nở nụ cười mập mờ, chăm chú nhìn thân thể vô hạn mềm mại của vợ hứa hôn, trong lòng ngọt ngào giống như lên men, trái tim đập từng hồi vì cô. . . Rất lâu sau đó. . . Anh mới giống như mê đắm, hai tròng mắt lộ ra ánh sáng thâm tình, sâu kín nói: “Vợ hứa hôn của tôi có thân phận cao quý, hiền lành xinh đẹp động lòng người, xem như giành được một cái nhíu mày, một lúm đồng tiền khi cô ấy cười, tôi cũng sẳn lòng chạm vàng xây ngọc!”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong lòng khẽ động, nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn bên ngoài cánh cửa sợi hoa, lập tức bị hai tròng mắt lộ ra ánh sáng nóng bỏng hấp dẫn, giống như trong nháy mắt có thể nhìn thấy người đàn ông thâm tình đang thâm tình ngắm nhìn mình, thân thể của cô lập tức lẻn qua mềm yếu và kích động được thâm tình mơn trớn làm cho trong lòng cô rung động sắp bị nhiễu loạn, rốt cuộc khuôn mặt lộ ra nụ cười dịu dàng xinh đẹp như hoa. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK