Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 736: MỘT CON BƯƠM BƯỚM?

Bản nhạc jazz “Yêu em mãi không phai”, tiếp sôi động, cuồng nhiệt vang lên.

Trang Hạo Nhiên vẫn chảy mồ hôi nóng cùng em gái học cùng lớp mặc váy ngắn màu đen hấp dẫn, tay cầm tay, người đàn ông di chuyển theo điệu nhảy mạnh mẽ, cùng với cô ở bên cạnh bể bơi, lãng mạn hấp dẫn cuồng nhiệt khiêu vũ.

Đám người xung quanh cũng rối rít phối hợp với điệu nhảy của Trang Hạo Nhiên, tiếp tục cuồng nhiệt vỗ tay.

Mấy người Lâm Sở Nhai đứng ở một bên, cũng có chút hoảng sợ nhìn Trang Hạo Nhiên, Nhã Tuệ cũng có mấy phần lo lắng nói: “Tổng Giám đốc Trang không có sao chứ?”

“Không có sao mới là lạ!” Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên, lạnh nhạt nói.

“. . . . . . . . . . . .” Mọi người trở nên mất hồn.

“Thị Trưởng Tống tới. . . . . .” Có người kêu nhỏ.

Mấy người Lâm Sở Nhai nghe được câu này, lập tức sững sờ, căng thẳng quay đầu, nhìn về phía sân cỏ . . . . . .

Tống Vĩ Thần mỉm cười kéo nhẹ Đường Khả Hinh, đón gió đêm trong veo, được quản gia hướng dẫn, đạp sân cỏ mềm mại, đi tới bên cạnh sàn nhảy náo nhiệt.

Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng nhìn Khả Hinh quả thật đi với Thị Trưởng Tống, mọi người cùng nhau kinh ngạc nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng hơi lộ ra lúng túng, tay cất vào trong khuỷu tay Tống Vĩ Thần, vén nhẹ đuôi váy, đi tới sàn nhảy, Tống Vĩ Thần thỉnh thoảng còn hết sức thâm tình và dịu dàng nhìn cô một cái, nói: “Tới tham gia tiệc sinh nhật tối của cấp trên, có phải rất hồi hộp hay không ?”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nghe lời này, cũng không biết nói gì, chỉ phải cười khổ.

“Đừng căng thẳng. . . . . . Tối nay cô là bạn gái của tôi. . . . . .” Tống Vĩ Thần khẽ mỉm cười, lại dắt Đường Khả Hinh tiếp tục đi về phía trước, hai người cùng nhau nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, nhân vật chính tối nay, đang cùng một cô gái người Mĩ, tóc vàng, hấp dẫn, tay cầm tay cuồng nhiệt khiêu vũ, vóc người anh thật sự đẹp trai cao to, bên hông kiên cố, lúc di chuyển cũng có thể phát ra sức hấp dẫn đàn ông chết người . . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên như vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Ngay sau đó Quản gia bước nhanh đi tới bên cạnh Trang Hạo Nhiên, nói Thị Trưởng Tống tới.

Trang Hạo Nhiên lại giống như không có nghe được, tiếp tục cùng em gái học cùng lớp khiêu vũ, mồ hôi nóng nhỏ giọt, lướt qua khuôn mặt kiên nghị của anh.

Tống Vĩ Thần cùng Đường Khả Hinh đứng ở một bên, có chút lúng túng nhìn Trang Hạo Nhiên.

Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng cùng Tiểu Nhu thấy Đường Khả Hinh, biết lúc này không thích hợp đi qua, tuy nhiên vẫn nở nụ cười vẫy tay với cô một cái.

Đường Khả Hinh cũng nhìn họ dịu dàng mỉm cười, lại không khỏi nhìn cô gái đang cuồng nhiệt khiêu vũ bên cạnh cấp trên.

Quản gia đứng ở một bên, có chút gấp gáp, dù sao Thị Trưởng Tống là người của Ủy viên Trương, không thể  xúc phạm.

Nhưng Trang Hạo Nhiên không có để ý tới bất cứ ai, lấy thân phận chủ nhân buổi sinh nhật tối nay, hết sức bá đạo khiêu vũ với em gái học cùng lớp, mặc cho người khác chờ đợi.

Người giúp việc nhanh nhìn thấy như vậy, chóng đi vào trong nhà, báo cho người hai nhà Tưởng, Trang, để tránh  xúc phạm người khác.

Trang Tĩnh Vũ nghe thế, lập tức căn dặn thư ký đi qua nhắc nhở con trai.

Thư ký lập tức gật đầu, nhanh chóng đi ra ngoài. . . . . .

Trang Hạo Nhiên cũng đang ôm em gái học cùng lớp xoay tròn trên không trung một cái, nhanh chóng để xuống, cuối cùng một tay ôm chặt hông của cô, tư thế rơi xuống hoàn mỹ, kết thúc.

Tiếng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên.

Trang Hạo Nhiên vừa thở vừa cười, ôm em gái học cùng lớp, lại xoay tròn một cái nữa mới thả cô ta, giống như lúc này mới nghe được lời của quản gia, hơi lộ ra mấy phần kinh ngạc nhìn bên hồ bơi, trước tiên liếc nhìn Đường Khả Hinh tối nay mặc váy dài cúp ngực màu xanh ngọc, chải mái tóc thật dài, đeo bông tai kim cương hình lá, tay níu chặt khuỷu tay của Tống Vĩ Thần, như con chim nhỏ nép vào người. . . . . . Anh cười như không cười nhìn cô một cái, lập tức nhìn Tống Vĩ Thần nở nụ cười nhiệt tình đi tới vươn tay nói: “Thị Trưởng Tống! ! Xin lỗi! Lúc nảy nhạc quá lớn, không nghe thấy. Cám ơn anh đến đây.”

“Sinh nhật vui vẻ. Chúc Tổng Giám đốc Trang từng năm từng tháng đều như hôm nay. . . . . .” Tống Vĩ Thần cũng khách sáo vươn tay, bắt tay với Trang Hạo Nhiên.

“Cám ơn. . . . . .” Trang Hạo Nhiên bắt tay với anh, cũng không nhìn Đường Khả Hinh một cái.

Đường Khả Hinh cũng có chút lúng túng ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, dịu dàng nói: “Tổng Giám đốc, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Trang Hạo Nhiên nhìn cô không lên tiếng.

Tống Vĩ Thần nghe lời này, mỉm cười vươn tay, kéo nhẹ hông của Đường Khả Hinh, mới dịu dàng nói: “Nghe nói Khả Hinh đã từng là thư ký của Tổng Giám đốc Trang, sau đó chuyển đến phòng kinh doanh rượu của Hoàn Cầu ?”

“Không phải đã từng. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Bây giờ cô ấy vẫn là người của Hoàn Á tôi, chỉ chuyển đi thôi.”

Đường Khả Hinh không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái.

“Thật sao?” Tống Vĩ Thần lập tức mỉm cười gật đầu nói: “Đây mới thật là trùng hợp, tôi hẹn Khả Hinh lâu như vậy, hôm nay cô ấy rốt cuộc đồng ý đi dùng cơm với tôi, không ngờ, tôi lại phải đi tham gia sinh nhật của Tổng Giám đốc Trang  . . . . . . Liền mời cô ấy cùng nhau tới.”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, cũng có chút buồn cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Nói cách khác, nữ thư ký của tôi, đại khái không biết, tối nay phải đi qua tham gia bữa tiệc của cấp trên chứ? Nếu như biết rõ, không biết còn dám tới đây không?”

“. . . . . . .” Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên chỉ là nhàn nhạt nhìn cô một cái, lại nở nụ cười nhìn Tống Vĩ Thần, hơi tránh ra một lối, nói: “Thị Trưởng Tống, cha và mẹ tôi đều ở bên trong, mời anh vào bên trong ngồi. . . . . . Bên ngoài quá ồn ào náo loạn, hôm nay bạn bè của tôi tới hơi nhiều, thật ngại.”

“Nào có, nào có. . . . . .” Tống Vĩ Thần nói xong, lập tức muốn vươn tay, kéo hông của Đường Khả Hinh, đi vào trong biệt thự.

“Khả Hinh! ! ! !” Mấy người đàn ông Lâm Sở Nhai nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức rất nhiệt tình đi tới, kéo cô lại, nhiệt tình cười to nói: “Thật tốt quá! Không ngờ cô cũng tới ! ! Tối nay nhất định phải khiêu vũ với chúng tôi !”

Đường Khả Hinh nhất thời bị bọn Lâm Sở Nhai kéo ra, cô nhìn bọn Phó tổng mỉm cười, lại có chút sững sờ nhìn Tống Vĩ Thần.

Vĩ Thần cũng có thể hiểu, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh nói: “Hôm nay khó được cùng đồng nghiệp tụ hội, cùng nhau vui vẻ thôi. Ở ngoài chờ tôi một chút.”

“Được. . . . . .” Đường Khả Hinh chỉ đành phải xin lỗi mỉm cười.

“Xin mời!” Trang Hạo Nhiên lập tức vươn tay, mời Tống Vĩ Thần đi vào biệt thự.

Đường Khả Hinh không khỏi nhìn bóng lưng hai người bọn họ.

“Khả Hinh! !” Nhã Tuệ họ cũng lập tức đi tới trước mặt cô, cười nói: “Làm sao cô cùng Thị Trưởng Tống tới nơi này?”

“Em . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức có chút lúng túng nhìn Nhã Tuệ họ cười khổ nói: “Em vốn cũng không biết em cùng Thị Trưởng tới đây tham gia tiệc sinh nhật của Tổng Giám đốc, em thật sự không thể từ chối Thị Trưởng, anh ấy mời em rất nhiều lần. . . . . . Lúc trước cũng bởi vì có công việc nhờ anh ấy giúp xong rồi. . . . . . Hơn nữa em nhận lời với anh ấy trước. . . . . . Sau đó mới biết sinh nhật của Tổng Giám đốc. . . . . . Tôi không thể không giữ lời đâu. . . . . .”

Nhã Tuệ nghe xong, không khỏi gật đầu, bất đắc dĩ cười nói: “Tôi hiểu.”

Trần Mạn Hồng vẫn đứng ở một bên, nở nụ cười nói: “Thật sự là oan nghiệt ?”

“À?” Đường Khả Hinh không hiểu nhìn Trần Mạn Hồng, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì?”

“Không có việc gì! Uống rượu!” Trần Mạn Hồng chỉ đành phải cười, bưng qua một ly rượu, đưa về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng nhận lấy, mỉm cười khẽ nhấm một hớp rượu.

Lúc này Trang Hạo Nhiên nhanh chóng bước xuống bậc thang, đi ra sân cỏ, bọn Lâm Sở Nhai nhìn thấy anh, lập tức nháy mắt với mọi người, đều tự tìm lý do đi khỏi. . . . . . Đường Khả Hinh đang nói chuyện phiếm với Nhã Tuệ, thấy sắc mặt Trang Hạo Nhiên trầm xuống, hơi cúi đầu nhanh chóng đi về phía mình, trái tim của cô đập thình thịch, cũng biết tối nay không có lễ phép, nên không dám nói chuyện. . . . . .

Bọn Nhã Tuệ nhìn thấy Trang Hạo Nhiên tới, cũng lập tức im lặng đi khỏi.

Trang Hạo Nhiên không khách khí đứng ở trước mặt của Đường Khả Hinh, sắc mặt trầm ổn nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái.

“Ngồi đi.” Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, lấy thân phận của cấp trên, đi về phía bên sân cỏ, trên bàn ăn độc lập ít người, anh mệt mỏi thở dốc một hơi, lấy tư thế hết sức lười biếng, nhắm mắt lại, thở phào một cái.

Đường Khả Hinh cũng im lặng đi về phía bàn ăn, thật cẩn thận ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, hơi lộ ra lúng túng, khẽ chớp mắt.

“Một cấp trên như anh đây, thật sự không có một chút mặt mũi nào!” Trang Hạo Nhiên đột nhiên ngồi dậy, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Sinh nhật ba mươi tuổi của anh, chuyện lớn như vậy, em cũng không tới. . . . . . Xem ra bên phòng làm việc của em không giao tiếp tốt.”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, không khỏi nhìn anh một cái.

“Cậu chủ, chủ tịch tập đoàn Gia Huy biết được hôm nay là sinh nhật của cậu chủ, đưa tới một chiếc Mercedes-Benz trị giá 8 triệu.” Quản gia thật cẩn thận cầm cái khay, chìa khóa xe đặt ở trong đó.

“Ừ.” Trang Hạo Nhiên chỉ nhàn nhạt đáp lời, sau đó nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “Ngược lại anh thật tò mò, em vốn không muốn tới tham gia sinh nhật của anh, sẽ tặng món quà sinh nhật gì cho anh ?”

Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, nhìn anh thật lâu, biết anh cũng không có nhìn, liền không khỏi cười nói: “Tổng Giám đốc Trang thân phận cao quý, đa số quà tặng nhận được đều là vô giá, loại người đơn giản này giống như chúng tôi tặng quà  thật không có ý nghĩa. . . . . . Nhưng cho dù như thế nào, nó cũng là một phần tâm ý của tôi. Mong anh vui vẻ nhận.”

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô thật lâu, đột nhiên mỉm cười, búng mạnh ngón tay nói: “Mang quà tặng của Khả Hinh cho tôi. Tôi muốn tự mình xem !”

“Vâng!” Quản gia nghe vậy, lập tức xoay người đi trở vào trong biệt thự.

“Anh đang nghĩ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, không nhịn được cười nói: “Chẳng lẽ. . . . . . em tặng cho anh một con bươm bướm sao?”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, không khỏi cúi đầu mỉm cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK