Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 980: NGƯỜI KÈM THEO

Phòng nghỉ ngơi.

Đường Khả Hinh vẫn mặc quần áo hàng ngày, co rúc vào trên ghế dựa, không ngừng lật xem tài liệu, hai mắt không ngừng xem nội dung trong tài liệu, trong miệng lẩm bẩm đọc thuộc, xem lại tài liệu trước đó, để tăng thêm trí nhớ!

Thơ Ngữ và Lạp Lạp cùng Tiên Nhi đứng ở một bên, nhìn Đường Khả Hinh rất nghiêm túc, vốn cũng không muốn cắt lời cô, nhưng vẫn thích hợp nhắc nhở: “Đường tiểu thư, bữa tiệc tối hôm nay, là khai mạc tổ chức vì chuyên gia hầu rượu thi đấu được thuận lợi, tất cả chuyên gia hầu rượu đều đến, tôi còn nhớ Vitas tiên sinh đã nói, hi vọng cô mọi chuyện lấy khiêm tốn làm chủ, nhưng nếu như tối nay không tham dự bữa tiệc, có thể bị người gièm pha hay không?”

Đường Khả Hinh đang chăm chú không có thời gian học bài, nghe được câu này, cũng giữ lại một chút tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn Thơ Ngữ.

Thơ Ngữ cũng chỉ đưa ra ý kiến như vậy, mỉm cười, nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh ôm tài liệu suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn ánh sao phía ngoài cửa sổ, chiếu sáng lấp lánh, gió lạnh thổi qua, cũng lộ ra cảm giác lơ thơ tình ý đầu thu, biết tối nay Trang Hạo Nhiên có chuyện phải làm, sẽ không tham gia bữa tiệc, nhưng cô im lặng suy nghĩ một chút, ngay lập tức gật đầu một cái, nói: “Được rồi. Tôi tham gia. Nhưng về chuyện trang phục, muôn ngàn lần không được kiêu ngạo, tránh cho thầy giáo lại mất hứng, ngay cả đồ trang sức châu báu cũng không cần mang theo.”

“Cô yên tâm, sáng sớm tôi đã chuẩn bị xong cho cô rồi.” Thơ Ngữ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng nhìn Thơ Ngữ mỉm cười.

Một làn gió thơm ngát thổi tới.

Lạp Lạp và Tiên Nhi, hai người đồng thời dựa theo lời dặn của Diệp Mạn Nghi đốt nến mùi Lavender ổn định tinh thần cho Đường Khả Hinh, một ngọn nến trị giá 30 ngàn, thật ra ngang bằng với giá nước hoa đắt tiền, chỉ thấy lúc thắp nến, từng làn khói mờ tràn ngập, cảm giác thoải mái lâng lâng làm cho trái tim và tâm hồn người ta cũng chậm rãi buông lỏng.

Bên trong phòng tắm.

Đường Khả Hinh trần truồng thân thể, rúc vào trong bồn tắm, chỉ lộ ra bả vai trắng như tuyết, cùng bộ ngực như ẩn như hiện, cô kéo mái tóc hơi ướt đẫm, nhắm mắt lại, mặt nở nụ cười, rất hưởng thụ mùi thơm trong phòng tắm, Thơ Ngữ mỉm cười rải rất nhiều cánh hoa hồng màu trắng, màu hồng, màu đỏ ở trong bồn tắm, tay ngọc thon thon khuấy nhẹ nước hơi nóng trong bồn, mỉm cười nói: “Ngửi mùi hoa tắm rửa cảm giác thật tốt, nước trong bồn tắm còn bỏ thêm vào tinh chất 100 loại hoa bà chủ Trang sai người nhỏ vào, có thể nhanh chóng xoa dịu vết thương trên da thịt, làm cho làn da trắng sáng bóng loáng.”

Cô nói xong, nhìn Đường Khả Hinh cười ngọt ngào.

Nhưng bởi vì hôm nay thân thể Đường Khả Hinh quá mức mệt mỏi, liền không lên tiếng, tiếp tục nhắm mắt lại, chỉ lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Thời gian trôi qua một chút.

Cửa phòng thay quần áo mở ra, Đường Khả Hinh mặc váy yếm dài lụa mỏng cột dây màu xanh dương đậm, lộ ra bả vai thon, thoải mái nhẹ nhàng đi ra phòng thay quần áo, đuôi váy lụa mỏng màu xanh đậm chia ta nhẹ nhàng phất lên, lộ ra cặp đùi đẹp thon dài hấp dẫn và giày cao gót màu bạc, Lạp Lạp và Tiên Nhi lập tức kéo cô ngồi xuống, để cho cô ngồi trước ở gương trang điểm, lập tức làm theo lời căn dặn của Thơ Ngữ, chải lên đuôi ngựa thật cao cho cô, thậm chí cũng chải lên tóc trên trán, lộ ra vầng trán hết sức cá tính, còn có mắt to ngập nước. . . . . .

Thơ Ngữ lập tức mở các loại dụng cụ trang điểm, trang điểm nhẹ nhàng, khiêm tốn cho Đường Khả Hinh, nhưng vô cùng tinh tế, cuối cùng dùng phấn vàng đánh cho cánh mũi thêm cao, cầm son môi màu tự nhiên, thoa lên cánh môi hồng đầy đặn, khêu gợi của cô.

Đường Khả Hinh ngồi ở trước gương trang điểm, hơi nghiêng mặt nhìn cách ăn mặc của mình tối nay, bởi vì thầy giáo sẽ thích, liền không nhịn được mỉm cười, Lạp Lạp cầm cây duỗi điện, hơi cuốn xoăn tóc đuôi ngựa thật dài cho cô, Tiên Nhi lại cầm một đai lưng màu đen, lúc cô đứng lên buộc vào eo thon cho cô, nhất thời vóc người hấp dẫn lộ ra không bỏ sót, Tiên Nhi thật hâm mộ đứng ở một bên, nhìn vòng eo của Đường Khả Hinh hết sức thon gọn, cười nói: “Cũng chỉ có Đường tiểu thư mới dám buộc đai lưng lớn như vậy, eo nhìn không thô chút nào!”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, đứng ở trước kính toàn thân, vẻ mặt lộ ra một nụ cười chín chắn quyến rũ hiếm thấy, hài lòng thở phào một hơi, thuận tay cầm lên một quyển sổ tay nho nhỏ, có một chút tinh nghịch quay đầu, nhìn bọn họ khẽ nhếch cười nói: “Đi thôi!”

Ba người Thơ Ngữ nhìn cô như vậy, mọi người cũng không nhịn được cười.

Tối nay ánh sao thật rực rỡ, khắp bầu trời đầy ánh sao, sóng biển dịu dàng nhấp nhô, thỉnh thoảng bọt sóng lại xô lên bờ. . . . . .

Một chiếc Rolls-Royce màu đen, trong đêm tối lóe ra ánh sáng kim loại, chậm rãi dừng ở đại sảnh khách sạn, Đông Anh lập tức dẫn mọi người mỉm cười bước lên trước, cô đi trước Giám đốc một bước, sau khi mở ra cửa xe, dịu dàng, cung kính mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc, anh đã tới. . . . .”

Ánh sáng bên trong xe di động, không đến bao lâu, Tưởng Thiên Lỗi thay đổi phong cách quần áo thường ngày, tối nay mặc tây trang màu đen cổ viền bạc, bên trong kết hợp áo sơ mi màu đen, cổ áo mở ra, khăn cổ màu bạc của đàn ông hết sức hấp dẫn, giấu ở trong áo sơ mi, có vẻ hấp dẫn mười phần, tản ra hơi thở chết người, bước chân hết sức vững vàng đi ra Rolls-Royce, ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh nhạt, theo thói quen liếc mắt nhìn đại sảnh khách sạn của mình, một tay cắm túi quần, cất bước đi về phía trước.

Đông Anh cùng Giám đốc và đám thư ký cùng nhau im lặng bước đi.

Tưởng Thiên Lỗi vừa cất bước đi về phía trước, vừa nhàn nhạt hỏi Giám đốc ở sau lưng: “Nghe nói một Tổ trưởng phòng ăn biển, thiếu chút nữa ngã vào trong hồ dưới đáy biển? Chuyện này sao có thể? Bình thường cũng chỉ có người biểu diễn và người huấn luyện thú mới có thể đi vào, nhưng cho dù vào thời gian quy định đi vào, cũng phải quản lý mở mật mã khóa, cô ấy làm sao lại đi vào được ?”

Giám đốc lập tức cung kính, nhưng cũng nghi ngờ trả lời: “Đối với chuyện này chúng tôi cũng hết sức ngạc nhiên, Kỳ Gia Minh cũng không rõ, chỉ biết lúc ấy Hân Di bởi vì tò mò bên trong phòng ăn có âm thanh kì lạ, liền đi vào, bình thường con bé này cũng thật lớn gan, hơn nữa từ trước đến giờ, Quản lý Từ của khách sạn chúng ta qua lại rất tốt với nhân viên, biết mật mã cũng không ngạc nhiên. Chỉ là thông qua chuyện ngày hôm nay, tôi đã mở cuộc họp quản lý khẩn cấp, tăng thêm xử phạt quản lý tiết lộ mật mã cho mọi người, hơn nữa cũng khống chế tin đồn, không để cho tin tức này truyền đi.”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, vừa trầm mặt đi về phía trước, vừa chậm rãi nói: “Một người phòng cháy tốt, không phải suy nghĩ làm thế nào tắt lửa, mà suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể không xảy ra cháy! Cho nên mức độ tuyên truyền và xử phạt phải tăng lên giống nhau! Thậm chí phải chú ý an toàn! Thông báo lời của tôi, bắt đầu hôm nay, khu vực nguy hiểm, ví dụ như phòng ăn biển, cùng quán cà phê theo chủ đề động vật, cùng vườn hoa giữa lầu phụ, khu hổ trắng, toàn bộ trang bị cameras 360 độ! Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra nữa! An toàn của nhân viên rất quan trọng!”

“Vâng!” Hoắc Minh lập tức gật đầu, đáp lời.

“Đi đi. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, liền lạnh lùng cất bước đi lên trước, đi qua vườn hoa phía sau đại sảnh, cùng Đông Anh quẹo trái phía sau vườn hoa, vòng qua tòa nhà Hoàn Á, đi tới vườn hoa phía sau khách sạn.

Ban đêm một vùng tối tăm, mênh mông, cây dừa và rừng cây nhiệt đới đứng thẳng trên mặt cỏ, khắp nơi nhấp nháy ánh đèn ngọt ngào, tiếng sóng biển lãng mạn xô bờ khắp nơi.

Đường Khả Hinh cùng ba người Thơ Ngữ, trò chuyện vui vẻ đi phía này, khi cô chuyển qua một cây tùng thấp thì nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đang từ bậc thang đá trước cây dừa đi xuống, cô không nhịn được trợn mắt, ah một tiếng, gọi nhỏ: “Tưởng Thiên Lỗi!”

Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhịn được dừng bước lại, hơi lộ ra một chút nghi ngờ quay đầu, không ngờ nhìn thấy Đường Khả Hinh tối nay ăn mặc rất chín chắn và hấp dẫn, thậm chí nở nụ cười hết sức mê người, theo gió đi tới, lụa mỏng phất phơi, lộ ra chân dài trắng nõn mê người dưới ánh sao, sắc mặt của anh hơi ngưng lại, hai mắt khẽ nhấp nháy có chút bất thường, đang nhàn nhạt nhìn cô. . . .

Đường Khả Hinh cũng mỉm cười cất bước đến gần Tưởng Thiên Lỗi, nhìn anh tối nay không ngờ đẹp trai như thế, cô lập tức tinh nghịch oa một tiếng, nở nụ cười hết sức ngọt ngào vui vẻ, nói: “Tối nay anh rất đẹp trai nha !”

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, mặt lộ ra một chút nụ cười dịu dàng, bất đắc dĩ, hai mắt nóng bỏng, kín đáo lóe ra thâm tình, nhìn cô. . . . . .

Hai người đến gần, đứng ở dưới ánh đèn màu xanh da trời, cứ như vậy mỉm cười nhìn đối phương.

Đông Anh cung kính nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười gật đầu, gọi nhỏ: “Đường tiểu thư”

“Tổng Giám đốc! !” Thơ Ngữ dẫn Lạp Lạp và Tiên Nhi cùng nhìn Tưởng Thiên Lỗi cung kính khom người, gọi nhỏ.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh thật lâu, ánh đèn xanh da trời chiếu rọi khuôn mặt trái xoan của cô vô cùng xinh đẹp, hai mắt ngập nước, tối nay càng lộ vẻ rất mê hoặc, giống như thật lâu không thể dời tầm mắt, tâm trạng cứ như vậy lắng đọng xuống, hưởng thụ thời gian ở bên cô, nhưng vẫn khôi phục lý trí, liền hơi di động mí mắt, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt, căn dặn: “Mọi người đi trước đi. Tôi cùng Khả Hinh đi qua hiện trường bữa tiệc.”

Anh biết đôi song sinh ở gần.

Bọn Thơ Ngữ cùng Đông Anh nghe, liền cùng mỉm cười gật đầu, im lặng đi khỏi.

Một làn gió dịu ngọt, bồng bềnh thổi qua, không khí truyền tới một mùi thơm.

Tưởng Thiên Lỗi đến gần một bước, hai mắt nóng bỏng nhìn Đường Khả Hinh, khuôn mặt nở nụ cười, không chút che giấu khen ngợi, nói: “Tối nay em thật đẹp. . . . . .”

Đường Khả Hinh rất dịu dàng mỉm cười nhìn anh, phát hiện tất cả đã vật đổi sao dời, rất nhiều người và chuyện, còn có những cảm xúc bi thương đều đi qua, thật sự rất may mắn quá khứ đã tha thứ cho anh, cho nên mới có ngày hôm nay rất thản nhiên đối mặt, cho dù như thế nào, người đàn ông nhẹ nhàng phong độ này, lúc nào cũng đáng giá để người thưởng thức, học hỏi. . . . . . trên bước đường đi tới, có thể cùng anh nỗ lực, đây là hạnh phúc của mình, nghĩ tới đây, cô liền nở nụ cười, ngọt nói: “Cám ơn.”

Tưởng Thiên Lỗi chăm chú nhìn cô một lúc lâu, mới theo bản năng dời mắt, liếc nhìn ánh trăng rất xinh đẹp, còn có vị trí bữa tiệc cách mình tương đối xa, dưới ánh đèn và tiếng nhạc du dương, tâm trạng của anh rõ ràng hơi tốt, quay đầu, nhìn cô cười nói: “Tối nay, có thể để cho anh làm Hộ Hoa Sứ Giả một lần, đưa em đến hiện trường bữa tiệc hay không?”

Anh nói xong, rất mong chờ nhìn cô.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh rất dịu dàng nhìn anh, cười khẽ.

Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêng mặt, nhìn cô, lại cười nói: “Có thể không?”

Đường Khả Hinh ngưng mặt, giống như cố ý suy nghĩ thêm một chút, liền không nhịn được cười, tay nhét nhẹ vào trong cánh tay của anh, nắm nhẹ cánh tay đàn ông rắn chắc của anh, hơi lộ ra một chút tinh nghịch, nghiêng mặt dịu dàng nói: “Có thể! Chỉ có thể để anh đưa em đi một đoạn đường, nhưng không thể trực tiếp đến hiện trường bữa tiệc, bởi vì thầy giáo của em thật sự không muốn em phách lối! Nếu để cho ông ấy nhìn em được đường đường Tổng Giám đốc Hoàn Cầu đưa em đến hiện trường bữa tiệc, ông ấy có thể muốn nhốt em, mắng chửi một trận, cộng thêm một trận roi!”

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, không nhịn được cười, hơi xoay người, hưởng thụ cô gái dịu dàng đáng yêu, kéo cánh tay của mình, đón gió biển ngọt ngào, cùng với cô cất bước đi về phía trước. . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK