Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 732: MỤC TIÊU

Trang Hạo Nhiên vừa nghe tiếng cười ồn ào trước vườn hoa, vừa cùng Lãnh Mặc Hàn xoay người, đi vào trong phòng khách, lại quẹo trái lên lầu. . . . . .

Tiếng bước chân thật dài, nặng nề.

Trang Hạo Nhiên đi về phía hành lang dài tầng hai, quẹo trái đẩy hai cánh cửa gian phòng đầu tiên, đi vào phòng đọc sách, bên trong rất nhiều rất nhiều khung giá sách bằng gỗ, thậm chí còn bố trí gác lững, có một thang nhỏ đi lên, phía trên chất đầy sách luật, bóng lá trúc bên cửa sổ sát đất đang nhẹ nhàng đung đưa.

“Ngồi đi.” Trang Hạo Nhiên một mình đi về phía bàn gỗ đỏ to lớn, hơi giơ tay, mình liền trực tiếp ngồi ở trên ghế da, ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Mặc Hàn.

Lãnh Mặc Hàn hít một hơi, đặt tài liệu xuống ở trước bàn, mới mệt mỏi thở dốc một hơi, nói: “Mệt chết được.”

Trang Hạo Nhiên nhìn anh, đột nhiên đẩy cái đĩa thủy tinh trước mặt, bên trong có ba quả táo, cười nói: “Mời anh ăn.”

Lãnh Mặc Hàn nhìn anh, mới ngồi tại chỗ, nói: “Anh tự xem đi.”

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng nghiêng người tới trước, cầm túi tài liệu lên, mở ra, từ bên trong rút ra tấm ảnh đầu tiên, đó là tấm hình trong mưa to mờ mịt, anh cau mày đưa mắt nhìn thật kỹ, nhìn thấy phía sau bệnh viện có một bóng người khoác áo mưa màu đen. . . . . . Anh hơi đổi tư thế ngồi, giơ hình lên, nói: “Đây là. . . . . .”

“Hình chụp Tiểu Đường bị đâm vào người đêm hôm đó. Đây là tôi dốc hết sức lấy được” Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên nói.

Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn anh.

Lãnh Mặc Hàn ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Người này động cơ rất rõ ràng, cũng không phải giống như Khả Hinh nói, muốn giết Tưởng Thiên Lỗi, một đao kia chính là chuẩn bị vì cô ấy, hơn nữa anh ta lại có thể dự đoán được hướng gió, mưa xuống, phải biết, người gây án đang lúc trời mưa xuống sẽ có lợi cho anh ta hủy diệt chứng cứ, bởi vì dao găm đâm một cái, nước mưa trút xuống, tất cả không còn gì. Ngày đó, sau khi cô ấy bị giết hại, tôi thử đến hiện trường, truy tìm chứng cứ, nhưng không thể thu hoạch được gì! Sau đó tôi điều tra cameras bệnh viện, toàn bộ đều né tránh cameras không dây, mà cameras có dây ngày đó bị chập điện hư hỏng. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên yên lặng lắng nghe.

“Mấy tháng nay tôi điều tra chuyện rượu đỏ và chuyện của Tiểu Đường. Thật sự không có chút manh mối nào! Anh nói xem, một người sờ sờ, ra vào bệnh viện, có thể biến mất giống như ma quỷ! Đây mới là chuyện kinh khủng nhất!” Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên, sắc mặt nặng nề nói: “Tôi bảo Lạc Hoành xâm nhập vào máy vi tính bệnh viện, kiểm tra lại cameras còn lại buổi tối hôm đó, xem tới xem lui . . . . Rốt cuộc phát hiện tấm hình này. . . .

“Tấm hình này khó phát hiện sao?” Trang Hạo Nhiên lại ngưng mặt nhìn, lập tức nhìn ra đầu mối, kinh ngạc nói: “Đây là hiệu ứng máy tính của Lạc Hoành sao? Tấm hình vốn không có rõ ràng như vậy!”

“Đúng vậy!” Lãnh Mặc Hàn gật đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Gần đây New York xảy ra mấy vụ án thảm sát, đều có tin đồn là có người mặc quần áo dạ hành trong suốt giống như Harry Potter gây án, nhưng thật ra nó là một loại áo choàng phát sáng trong bóng tối, nó có tác dụng tránh được tia cực tím và dụng cụ dò xét nhiệt độ, thậm chí ở trong bóng tối, bay giống như bóng ma. . . . . . chi phí nó rất cao, trước mắt nó chỉ xuất hiện ở New York.”

“Ý của anh nói. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn, hai mắt đông cứng, cả người phát ra tức giận đèn nén đã lâu, nói: “Có người thuê sát thủ nước Mĩ, giết Khả Hinh?”

Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Sát thủ nước Mĩ này phải là người Trung Quốc. Hơn nữa tuyệt đối không phải là mời ở nước Mĩ.”

“Làm sao anh biết?” Áp Hạo Nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn.

Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Anh đã quên trước kia tôi làm gì sao? Tất cả tổ chức hắc đạo ở Wall Street, tôi nắm toàn bộ trong bàn tay, phải biết thuê sát thủ bóng đêm, ở trong giới sát thủ là một chuyện lớn!”

“Vậy người này ở nơi nào?” Trang Hạo Nhiên đang suy nghĩ vấn đề này.

Lãnh Mặc Hàn nhìn anh, chậm rãi ngưng mặt nói: “Nước Anh!”

“Nước Anh?” Ánh mắt Trang Hạo Nhiên sáng lên, suy nghĩ chuyện này.

“Có thể điều tra được nước Anh đã rất không dễ dàng!” Lãnh Mặc Hàn lạnh nhạt nói: “Người này che giấu rất sâu, tâm cơ rất nặng. Nhưng lý do giết Khả Hinh, tôi tạm thời chưa phát hiện. Chỉ là! ! Tôi và Lạc Hoành hao tốn rất nhiều thời gian, thông qua sàng lọc mô phỏng người trên toàn giới, so sánh hình ảnh trong máy vi tính để chọn ra người! Anh xem hình ảnh tờ tiếp theo.”

Trang Hạo Nhiên lập tức rút ra tấm hình tiếp theo, thấy một người đàn ông bên ngoài, cao 1m80, mặc T-shirt màu trắng, quần short màu đen, tay cầm một máy chụp hình, đeo mắt kính, đang mờ mịt nhìn đường phố xung quanh, anh cau mày nhìn người đàn ông này.

“Thân phận của anh ta là một nhiếp ảnh gia, tôi phái người nhìn chòng chọc anh ta suốt ba tháng, phát hiện anh ta không có bất kỳ điểm nghi ngờ nào.” Lãnh Mặc Hàn nói.

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên hiểu rõ lời của anh, nói: “Không có bất kỳ điểm nghi ngờ, tức là hiềm nghi lớn nhất.”

“Đúng vậy! Nhưng tôi tạm thời không muốn đập cỏ động rắn. Phải biết, nếu như chỉ là một loại trả thù đơn giản, thì không thể nào dùng loại sát thủ này. Tùy tiện một người cũng có thể giải quyết Khả Hinh xong, trong này nhất định có bí mật không thể cho người biết. Hơn nữa tôi khẳng định, người thuê này, bí mật lui tới với Chính Phủ.” Lãnh Mặc Hàn nói.

“Tại sao?” Trang Hạo Nhiên hỏi.

“Người thuê dùng loại sát thủ này, vốn chỉ có hai dạng, một là quốc gia, hai là giới sát thủ, người ở dạng sau là không thể nào, bởi vì con đường này không có ai thông qua, như vậy nói rõ là có người trộm tài liệu của Chính Phủ, lấy được tin tức.” Lãnh Mặc Hàn lạnh nhạt nói.

“. . . . . . . . . . . .” Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xoay tròn.

“Trong này còn có một chuyện thú vị.” Lãnh Mặc Hàn cười khẽ nhìn Trang Hạo Nhiên nói.

“Chuyện gì?” Trang Hạo Nhiên nhìn anh, hỏi tiếp.

Lãnh Mặc Hàn ngẩng mặt nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “May mắn tôi cùng lúc điều tra mấy vụ án, trong quá trình điều tra, Sở Nhai lại phái người đi giám sát người nhà họ Tưởng, tôi phát hiện đêm hôm đó ngón tay cái của Khả Hinh bị đâm, Như Mạt tiểu thư đã từng đến Nhà họ Tưởng. . . . . .”

“Như Mạt! !” Ánh mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên, không thể tin nổi nhìn anh.

“Đúng vậy!” Lãnh Mặc Hàn gật đầu, sau đó chậm rãi giải thích: “Mặc dù tôi chưa xác thật chứng cứ chính, chứng minh Như Mạt tiểu thư hạ độc trong hoa hồng, nhưng tôi lại có hơi nghi ngờ chính là căn cứ vào chất độc Khả Hinh bị trúng, sau đó tôi mời Cậu chủ Tô xét nghiệm, phát hiện loại chất độc này có thể theo thời gian, phát tán trong không khí, nói cách khác, Tổng Giám đốc Tưởng nên trúng độc!”

Trang Hạo Nhiên hơi nheo mắt lại.

Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Nói cách khác, trong quá trình này, Tổng Giám đốc Tưởng nhất định đã uống qua thuốc giải, chỉ cần tìm ra người đưa thuốc giải, chúng ta có thể điều tra được nguồn gốc chất độc. . . . . .”

“Chuyện này, phải dùng tới ba tháng sao?” Trang Hạo Nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn, nghi ngờ hỏi.

“Dĩ nhiên không cần! Tôi âm thầm điều tra, bình thường đưa bữa ăn cho Tổng Giám đốc Tưởng là một cô gái tên Tiểu Thúy, cô ấy không có đáng nghi.”

“Làm sao anh khẳng định.”

“Trực giác.”

“Trực giác?” Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn anh.

Lãnh Mặc Hàn nhìn anh, mỉm cười nói: “Mặc dù tôi không có vạn năng, nhưng trực giác của tôi cho biết Tiểu Thúy không phải.”

“Vậy. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đang suy nghĩ chuyện này.

“Muốn điều tra vụ án, chính là chạy đua với thời gian. Xem ai có thể kiên nhẫn chịu đựng lâu hơn. Cá nhỏ dễ câu, nhưng chúng ta muốn câu cá lớn thì phải im lặng bất động.” Hai mắt Lãnh Mặc Hàn chợt lóe, lúc nói ra những lời này, lại nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Nhưng hiện tại chúng ta có thể bắt tay vào điều tra một mục tiêu ! !”

“Như Mạt!” Trang Hạo Nhiên nói ngay.

Hai mắt Lãnh Mặc Hàn chợt lóe, chậm rãi nói: “Giết người nhất định phải có động cơ, nếu giết người không có động cơ, cái này gọi là bệnh thần kinh! Nhưng thông qua Khả Hinh hai lần xảy ra chuyện, tôi phát hiện tất cả đều có liên quan đến chuyện cô ấy đến gần Tổng Giám đốc Tưởng! Nếu sự thật là như vậy, Như Mạt là hiềm nghi lớn nhất! Bao gồm chuyện ở bệnh viện.”

“Như Mạt!” Trang Hạo Nhiên lại kêu tên của cô, hai tròng mắt chợt lóe, nhớ lại vẻ mặt dịu dàng của Như Mạt, ngón tay chậm rãi sờ cằm.

“Lão đại, anh phải hiểu rõ một chuyện!” Lãnh Mặc Hàn phải nhắc nhở anh nói: “Như Mạt tiểu thư đã từng là người của nhà họ Tần, sau khi cô ấy và Tần Vĩ Nghiệp ly hôn, bởi vì Tổng Giám đốc Tưởng trả thù, anh ta bị ép buộc từ chức . . . . .”

“Ý của anh nói. . . . . .” Trang Hạo Nhiên chậm rãi nói: “Bởi vì hôn sự của cô ấy và Thiên Lỗi không có kết quả, cho nên trút giận lên người của Khả Hinh, bắt tay với nhà họ Tần, mượn cơ hội trả thù?”

“Đây không phải là trọng điểm.” Lãnh Mặc Hàn nói.

“Thế nào?” Trang Hạo Nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn, lại hỏi nhanh.

Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Trọng điểm là nếu như cô ấy và nhà họ Tần bắt tay, bí mật của nhà họ Tưởng cũng không bảo vệ nổi.”

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên đông cứng, thân thể chậm rãi dâng lên khí thế đáng sợ.

***

Trước vườn hoa! !

Tào Anh Kiệt thật bị trói gô ở dưới cây táo, trên đầu để một quả táo, anh hoảng sợ đến muốn chết nhìn mấy tên cặn bã trước mặt, còn có Tiểu Đường, ồn ào kêu la: “Tiểu Đường! ! Chớ làm loạn! ! Mũi tên này là tên thật đấy, trúng người sẽ chết đó! ! Tôi còn muốn cho vợ sanh con!”

Đường Khả Hinh cố ý kéo mũi tên Minh triều Tướng quân trong tay, trị giá ba triệu, mắt bị bịt kín, nhắm ngay cây táo, bật cười nói: “Tôi tới đây! Muốn bắn rồi!”

“Oh, no! !” Tào Anh Kiệt thật sự bị hù dọa, nhìn Đường Khả Hinh hoảng sợ đến kêu to: “Khả Hinh, không nên xằng bậy! ! Thật trúng người chết đấy!”

Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, cắn chặt môi dưới, lại trêu chọc anh, giương cung lên, nói: “Tôi tới đây! ! Tôi thật sự muốn bắn ! !”

“Cứu mạng ! ! !” Tào Anh Kiệt hoảng sợ đến muốn tè ra quần, khàn giọng kêu to.

“Cố lên! !” Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai ở một bên quạt gió thổi lửa, cười lớn kêu to.

Đường Khả Hinh nghe xong, lại muốn kéo dây cung, làm bộ muốn bắn, cảm giác đột nhiên sau lưng ấm áp, có người nhẹ nhàng ôm mình, cô sửng sốt.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười ôm nhẹ Đường Khả Hinh vào trong ngực, khẽ cúi xuống, khuôn mặt kiên nghị cọ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nắm nhẹ hai tay của cô, chăm chú nhìn khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô, mặc dù bị bịt kín hai mắt, nhưng có thể cảm giác được hai mắt to của cô sáng lấp lánh, anh dịu dàng mỉm cười nói: “Học bắn tên chưa?”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh lắc đầu một cái.

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, liền nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, dán chặt vào thân thể mềm mại của cô, cùng với cô kéo chặt dây cung, nhắm ngay quả táo trên đầu Tào Anh Kiệt, sâu kín nói: “Bắn tên, nhất định không thể để cho mắt mình nhắm ngay mục tiêu, bởi vì khi mắt thường chúng ta nhìn chòng chọc mục tiêu, thật ra lúc bắn bị lệch. . . . . . Cho nên, em muốn bắn trúng mục tiêu, em nhất định phải cách mục tiêu của mình chếch hai tới ba cm. Hiểu chưa? Giống như một người, lúc anh ta không có nhìn em, thật ra . . . . . . Anh ta đang nhìn em. . . . . .”

Trong lòng của Đường Khả Hinh không khỏi bị xúc động.

“Nào! ! Bắt đầu!” Trang Hạo Nhiên lập tức tháo ra khăn trên mặt cô, lập tức nắm hai tay của cô, nhắm ngay Tào Anh Kiệt vèo một tiếng, mũi tên bị bắn đi!

Tào Anh Kiệt trợn trừng mắt, kêu to ah một tiếng! !

Một mũi tên nhọn hướng trên cây táo lấp lánh bay đi, bắn trúng quả táo trên đỉnh đầu! Quả táo theo mũi tên rơi xuống, rớt trên sân cỏ.

Đường Khả Hinh cảm thấy vui vẻ, cười kêu lên: “Trúng rồi ! ! !”

Tào Anh Kiệt hoảng sợ đến trợn tròng, hôn mê bất tỉnh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK