Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 886: MỜI CÔ ĂN KẸO

Sân khấu lớn nhà hát kịch, lập tức rơi xuống một luồng ánh sáng màu hồng, chậm rãi ở chính giữa sân khấu, xoay tròn xoay tròn, theo người chủ trì hào hứng nói: Xin mời nhóm nhạc nữ được yêu thích nhất của nước chúng ta, vì mọi người biểu diễn một bài “Tình yêu đến”, mở màn buổi biểu diễn từ thiện tối nay, xin vỗ tay hoan nghênh!!

Một tràng pháo tay cuồng nhiệt, ầm ầm vang lên!!

“Em đang yêu, em muốn theo đuổi tình yêu của em!! Quyết định rồi sẽ ko hối hận.
Nụ cười của anh, nước mắt của anh thật trong sáng, thế giới tình yêu đã tới bên em!!” Một giọng hát nữ ngọt ngào trong trẻo, nhẹ nhàng, nhịp nhàng, tự nhiên vang lên!!

Vô số cánh hoa hồng đỏ, từng cánh từ trên không trung xoay xoay tròn rơi xuống, ánh đèn màu hồng theo tiếng hát nhẹ nhàng, vui tươi mạnh mẽ chiếu sáng khắp nơi, không đến bao lâu, chính giữa sân khấu rốt cuộc chậm rãi nổi lên một vòng tròn, sáu cô gái trẻ mặc váy ngắn màu trắng, mái tóc dài xinh đẹp quyến rũ, cùng theo điệu nhạc vui tươi, đồng thời nở nụ cười vui vẻ, nhẹ nhàng khiêu vũ, cùng hát tiếp: “Sự hoàn mỹ quá xa xôi, mộng ước vẫn chưa thành, chúng mãi chỉ là tâm nguyện của em. Mỗi con người, mỗi trái tim đều có những khoảnh khắc rung động mãnh liệt! Anh bước vào tầm mắt của em, cảm giác lúc này trời đất như quay cuồng. Làm cho từng bước, từng bước chân của em như lạc vào vườn mê cung!!”

Một tràng pháo tay cuồng nhiệt vang lên!!

Sáu cô gái vui vẻ, theo đài vòng tròn từ từ hạ xuống, chậm rãi cân bằng với sân khấu lớn, bọn họ lập tức rất vui vẻ tiếp tục di chuyển theo điệu múa, tiếp tục mỉm cười xúc động hát: “Em vì anh mà rơi lệ, anh vì em mà tan nát cõi lòng, tình yêu có lẽ chưa từng hối hận. Đêm đêm mỗi vì sao canh giữ một phương trời, làm đêm tối không còn mù mịt, nhìn lên những vì sao lặng lẽ, em thầm cầu ước rằng tình yêu cũng chói lóa như kim cương. Có trải qua sóng gió mới biết tình yêu đẹp nhường nào, số phận đang thử thách tình yêu của chúng ta! Em đang yêu, em muốn theo đuổi tình yêu của em!! Quyết định rồi sẽ ko hối hận. Nụ cười của anh, nước mắt của anh thật trong sáng, thế giới tình yêu đã tới bên em!”

Tiếng hát rất vui vẻ xúc động, ở trong nhà hát kịch không ngừng vang lên.

Thủ tướng ngồi ở vị trí đầu, nghe cháu gái rúc vào bên cạnh mình, nói đây là nhóm nhạc nữ nổi tiếng nhất ở trong nước, ông cũng chỉ cười cười, nhưng vẫn cảm thấy bài hát này xúc động dễ nghe.

Tô Thụy Kỳ ngồi ở một bên, biết tối nay Đường Khả Hinh cùng với đám người Trang Tĩnh Vũ ngồi ở phòng phía bên phải, anh không nhịn được hơi nghiêng mặt nhìn bên kia, nhưng chỉ thấy Trang Tĩnh Vũ vui vẻ mỉm cười, còn có Trang Ngải Lâm, cùng người đàn ông người anh đẹp trai, hết sức thân sĩ, một vị trí ghế sa lon màu đỏ thẫm bên cạnh, trống rỗng, chỉ có nhân viên tiếp tân đặt Thiết Quan Âm ở trước mặt cô, đây là ông nội mời cô uống. . . . . .

“Cô ấy đi đâu?” Tô Thụy Kỳ ngồi ở một bên, lặng lẽ suy nghĩ.

Bên ngoài nhà hát kịch nước mưa trút xuống lộp độp, trước bậc thang mạ vàng phát ra vô số hạt mưa phùn, bài hát “tình yêu đến” bên trong nhà hát kịch vẫn rất êm tai truyền đến, cũng đã cảm thấy tiếng hát có chút xa xôi.

Một bóng dáng dịu dàng, dừng trước cầu thang ở nhà hát kịch, mặc cho nước mưa phất phới, dính ướt đuôi váy dài của cô, càng lộ ra đêm đen thâm sâu.

Đường Khả Hinh vẫn chống cây dù trong suốt, đứng tại chỗ, nhìn hai hàng cây xanh hai bên con đường dài quanh co phía trước, suy nghĩ Trang Hạo Nhiên đi đâu? Cô rõ ràng cảm thấy, lúc anh nói chuyện với Thủ tướng, lộ ra âm trầm có hiếm có, ánh mắt phát ra ánh sáng có một chút kì lạ, trong lòng của cô không khỏi luống cuống, hơi căng thẳng đi ra, muốn chờ anh trở lại, tận mắt nhìn thấy anh, mình mới yên lòng. . . . . .

Nhưng đợi một lúc lâu, cũng không thấy.

Trong lòng của cô càng ngày càng gấp gáp, cuối cùng nghe bên trong nhà hát kịch truyền đến bài hát: Em vì anh mà rơi lệ, anh vì em mà tan nát cõi lòng, tình yêu có lẽ chưa từng hối hận. Đêm đêm mỗi vì sao canh giữ một phương trời, làm đêm tối không còn mù mịt, nhìn lên những vì sao lặng lẽ, em thầm cầu ước rằng tình yêu cũng chói lóa như kim cương. Có trải qua sóng gió mới biết tình yêu đẹp nhường nào, số phận đang thử thách tình yêu của chúng ta! Trái tim của cô vặn chặt một khối, khẽ cắn môi dưới, thở gấp mấy hơi, mới nhìn ra xa. . . .

“Chờ ai vậy?” Một giọng nói trầm trầm truyền đến!!

Đường Khả Hinh lập tức giật mình xoay người, chống cây dù trong suốt, hai mắt trợn to nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đã đứng ở trước mặt của mình, khuôn mặt nở nụ cười nhàn nhạt, hai mắt thoáng qua sáng chói hấp dẫn, cả người giống như phát ra hơi thở hấp dẫn trí mạng, mặt của cô lập tức đỏ lên, che dù lúng túng lầu bầu nói to: “Anh quan tâm em chờ ai làm gì? Anh. . . . . . Anh làm sao biết em ở đây chờ ai? Em . . . . . Em không chờ ai cả!! Em đứng ở chỗ này nghỉ ngơi không được sao?”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, không nhịn được bật cười, nhìn cô nói: “Ở chỗ này nghỉ ngơi? Buổi tối trời mưa xuống?”

“Em thích !!” Đường Khả Hinh thở dốc đáp lời, lồng ngực phập phồng!!

“. . . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng im lặng che dù, liếc anh một cái, mặt hơi ửng hồng, có một chút ngượng ngùng nói: “Em . . . . . Em . . . . . Em không có chờ anh!! Một chút cũng không chờ anh!! Tuyệt đối, tuyệt đối không chờ anh !”

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cúi đầu nở nụ cười.

Trái tim Đường Khả Hinh từ từ chìm xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc về phía Trang Hạo Nhiên lại khôi phục lại dáng vẻ rất đẹp trai và buông lỏng, cô có chút yên tâm, mới vừa thở gấp, muốn nói. . . . . .

“Tổng Giám đốc Trang!!” Lúc này, Đông Anh nhanh chóng đi ra!

“Hả?” Trang Hạo Nhiên xoay người, mỉm cười nhìn Đông Anh.

Đông Anh vừa muốn nói chuyện, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh che dù có chút xấu hổ đứng ở một bên, cô hơi hiểu, nhưng vẫn có chút đau lòng cười nói: “Ngượng ngùng quấy rầy. Tổng Giám đốc Tưởng có việc gấp tìm anh.”

“Được !” Trang Hạo Nhiên đáp lời, lại im lặng nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh vẫn đỏ mặt lặng yên đứng ở một bên, che dù, khẽ cúi đầu. . . . .

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, sau đó đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô, tỏ vẻ xin lỗi, ngay lập tức xoay người bước đi vào bên trong nhà hát kịch.

Đường Khả Hinh che dù đứng trong mưa lộp độp, dịu dàng ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng nghiêm nghị cao lớn của Trang Hạo Nhiên chậm rãi biến mất ở trước bậc thang, cô không nhịn được nở nụ cười, che dù tiếp tục vén đuôi váy, tâm trạng không nhịn được vui vẻ đi lên bậc thang. . . . . .

Nhà hát kịch tiếp tục biểu diễn ca múa náo nhiệt, tất cả quý tân khách, rối rít trò chuyện vui vẻ, đối với biểu diễn lần này hết sức hài lòng gật đầu.

Đường Khả Hinh biết Nhã Tuệ cùng đám người Trần Mạn Hồng ở tại sảnh VIP lầu hai, đây là Tưởng Thiên Lỗi quan tâm các cô vất vả, đặc biệt sắp xếp phòng này, thưởng cho các cô. . . . . . Cô liền mỉm cười nhấc đuôi váy, đi tới phòng ở lầu hai, lúc này Tiểu Vi và Tiểu Hà bởi vì đám người đông đảo, chỉ sợ gặp nguy hiểm, liền theo sát phía sau, bảo vệ sát người !!

“Tôi thích bài hát mới vừa rồi!!” Trần Mạn Hồng mỉm cười ngồi ở một bên, vừa nhìn vừa vui vẻ nói.

“Tôi cũng vậy!” Nhã Tuệ mỉm cười gật đầu.

“Đang nói chuyện gì?” Lúc này Đường Khả Hinh, cũng chậm rãi đi vào sảnh VIP, mỉm cười đi tới.

“Ơ? Làm sao ngươi chạy đến chỗ tôi? Chổ nhỏ của chúng tôi không chứa nổi cô đâu !” Trần Mạn Hồng thấy cô, cố ý trêu chọc cô.

“Đừng trêu chọc tôi nữa!” Đường Khả Hinh có chút xấu hổ, nở nụ cười ngồi ở bên cạnh Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ lập tức đỡ nhẹ thân thể Đường Khả Hinh, đưa tay ngọc thon thon chạm nhẹ sợi tóc ướt đẫm trên trán cô, có chút quan tâm nói: “Cô đi ra ngoài làm gì? Không ở trên lầu xem biểu diễn, nhìn cô xem, thân thể đều ướt rồi !”

“Nhìn cô kìa!!” Trần Mạn Hồng không nhịn được, nhìn Nhã Tuệ, bật cười nói: “Cô giống như mẹ của cô ấy! Nếu như trong tương lai, cô ấy không kết hôn sinh con, cô cũng sẽ không an tâm!”

“Đi!” Nhã Tuệ nhìn cô, không nhịn được cười.

Đường Khả Hinh lập tức làm nũng dựa vào bên cạnh Nhã Tuệ, đưa hai tay ra kéo người của cô, thân mật giống như em gái, lại thấy bên cạnh Trần Mạn Hồng còn một vị trí, liền ngạc nhiên hỏi: “Hả? Tiểu Nhu đâu? Không phải cô cùng mọi người náo loạn cả buổi tối, nói muốn đến xem biểu diễn sao?”

“Tôi làm sao biết cô ấy đi đâu?” Trần Mạn Hồng chắt lưỡi bật cười nói: “Mỗi ngày cô ấy giống như khoai tây, lăn qua lăn lại đấy!”

Đường Khả Hinh hơi lộ ra mấy phần nghi ngờ, lại nghĩ tới lời nói của Lãnh Mặc Hàn, ngay lập tức có chút yên tâm, đang muốn an tâm xem biểu diễn thì nhìn thấy đối diện sân khấu nhà hát kịch, Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, còn có hai vị chủ tịch, ngồi chung ở phòng VIP, nhiệt tình cười to, Trang Hạo Nhiên có tính cách không câu nệ của đàn ông phương tây, vừa cởi áo khoác tây trang của mình xuống, đáp ở một bên, xắn hai ống tay áo lên, hơi nghiêng khuôn mặt hấp dẫn, nâng một ly trà “Cao Sơn Tuyết Đỉnh”, uống với Chủ tịch Lưu. . . . . .

Cô ngơ ngác ngồi ở bên cạnh, nhìn người đàn ông ở phía đối diện bất cứ lúc nào cũng phát ra sức hấp dẫn mãnh liệt, bất kể khi nào, nhìn anh cũng giống như ca khác này, chói lóa như kim cương.

Trang Hạo Nhiên đang đang nói chuyện với Chủ tịch Lưu, lại cảm giác có ánh mắt dịu dàng, đang phóng về phía mình, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn tới trước. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức xoay người, trò chuyện vui vẻ với đám người Trần Mạn Hồng. . . . . .

Hai mắt anh khẽ phát ra ánh sáng mãnh liệt, nhớ tới cô mới vừa đứng ở trước nhà hát kịch chờ mình, anh chậm rãi đặt ly trà xuống.

***

Bên trong nhà hát kịch tiếp tục náo nhiệt vang ra tiếng nhạc nhẹ nhàng, cô gái ở trong xúc động, người mặc váy dài màu trắng, theo bản ballad xúc động, xoay tròn ở giữa rừng trúc, ý muốn tìm tìm con chim trên lá xanh, không ngờ từng trận nước mưa từ từ rơi xuống, cô lại theo tiếng nước mưa nhỏ xuống, bắt đầu nhảy vũ điệu lãng mạn . . . . . .

Trong màn hình tinh thể lỏng 3D ở giữa sân khấu, từng chú chim xanh trong rừng, vốn muốn ẩn mình ở trong bụi rậm tránh mưa, lại nhìn thấy cô gái nhỏ theo tiếng nước mưa thiên nhiên rơi tí tách, nhẹ nhàng nhảy vũ điệu xúc động thì lập tức vỗ cánh từ trong màn hình 3D bay ra!!

Toàn trường xôn xao một trận, tiếng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên.

Đường Khả Hinh cũng nhìn chăm chú, giống như đứa bé, rất kinh ngạc và xem say mê, xem đến chỗ đặc sắc, tiếp tục vỗ tay.

Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ cũng xem thật vui vẻ, lại cảm thấy một bóng người đi vào bên trong phòng, bọn họ không nhịn được xoay người, nhìn người tới, rất nghiêm nghị đứng ở bên cửa phòng, tất cả bọn họ đều ăn ý đứng lên, mỉm cười muốn cùng nhau đi rửa tay.

Đường Khả Hinh không có phát hiện, tiếp tục rất hào hứng xem biểu diễn.

Trang Hạo Nhiên cắm nhẹ đôi tay vào túi quần, hai nút áo sơ mi buông lỏng, tựa cạnh cửa phòng VIP, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh rất dịu dàng, bờ vai tiêu hồn, hết sức gợi cảm mê người, vòng tai phượng hoàng thật to, thỉnh thoảng vui tươi khẽ đong đưa, giống như đóa hoa hồng xanh, tràn đầy cảm giác mê hoặc, hai tròng mắt anh khẽ lóe lên ánh sáng mập mờ, chậm rãi đi tới, tay đóng nhẹ cửa phòng, lúc này mới cất bước đi tới. . . . . .

Đường Khả Hinh vẫn còn chăm chú xem biểu diễn, nhưng lập tức cảm giác sau lưng có chút không đúng, mới quay đầu nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đã đứng ở phía sau, cuối người xuống, hai tay chống hai bên thành ghế sa lon của cô, cùng với cô nhìn cô gái đang nhảy giữa sân khấu, trầm thấp cảm tính hỏi: “Xem hay không?”

Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên cúi đầu xuống, rất mập mờ hấp dẫn nhìn Đường Khả Hinh. . . .

Mặt của Đường Khả Hinh lập tức mắc cở đỏ bừng, tiếp tục ngẩng đầu, khẽ chớp ánh mắt mê ly dịu dàng nhìn anh, cảm nhận anh đứng ở phía sau mình, từng trận hơi nóng nhào về phía mình làm cho người ta hít thở không thông. . . . . .

Trang Hạo Nhiên yên lặng cúi xuống nhìn Đường Khả Hinh một lúc, mới khẽ nở nụ cười, hé cánh môi, sâu kín giống như thì thầm nói: “Lần này chuyện rượu vang sủi bọt thêm đường, thật sự may nhờ em phát hiện ra, anh và Tổng Giám đốc Tưởng đều hết sức cám ơn em, để tỏ lòng cám ơn, anh mời em ăn kẹo ?”

Ánh mắt Đường Khả Hinh khẽ xoay tròn, vẫn dịu dàng nhìn anh, chậm rãi cười, mới vừa mở miệng nói chuyện. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đã cúi đầu xuống, mút nhẹ cánh môi mềm mại của Đường Khả Hinh, khẽ chuyển động môi mỏng khêu gợi, lộ ra một chút ngọt, đưa vào trong môi của cô.

“Ưmh. . . . . .” Khuôn mặt Đường Khả Hinh mắc cỡ đỏ bừng, hơi ngưỡng đầu đón nhận nụ hôn dịu dàng của anh, giống như biển rộng mênh mông yên tĩnh mê người ở trước mặt, khi cô nhẹ nhàng thò đầu lưỡi thì lại cảm thấy có một chút ngọt, hai mắt của cô trừng to, lông mi thật dài hơi vểnh lên, cảm thấy trong môi nhận được một viên kẹo nho nhỏ, ngọt ngọt kèm theo một chút chua chua, đây là kẹo sâm banh mình thích ăn nhất. . . . . .

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười, lại cúi mặt xuống, thoát ra đầu lưỡi nóng bỏng cùng với đầu lưỡi ngượng ngùng của cô, mãnh liệt dây dưa, cùng mút này viên kẹo ngọt ngọt chua chua. . . . . .

Bên này phòng VIP, Tưởng Thiên Lỗi đang cùng tròn chuyện với đám người Chủ tịch Lưu, lại thấy rất lâu Trang Hạo Nhiên chưa trở lại, anh nhíu mày, theo bản năng nhìn phòng đối diện, chỗ ngồi cũng trống rỗng. . . . . .

Trong không gian bí mật truyền đến từng trận tiếng thở dốc hấp dẫn, rất mập mờ và cuồng nhiệt.

Trang Hạo Nhiên ôm Đường Khả Hinh núp ở trong rèm cửa sổ thật dầy, ôm chặt eo thon của cô, vừa cuồng nhiệt mập mờ hôn cánh môi cô, cùng với đầu lưỡi cô mãnh liệt quấn lấy, đôi tay không ngừng xoa nắn ở hông của cô, buộc bộ ngực khêu gợi của cô dán vào mình, vừa nghiêng mặt hôn nhẹ cô, đôi tay lại nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chạm vào vòng tai của cô, hưởng thụ cảm giác nhộn nhạo truyền tới.

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, không nhịn được đưa hai tay ra ôm cổ của anh, đón nhận nụ hôn của anh, cảm thụ lồng ngực nóng bỏng của anh lộ ra tiếng tim đập thình thịch.

Hôn một chút, giống như đời đời kiếp kiếp cũng không đủ.

Trang Hạo Nhiên vừa hôn môi đỏ mọng ngọt ngào của cô, mút đầu lưỡi của cô, tay không nhịn được xoa nhẹ bộ ngực đầy đặn của cô, xoa mạnh, giống như hưởng thụ xoa nắn thân thể cô, mặt dán nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giống như cho cô quan tâm thật lớn, hôn nhẹ vành tai của cô, kể cả vòng tai kim loại của cô, hôn nhẹ vành tai của cô, đôi tay càng không ngừng di động nhẹ ở cổ của cô . . . . . .

Đường Khả Hinh cũng với tay ôm bên hông rắn chắc của anh, cảm thụ làn da anh nóng bỏng, làm nóng bỏng lòng bàn tay mình, tim của cô đập loạn, linh hồn nhảy lên, càng không ngừng mút đầu lưỡi của anh, buông thả tình cảm trong thân thể mình . . . . . .

Cửa bị đẩy nhẹ ra.

Tô Thụy Kỳ có chút lo lắng đi vào, vừa muốn nhìn hoàn cảnh xung quanh một vòng, lại thấy tình cảnh như thế, đột nhiên ngẩn ra.

Trang Hạo Nhiên cảm thấy có người đi vào, lập tức chậm rãi buông lỏng Đường Khả Hinh nhìn ra phía ngoài. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng mắc cỡ mặt đỏ bừng, đôi tay xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn, nhanh chóng đi ra ngoài. . . . . .

“. . . . . . .” Trang Hạo Nhiên và Tô Thụy Kỳ, hai người đồng thời lúng túng, có một chút bối rối!

“Mắc cỡ chết rồi.” Đường Khả Hinh vừa đi ra hành lang bên ngoài, vừa nghĩ tới mới vừa rồi cùng với Trang Hạo Nhiên hôn cuồng nhiệt, không cẩn thận kéo một cúc áo trước ngực anh, không biết Tô Thụy Kỳ có nhìn thấy hay không, cô lại vỗ nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, không khỏi đụng phải một người, cô sững sờ ngẩng đầu. . . . . .

“Tiểu Đường! Thấy Tiểu Nhu không?” Lãnh Mặc Hàn nhìn Đường Khả Hinh, ngạc nhiên hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK