Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 459: ĐI THEO

Đôi bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhét vào trong khuỷu tay của anh.

Đường Khả Hinh đến gần ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, cười ngọt ngào, rất mềm mỏng.

Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn cô, bật cười nói: “Cô nhóc, cô làm sao vậy?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, đột nhiên có chút tức giận nói: “Thế nào? Không thích tôi lệ thuộc vào anh sao?”

“Không phải. . . . . .” Trang Hạo Nhiên bật cười nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: “Tối nay. . . . . . cô làm sao vậy?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trang Hạo Nhiên, hai mắt dịu dàng, còn có cảm giác quen thuộc giống như từ kiếp trước đến kiếp này, đột nhiên tinh nghịch mỉm cười.

Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn cô, nói: “Rốt cuộc cô làm sao rồi?”

“Anh rất đẹp trai!” Đường Khả Hinh thật lòng nói.

“Chuyện này. . . . . . Tôi biết rõ!” Trang Hạo Nhiên không khách khí nói.

Đường Khả Hinh lại níu chặt cánh tay rắn chắc của anh, cái đầu nhỏ rúc ở trong ngực anh, nói: “Quen biết anh lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng không có mời anh ăn cơm, hôm nay tôi muốn mời anh ăn bữa cơm. . . . . . Thuận tiện chiếm một chút tiện nghi của anh.”

“Chiếm một chút tiện nghi gì?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười hỏi.

“Chiếm của anh một chút ấm áp.” Hai mắt Đường Khả Hinh xẹt qua một chút dịu dàng, dắt anh đi về phía trước, nói: “Đi thôi. . . . . . Tôi đói rồi, tìm một chỗ ăn cơm, tìm một chỗ rất cao cấp ăn cơm!”

Trang Hạo Nhiên vừa đi về phía trước, vừa có chút tò mò nhìn cô.

“Đi thôi! ! Thiệt là! !” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, cố ý nhìn anh chằm chằm, nói: “Thật! ! Đột nhiên muốn cám ơn anh, mới như vậy.”

Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật sâu, trầm ngâm một lúc lâu, mới cười nói: “Sao cô nói sớm một chút! ! Tôi kéo 108 người tới ăn cho cô chết luôn!”

“Đi! Tối nay chỉ hai chúng ta!” Đường Khả Hinh vui vẻ kéo anh, đi về phía phố xá sầm uất ở đầu kia.

Trang Hạo Nhiên cũng không lên tiếng, mặc cho cô níu cánh tay, đi về phía trước, cười nói: “Cô như vậy, giống như hai chúng yêu nhau.”

Đường Khả Hinh vừa nghe, lập tức cười khúc khích, tóc trên trán hơi rơi xuống.

Trang Hạo Nhiên dịu dàng duỗi ngón tay, nhẹ vén tóc trên trán cô, nói: “Cô nhóc, tối nay đi ra ngoài hơi ăn diện nha.”

“Xem được không?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, có chút dịu dàng nhìn Trang Hạo Nhiên.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên có chút nóng bỏng, nhìn cô. . . . . .”Rất đẹp.”

Đường Khả Hinh cười, lại muốn kéo anh đi về phía trước. Hai người vừa nói vừa cười, đi vào trong đám người.

Tối nay Đường Khả Hinh đặc biệt vui vẻ, một lát muốn ăn kẹo, một lát muốn ăn kem, cuối cùng hai người muốn một ly cola tình nhân, ngồi trên quảng trường ở ngoài trời, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cùng nhau uống cola, cùng nhau cười hi hi hi, cuối cùng, Trang Hạo Nhiên thổi ống hút trong miệng mình, toàn bộ cola chạy vào trong miệng Khả Hinh, cô phụt một tiếng, phun cola ra. . . . .

Toàn bộ vẩy vào trên áo sơ mi màu xanh nhạt của anh.

Trang Hạo Nhiên sửng sốt.

“Ha ha ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh không nhịn được cười to.

“Cô nhóc!” Trang Hạo Nhiên vừa ra sức gọi, lập tức bổ nhào tới ôm cả người cô lên, nói: “Tôi ôm cô vứt xuống suối phun nước bên kia! !”

“Đừng, không muốn, không muốn! ! Đừng ném! !” Đường Khả Hinh ôm cổ Trang Hạo Nhiên, cười vui vẻ kêu to! !

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô vui vẻ như vậy, đột nhiên mỉm cười, nói: “Con dế! Tôi sẽ bỏ qua cho cô!”

“Không muốn!” Đường Khả Hinh nhìn anh, đột nhiên nói.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật sâu, một lúc lâu, đột nhiên ôm lấy cô, nhanh chóng đi tới đài phun nước, nói: “Vậy thì ném đi!”

“Không muốn . . . . . .. . . . . . ” Đường Khả Hinh lại ôm cổ của anh, kêu to! !

Đài phun nước, phun thẳng trên không trung, phát ra bảy màu.

Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh, hai người ở bên đài phun nước, đùa giỡn, một lúc lâu, mới cười nói, giống nhau tay trong tay, đi về phía con phố bán thức ăn ngon, hai người chọn một nhà hàng tây ngoài trời, ngồi xuống, bên trái chính là đài phun nước nhiều màu sắc, hai người vui vẻ nhìn đài phun nước, gọi món ăn. . . . . .

Sau khi nhân viên phục vụ viết món ăn, để xuống một cây đèn cầy nho nhỏ, nhẹ nhàng đong đưa ở trên đĩa thủy tinh.

Thời gian đã 8 giờ.

Đường Khả Hinh đột nhiên yên lặng lại, xuyên qua ánh nến, nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn ánh mắt Khả Hinh, không nhịn được cười nói: “Thế nào?”

“Anh thật đúng là người tôi biết ơn nhất trên đời này, bởi vì anh cho tôi mơ ước, cho tôi trí khôn, cho tôi hi vọng, cho tôi sống lại. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên nhìn Trang Hạo Nhiên, sâu kín nói.

Trang Hạo Nhiên im lặng mỉm cười nhìn cô.

“Giống như, cho tới bây giờ anh cũng không có đi khỏi, cũng không có đi vào, mà vẫn luôn ở trong thế giới của tôi, giống như bến cảng để cho lòng của tôi thật an toàn, thật ấm áp, thật thoải mái.” Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, cười khẽ nói.

“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Vào lúc này, Trang Hạo Nhiên nhìn cô chằm chằm.

Đường Khả Hinh chăm chú nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Anh giống như là người thân của tôi, người yêu của tôi, bạn bè của tôi, người thầy của tôi, tất cả thân phận đều không thể nói rõ ý nghĩa anh ở trong thế giới của tôi.”

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười, nói: “Cô có chuyện gì?”

Đường Khả Hinh cũng khẽ mỉm cười, trong lòng có chút chua xót, có chút nghẹn ngào nói: “Tôi vẫn muốn, anh mãi mãi không rời xa tôi, tốt biết bao nhiêu? Được rồi, đó là bởi vì tôi còn chưa có lớn lên, tôi ngây thơ. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên thật sâu, thật lòng khát vọng nói: “Tổng Giám đốc, tôi muốn nói với anh, tối hôm nay, tôi muốn lớn lên. . . . . .”

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên có chút nặng nề, nhìn cô.

“Quá khứ, tôi cám ơn rất nhiều người, mở lòng giúp tôi. . . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, nhìn Trang Hạo Nhiên, thật lòng nói: “Qua tối hôm nay, tôi muốn nói xin lỗi với anh, bởi vì tôi . . . . . muốn lòng chờ đợi người kia một lần nữa. . . . . .”

Một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống.

Trang Hạo Nhiên nặng nề nhìn cô.

Đường Khả Hinh mặc cho nước mắt từng viên chảy xuống, nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Thật xin lỗi, tôi lại làm cho anh thất vọng, sau khi tôi đã trải qua muôn đời muôn kiếp không quay đầu được, hết lần này đến lần khác tiến vào trong thế giới của anh ấy, không thể thoát ra. Bởi vì, mỗi ánh mắt của anh ấy, từng động tác, cũng in sâu vào trong thân thể của tôi, bởi vì đau, mới biết mình còn sống, bởi vì mất đi anh ấy, tôi không biết đau. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên quay mặt đi, hai mắt mãnh liệt xoay tròn.

Giọng nói của Đường Khả Hinh run rẩy nghẹn ngào nói: “Xin tha thứ cho tôi, chỉ một phút, một giây này, trong lòng của tôi, trong thế giới của tôi, chỉ có người kia, tôi không cách nào thoát ra. . . . . . Tôi biết rõ, vào lúc này, tôi sẽ mất đi rất nhiều, nhưng trong đầu của tôi, tất cả đều là nụ cười nhẹ nhõm của anh, tôi yêu anh ấy. . . . . . Tôi thật sự thực rất yêu anh ấy. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên không có nhìn Đường Khả Hinh, thở mạnh một cái.

“Tối nay, hãy để cho tôi lớn lên, để cho tôi giống như một người lớn, chịu đựng tất cả hậu quả. . . . . . Bao gồm đau khổ. . . . . . Hôm nay tôi hẹn anh ra ngoài, là muốn nói cho anh biết, mặc kệ sau khi ở bên anh ấy xảy ra bất cứ chuyện gì, vào lúc này, tôi không có tôn nghiêm van xin, xin anh để mặc cho tánh mạng của tôi rơi vào trong địa ngục. . . . . .” Đường Khả Hinh bật khóc nói.

“Đường Khả Hinh!” Trang Hạo Nhiên có chút đau lòng nhìn cô.

“Anh ấy hẹn tôi, bảy giờ tối, tôi không có đi, đó là bởi vì tôi tin tưởng, tôi tin tưởng tôi không có đi, anh vẫn ở tại chỗ chờ tôi . . . . . Tôi cảm nhận được, tôi thật sự cảm nhận được!” Đường Khả Hinh khóc nói: “Xin anh, vào lúc này, hoàn toàn buông tay của tôi. Từ nay về sau, tôi biến mất ở trong thế giới của anh, sẽ không mang thêm gánh nặng cho anh, bởi vì tôi muốn dũng cảm hơn, kiên cường hơn một chút, cùng với người đàn ông kia, đi qua mưa gió, cho dù cô đơn. . . . . .”

“Tình yêu không phải như thế. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhắc nhở cô. . . . . .”Không có ai nói cho cô biết, cô chưa từng yêu. . . . . .”

“Không. . . . . .” Đường Khả Hinh khóc nói: “Anh không hiểu! Bởi vì tôi và anh ấy yêu nhau, rất nhiều người mệt mỏi. Bắt đầu từ hôm nay, tất cả khổ sở, tất cả mọi thứ tự mình tôi chịu đựng. Cho dù số mạng của tôi sẽ gãy đổ, tôi cũng cam tâm trạng nguyện! !”

Trang Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn cô.

Đường Khả Hinh đột nhiên khổ sở đứng lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, rơi lệ nức nở nói: “Thật xin lỗi, lúc này, xin tha thứ cho tôi buông tha anh . . . . . .”

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô, hai mắt xẹt qua một chút đau lòng.

“Tôi muốn ở bên cạnh anh ấy, bởi vì tôi biết, anh ấy cần tôi, anh ấy yêu tôi . . . . . Tôi muốn ở bên cạnh anh ấy. . . . . . Tôi không muốn cùng anh ấy, ở trong mưa giày vò hết lần này đến lần khác, nếu như có thể, tôi thay anh ấy chống đỡ số kiếp cay đắng của hai cuộc đời.” Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, từng bước từng bước lui về phía sau, vừa lui vừa nghẹn ngào nói: “Tổng Giám đốc. . . . . . Hẹn gặp lại. . . . . . Từ nay về sau, coi như anh không biết con người của tôi. Tôi thực xin lỗi anh. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” (đúng rồi đi chết luôn đi, con điên).

Đường Khả Hinh chớp mắt xoay người, chạy như bay về phía trước.

Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh nhanh chóng biến mất, trong lòng đau nhói.

10 giờ 20.

Tưởng Thiên Lỗi cầm bó hoa hồng tươi đẹp, đứng ở trên quảng trường trống vắng, nhìn đám người xung quanh, hai mắt xẹt qua một chút ảm đạm, biết rõ người kia không có tới, nhưng vẫn cố chờ đợi.

“Tài xế! ! Làm phiền ông, nhanh lên một chút!” Đường Khả Hinh nhìn tài xế, khóc nói.

“Tiểu thư, tôi đã lái rất nhanh!” Tài xế nhanh chóng lái xe, trong phố xá sầm uất vọt đi, mới vừa bị kẹt xe một thời gian thật dài, rốt cuộc nhìn thấy quảng trường thế kỷ đang ở nơi xa, anh lập tức nói: “Được rồi! ! Sắp đến rồi!”

Đường Khả Hinh lập tức, rơi lệ nhào tới bên cửa sổ lên, nghiêng nhìn người kia, ở nơi nào?

Rốt cuộc. . . . . .

Cô rơi lệ nhìn thấy người kia, quả thật đứng ở trước quảng trường, đang cầm bó hoa hồng, ngẩng đầu lên, nghiêng nhìn phía trước, trong lòng ấm áp, cô cười, lại khóc, nước mắt từng viên lăn xuống, trong lòng gọi: Tưởng Thiên Lỗi! ! Em yêu anh! ! Em yêu anh! !

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước quảng trường, khổ sở nhìn phương xa, đúng lúc này, điện thoại di động reo, anh sững sờ, nắm điện thoại di động, nghe nội dung trong điện thoại, khẩn cấp nói một câu, lập tức đi về phía xe của mình, lái xe quẹo cua quay về ! !

Đường Khả Hinh sửng sốt, ở giữa đường bên này, quay đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi lái xe đi phía trước, nước mắt rơi xuống, đáy lòng không khỏi run lên.

“Tiểu thư. . . . . . Đã đến Quảng trường thế kỷ. . . . . .” Tài xế dừng xe ở trước quảng trường thế kỷ, nghiêng mặt nói.

Đường Khả Hinh ngồi ở sau xe, hai mắt mãnh liệt xoay tròn, trước ngực phập phồng, đột nhiên quyết định, nói: “Đi theo. . . . . . chiếc xe trước mặt. . . . . .”

“Tốt. . . . . .” Tài xế xoay tay lái, chạy băng băng theo chiếc kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK