Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 734: YÊU EM MÃI KHÔNG PHAI

Biệt thự!

Cành trúc lay động, gió mát chậm rãi thổi tới!

Tiếng nhạc xa xăm từ trong tòa nhà hiện đại bay ra.

Vô số người giúp việc và nhân viên phục vụ của khách sạn được phái tới, vào giữa trưa, bắt đầu nhanh chóng bày ra bàn ăn màu trắng hình chữ nhật ở trong mặt cỏ màu xanh, lại mang lên nến và dụng cụ ăn bằng bạc tinh khiết. . . . . . Tiếng nhạc xa xăm tiếp tục truyền đến, mọi người còn đắm chìm trong bi thương, đột nhiên tiếng nhạc chấn động mạnh một cái, tất cả mọi người đều sợ hết hồn, mọi người đều quay đầu, nhìn vào bên trong nhà. . . . . .

“Đêm đã lên đèn, người người lui tới rất vội vàng! ! !” Tào Anh Kiệt mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu xám tro, cầm microphone xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên ngồi ở ghế sa lon đầu kia, vừa bắt chước điệu nhảy của Quách Phú Thành, vừa cười hát: “Anh không muốn quá lo lắng giống như người khác, chỉ đến khi bắt gặp đôi mắt long lanh của em ngắm nhìn anh, anh bắt đầu mất đi phương hướng! !”

Dáng vẻ Trang Hạo Nhiên rất lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Tào Anh Kiệt hát bài này, cười thật vui vẻ, thật hài lòng! !

Tô Lạc Hoành cũng nhanh chóng cầm microphone, xoay người hướng về phía Trang Hạo Nhiên rất thâm tình, vừa sôi nổi nhảy nhót, vừa hát: “Gió thổi mạnh trên con đường vắng, trái tim anh khẽ lay động, Ước gì có ai đó cùng anh đi dạo, đến khi mệt rồi lại ngủ quên nơi ven đường, Đừng nghĩ rằng ngoài mặt anh mạnh mẽ,nhưng trong lòng anh thật ra rất hoang mang, Chỉ e một điều rằng anh đã yêu em quá đắm say . . . . . .”

Lâm Sở Nhai cũng nhanh chóng xoay người, cầm microphone, vừa bắt chước Quách Phú Thành nhảy nhót, vừa xoay tròn đứng ở giữa hai người, rất kích động hát: “Ngọn lửa tình nhen nhóm trong lòng anh, tình cảm ngày ngày chôn giấu khó khăn đến dường nào. Lời hứa này trao em, nụ cười này dâng hiến cho em. Tất cả cũng không đủ để giữ chân em lại! ! !”

Ba người ghép thành một nhóm, đưa năm ngón tay về phía Trang Hạo Nhiên, càng không ngừng xoay vòng, cùng nhau thâm tình hát: “Anh yêu em yêu mãi không phai. Nguyện yêu em đến răng long đầu bạc! So we love love love tonight, nhưng yêu nhau sao lại khó khăn đến như vậy! !”

Trang Hạo Nhiên vui vẻ cười to ha ha ha, đôi tay mở ra ở thành ghế sa lon màu trắng, nhìn bọn họ hát rất kích động, mình cũng thật sự cười thật vui, lắc đầu ! !

Trên thế giới này, Lãnh Mặc Hàn là người duy nhất linh hồn vẫn chưa quay về, lại cầm cái vòng lắc của anh ngàn năm không đổi, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, lắc lên lắc xuống, lắc lên lắc xuống, lại cảm thán, năm đó nếu không phải mình sắp chết, Trang Hạo Nhiên cứu mình lên, đoán chừng cũng sẽ không bị mất mặt ở chỗ này, có thể tiếp tục ở Wall Street oai phong một cõi!

Ba cầm thú tiếp tục nắm microphone, thừa dịp tiếng nhạc đến, rất sexy kích động nhảy điểu nhảy của Quách Phú Thành, thỉnh thoảng nhìn thấy Tô Lạc Hoành tay nắm chặt khóa dây lưng, đưa microphone, vừa bắt chước Michael Jackson, không ngừng lắc hông, vừa lắc vừa nhìn Trang Hạo Nhiên hôn gió! !

Trang Hạo Nhiên thật vui vẻ! !

“Ồ! ! Ồ! ! Ồ! ! Ồ! ! Ồ! !” Lâm Sở Nhai nhảy như điên nhất, anh nhiệt liệt nhảy đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, vươn tay muốn sờ ngực của anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên cười ha ha, đẩy anh ra! !

Lâm Sở Nhai lại nhiệt tình chạy đến trước LCD, cùng một chỗ với ba người bọn họ, lại hướng về phía Trang Hạo Nhiên cười hát: “Gió thổi mạnh trên con đường vắng, trái tim anh khẽ lay động, Ước gì có ai đó cùng anh đi dạo, đến khi mệt rồi lại ngủ quên nơi ven đường, Đừng nghĩ rằng ngoài mặt anh mạnh mẽ,nhưng trong lòng anh thật ra rất hoang mang, Chỉ e một điều rằng anh đã yêu em quá đắm say. . . . . .  Ngọn lửa tình nhen nhóm trong lòng anh, tình cảm ngày ngày chôn giấu khó khăn đến dường nào. Lời hứa này trao em, nụ cười này dâng hiến cho em. Tất cả cũng không đủ để giữ chân em lại! ! Anh yêu em yêu mãi không phai. Nguyện yêu em đến răng long đầu bạc! So we love love love tonight, nhưng yêu nhau sao lại khó khăn đến như vậy !”

Tiếng vỗ tay vang lên!

Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, cười thật vui vẻ! !

“Anh yêu em yêu mãi không phai. Nguyện yêu em đến răng long đầu bạc! So we love love love tonight, nhưng yêu nhau sao lại khó khăn đến như vậy!” Cuối cùng ba người kéo Lãnh Mặc Hàn qua, lại cùng nhau hướng về phía lão đại, vui vẻ hát bài: Yêu em mãi không phai! !

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, trong lòng cảm thấy cảm động nhìn mấy người anh em cùng mình vào sinh ra tử, mặc dù cảm động, nhưng vẫn nở nụ cười che giấu! !

“Có dễ nghe hay không! ! ?” Lâm Sở Nhai lập tức vứt bỏ microphone, chạy đến phía sau Trang Hạo Nhiên, câu chặt cổ của anh, kích động kêu to: “Hôm nay anh chính thức bước vào dấu mốc đàn ông tuổi ba mươi, chúng tôi quyết tặng cho anh một món quà cực kỳ bất ngờ! ! !”

Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, không nhịn được nở nụ cười nói: “Tôi cảnh cáo mọi người, đừng giống như năm ngoái nữa, lấy một thùng giấy cực lớn, bên trong chứa một mỹ nhân hấp dẫn ! ! Tối nay tôi bị thiến, ngày mai toàn bộ các người làm thái giám cho tôi !”

“Đừng nói như vậy! ! Quà tặng động lòng đương nhiên là Tiểu Đường đưa mà!” Lâm Sở Nhai câu chặt cổ của anh, vẻ mặt kích động cười nói.

“Nói nhảm!” Trang Hạo Nhiên muốn ngăn tay của anh, cười nói: “Cô ấy không bắt con bướm cho tôi, tôi đã cám ơn cô ấy trăm ngàn lần!”

“Không thể nào đâu? Bươm bướm rất khó bắt mà?” Tào Anh Kiệt cười nâng ly Cocktail, uống một ngụm lớn, tối hôm nay vợ đồng ý cho mình không về nhà, anh phóng túng, anh vui vẻ! !

Lãnh Mặc Hàn cười nhẹ, ngồi ở trên ghế sa lon, nhàn nhạt nói: “Theo như cá tính của cô ấy, sẽ phải có một phần quà tặng thật tốt, cô là một cô gái chu đáo.”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, hai mắt khẽ nhấp nháy ánh sáng, im lặng không lên tiếng chăm chú nhìn nơi xa.

***

Hoàng hôn.

Tia sáng màu vàng óng phản chiếu, nhiễm đỏ một mảng khung trời.

Tài xế dừng xe ở trước một cửa hiệu thời trang nam cao cấp mới, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh.

“Anh ở nơi này chờ tôi . . . . .” Đường Khả Hinh đã thay lại một chiếc váy lụa dài cúp ngực màu xanh ngọc, lui về phía sau chải mái tóc thật dài, tóc trên trán hơi xoăn nhẹ rũ xuống hai bên khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đeo bông tai kim cương hình lá, trang điểm tinh tế, tay cầm túi xách, mang giày cao gót màu đen, bước ra xe hơi, đi về phía cửa hiệu thời trang nam . . . . . .

“Hoan nghênh quý khách ghé qua.” Quản lý cửa hiệu nhìn thấy cách ăn mặc của Đường Khả Hinh, lập tức hết sức nhiệt tình nở nụ cười đi ra, tự mình chào cô.

Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn cô một cái, hơi nhấc đuôi váy thật dài, bước lên bậc thang, đi vào cửa kính, lập tức nhìn thấy tất cả các loại tây trang cao cấp may sẳn, còn có các loại áo sơ mi, hai mắt cô xoay tròn, nghĩ tới vóc người Trang Hạo Nhiên cao 1m90, còn có ở trong hồ bơi nổi lên làn da sáng bóng hết sức dễ coi, cô nổi lên cảm xúc khó hiểu, hơi lộ ra nụ cười đi tới, vẫn chậm rãi nhìn áo sơ mi, đang suy nghĩ tặng cho anh cái gì thì tốt đây?

“Xin hỏi cô muốn tìm món nào? Hay chọn lựa trang phục cho bạn trai ?” Quản lý cửa hiệu mỉm cười hỏi Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh mỉm cười xoay người, nhìn tất cả loại cà vạt ngay chính giữa tủ thủy tinh, dịu dàng nói: “Không phải chọn cho bạn trai, anh ấy là cấp trên của tôi, hôm nay là sinh nhật của anh ấy, tôi muốn tặng một phần quà cho anh ấy, có món nào tốt giới thiệu xem?”

Quản lý nghe xong, lập tức cười nói: “Nhìn tiểu thư rất cao quý, cấp trên nhất định là người khác thường, hay bởi vì thân phận đặc biệt, không quá thân mật, chúng tôi cũng đề nghị đưa cà vạt, hoặc kẹp cravate. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe vậy, mỉm cười gật đầu một cái, cũng không lên tiếng đi qua bên cạnh tủ thủy tinh, xoay người nhìn thấy một không gian khác xa hoa, trưng bày tất cả các loại đồng hồ đeo tay, chúng được đặt ở trong cái giá thủy tinh, phát ra ánh sáng tôn quý, ánh mắt của cô sáng lên, nhấc nhẹ đuôi váy dài, cất bước đi tới khu VIP theo phong cách hoàng gia Anh, túi xách đặt ở trên kệ thủy tinh, cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay, chợt nhớ lại hôm nay Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu đen, cánh tay xắn lên, anh cũng không có đeo đồng hồ. . . . . .

“Lúc nảy tôi đã quên giới thiệu. . . . . .” Quản lý xin lỗi cười nói: “Khu vực này là đồng hồ nổi tiếng nổi tiếng nhất trong cửa hiệu TOM của chúng tôi, ở Pháp đã có hai trăm năm lịch sử, hôm nay là ngày thứ nhất, mở chi nhánh tại Trung quốc, nhưng bởi vì không muốn chiếm lĩnh thị trường với đồng hồ khác, giữ vững phong cách quý tộc trầm lặng mấy trăm năm của nhãn hiệu, cho nên chỉ mở một quầy chuyên doanh. Nhưng chỉ là quầy chuyên doanh nho nhỏ, hôm qua đã có không ít phóng viên hâm ngưỡng mộ danh tiếng mà tới phỏng vấn dòng đồng hồ nổi tiếng này.”

Đường Khả Hinh nghe vậy liền mỉm cười gật đầu một cái, hai mắt dịu dàng khẽ chuyển đến các loại đồng hồ đeo tay nam, có đồng hồ đeo tay kim cương được làm bằng thủ công tinh khiết, còn có hàng loạt đồng hồ đeo tay cổ điển, trong lòng của cô không khỏi nhớ tới ánh mắt dịu dàng của Trang Hạo Nhiên đưa cái hộp màu xanh về phía mình, cô lại cất bước nhìn đồng hồ đeo tay trong tủ thủy tinh ở đầu kia, rốt cuộc ở bên trong tủ thủy tinh độc lập nào đấy, nhìn thấy một chiếc đồng hồ thật sự tôn quý, chói mắt . . . . . . Cô mỉm cười đi tới trước chiếc đồng hồ đeo tay, cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ đeo tay bên trong tủ thủy tinh, mặt đồng hồ bạch kim, bên trong lót kim cương đen và kim cương trắng phân ra lớp trên và dưới, tạo thành hiệu ứng ngày và đêm, chỉ có kim chỉ giờ giống như hình mũi tên, sắc bén như ưng, dây đồng hồ màu đen lộ rõ sức hấp dẫn của thời thượng . . . . . .

Cô dịu dàng nhìn chiếc đồng hồ đeo tay này, không khỏi nở nụ cười.

“Tiểu thư, cô thật sự tinh mắt . . . . . .” Quản lý cửa hiệu mỉm cười đi tới trước tủ thủy tinh, nhẹ nhàng đeo bao tay trắng, dùng mật mã mở thủy tinh, sau đó từ bên trong lấy ra chiếc đồng hồ đeo tay, nói: “Chiếc đồng hồ đeo tay này là đồng hồ mới nhất nhãn hiệu TOM chúng tôi đưa ra thị trường, trên thế giới chỉ có ba chiếc. Hai chiếc khác đã được bảo tồn ở Viện bảo tàng đồng hồ Anh Pháp, chỉ còn lại một chiếc làm kỷ niệm, vì chúc mừng cửa hiệu đầu tiên của chúng tôi tại Châu Á,  cho nên mới giữ lại. . . . . . Trước mắt chúng tôi đã nhận được thông báo, nếu như trong vòng ba ngày, không có khách đặt trước chiếc đồng hồ này, chúng tôi sẽ phải lập tức chuyển về cửa hiệu chính tại Pháp. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, càng thêm động lòng, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn quản lý cửa hiệu mỉm cười hỏi: “Vậy tôi muốn nó, bao nhiêu tiền?”

“1,2 triệu!” Quản lý cửa hiệu tao nhã nói ra mấy chữ này.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh căng thẳng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK