Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 511: LỰA CHỌN

Boong.. . . . . Boong.. . . . . Boong.. . . . . Tiếng chuông giáo đường giống như mang theo linh hồn truyền đến! !

Chuyến xe lửa ngắn ngủn 45 phút, Đường Khả Hinh gần như không có cách nào có cơ hội cho mình xem Harry Potter và Manga, ngồi ở trên ghế ngồi xe lửa mềm mại như bông quá thoải mái, tay đè hoa văn bên cửa xe, mắt sáng lên, nhìn bầu trời xanh xa xôi, tầng mây trắng bồng bềnh rất mập mờ cuốn một chỗ, di chuyển theo xe lửa, vô số tòa nhà thấp lùn theo phong cách Điền Viên, hoặc phong cách Gothic đặc biệt, mở ra trước mắt. . . . . .

Có người nói, từ Luân Đôn đến Cambridge, đây là một cuộc hành trình dài tẩy rửa linh hồn mê người. Thị trấn Cambridge nổi tiếng bởi vì đại học Cambridge, đại học Cambridge là trường học nổi tiếng nhất nước Anh, bên cạnh đại học Oxford, nơi quay bộ phim Harry Potter đang ở không xa, bước lên mảnh đất này, bạn giống như đang hấp thụ tinh túy của trời đất, trường học hàng đầu này phải có tám trăm năm lịch sử, sản sinh ra hơn tám mươi bậc vĩ nhân nổi tiếng đoạt giải thưởng Nobel, Newton, Darwin (Đác-uyn), Byron đã từng ở trên mảnh đất này, phát ra trí tuệ nổi tiếng thế giới.

Xe lửa chậm rãi dừng ở bên trong nhà ga thiết kế kiểu Gothic, vẻ mặt Đường Khả Hinh hưng phấn lôi kéo rương hành lý, cả người bị kích thích giống như sắp gặp Newton, nhảy xuống xe lửa, đi ra sân ga thật nhanh.

Mưa phùn, như lông trâu rơi xuống.

Đường phố ướt át nhưng sạch sẽ, khiến cho linh hồn không nhiễm một chút bụi bậm, hai bên đường phố uốn lượn khu kiến trúc đỉnh tháp mọc lên san sát, yên lặng đứng vững ở dưới bầu trời, có quá nhiều Thánh Địa du lịch, chỉ có thể đứng xa nhìn, mà không nhìn gần được, ở Luân Đôn và Cambridge, khi bạn càng đến gần mỗi tòa kiến trúc, từng chi tiết ở vách tường, bạn có thể nhìn thấy hoa văn chú Sư Tử nhỏ thật tinh xảo, hoặc hoa văn đặc sắc chưa biết đến. . . . . .

Vô số học sinh đến từ các đất nước trên toàn thế giới, cởi xe đạp, đeo túi sách, lẫn vào trong ngõ hẻm, đại học Cambridge có hơn ba mươi học viện, cũng không có tập trung ở một chỗ riêng biệt, mà phân tán ở mỗi một góc trong thị trấn nhỏ, cho nên bất cứ lúc nào bạn đi qua thành tường cổ xưa che kín, đi qua một ngã rẽ cây cầu nhỏ, cũng có thể sẽ bị không khí trí thức nồng đậm của học viện Cambridge bao vây.

Ở nơi này, bạn có thể tận hưởng kiến thức, thử thách uy quyền.

Đường Khả Hinh chống cây dù trong suốt, kéo rương hành lý, ngẩng đầu lên, đứng ở trên đường phố không biết tên, hai mắt đỏ bừng nhìn thị trấn nhỏ cổ kính lại nổi tiếng thế giới, hai bên đường phố uốn lượn có rất nhiều tiệm nghệ thuật, tiệm đồ cổ, còn có khách sạn nhỏ náo nhiệt, nhà trọ khác theo phong cách nông thôn, đi qua bên trái con đường nhỏ chính là một cây cầu hình vòm nho nhỏ, có một nam một nữ dựa chung một chỗ, đứng ở trên cầu trò chuyện rất ngọt ngào, ở bờ sông cây liễu rũ nhẹ xuống, bờ sông nổi tiếng thế giới đã sinh ra vô số vĩ nhân đang ở cách đó không xa, bởi vì mưa phùn rơi tí tách, khiến cho con sông “Cam”, giống như bức màn tơ lụa màu xanh, xung quanh hai bên là hàng cây nhỏ màu xanh, lá đỏ bò qua vách tường, còn có chiếc thuyền nhỏ dừng ở cạnh bờ sông. . . . . .

Có một người đàn ông England mặc áo len cổ lọ màu đen, quần tây màu nâu, bên ngoài khoác áo khoác cài hai hàng nút, một tay che dù, một tay cầm sách, cúi đầu nhìn nội dung trong sách, hai tròng mắt trong suốt mà thâm trầm, biển tri thức vốn làm cho lòng người rộng rãi vô hạn.

Đường Khả Hinh thật kích động kéo rương, vẻ mặt lộ ra nghẹn ngào, đi về phía cây cầu nhỏ đầu bên kia con đường, bước lên giữa cây cầu ướt át, chống cây dù, tay chống trên thành cầu, nhìn dòng song dịu dàng, đang chảy uốn lượn phía trước, thỉnh thoảng lá cây hồng hồng rơi xuống, “Xiêm áo” nhẹ dính vào dòng nước trôi qua dịu dàng. . . . . . rất hiền lành. . . . . . rất bao dung. . . . . . Thật dịu dàng. . . . . . rất nhã nhặn lịch sự. . . . . . Giống như lòng mẹ. . . . . .

Cảm giác chua xót, cảm giác xúc động, trở nên kích động, cảm giác uất ức, cảm giác vui vẻ, cảm giác hưng phấn. . . . . .

Đường Khả Hinh che dù, nhìn “Con sông” uốn lượn, nhìn cảnh sắc xinh đẹp hai bên bờ sông, đột nhiên nở nụ cười, cười thật vui vẻ, thật vui vẻ, cười nhưng trong mắt lại rưng rưng, lại vội vàng nuốt trở vào, hiểu rõ, vào lúc này, mới thật sự bắt đầu khiêu chiến, không thể khóc. . . . . . Không thể khóc. . . . . .

Một tiếng còi xe tắc xi ở nơi nào vang lên.

Đường Khả Hinh lập tức quay đầu, nhìn chiếc tắc xi màu đen, mặc dù biết nơi này có rất nhiều địa phương truyền thuyết và xinh đẹp, ví dụ như thi nhân nước ta ở nơi này, để lại câu thơ bất hủ, nhưng trong lòng của cô sốt ruột về phòng ăn mình sẽ phục vụ ở nơi nào, liền kéo rương hành lý thật nhanh vươn tay đón tắc xi, ở trong cơn mưa ướt róc rách, ngồi vào buồng xe, thở hổn hển một hơi, mới đưa địa chỉ phòng ăn cho tài xế tắc xi.

Lái xe taxi cầm địa chỉ, nhìn, cau mày, quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh, khuôn mặt lộ ra nụ cười không tin, hỏi lại: “Are you sure? The lily restaurant?”

“Yes!” Đường Khả Hinh nhìn tài xế, lập tức rất hưng phấn gật đầu.

“Ok!” Tài xế tắc xi chậm rãi mỉm cười, sau đó trả lại tờ giấy cho Đường Khả Hinh, ở trong mưa ướt róc rách lái xe chạy về phía trước! !

Đường Khả Hinh lại trở nên kích động nằm ở bên cửa sổ, nhìn Cambridge thật sự là một thị trấn nhỏ thật đáng yêu, bạn không chỉ nhìn thấy nhiều cửa hàng muôn màu rực rỡ, đám người náo nhiệt, thấy cửa hàng đồ cổ, hoặc quán rượu nhỏ nổi tiếng, còn có phòng cà phê Starbucks ngoài trời, xe chạy qua nhiều ngã rẽ, cũng đã nhìn thấy sân cỏ xanh xanh rộng rãi, cùng con sông uốn lượn ngay trước mắt, lại trải qua giáo đường Gothic khắp nơi, rốt cuộc rời khỏi trung tâm thị trấn này, sau đó chạy dọc theo một đường nhỏ thật dài, lái vào một con đường nhỏ thôn quê nào đó, hai bên đều là phong cảnh nông thôn, khách sạn nông thôn lớp lớp, hoặc quán trọ nông thôn san sát ở trong sân cỏ bằng phẳng, càng đi. . . . . . . . . . . . Càng đi. . . . . . càng hẻo lánh. . . . . .

Trong lòng của Đường Khả Hinh đột nhiên có chút buồn phiền, quay đầu, nhìn đường phố trong thị trấn, cách nơi ban đầu có chút xa, đang lúc nghi ngờ, tắc xi đột nhiên dừng ở một bên đường cây ngô đồng nào đó, dùng tiếng anh nói một câu, đến.

“Đến?” Vẻ mặt Đường Khả Hinh rất nghi ngờ đẩy cửa xe đi xuống trước, sau đó nhìn thấy tài xế tắc xi mang hành lý xuống cho mình, cô tò mò nhìn người tài xế này, hỏi: “Where?”

“Here. . . . . .” Tài xế cười chỉ về phía bờ sông bên kia, trong mặt cỏ xanh xanh, một gian nhà hàng tây phong cách Điền Viên, mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh theo ngón tay của anh, cũng quay đầu, nhìn sang bờ sông bên kia, sau đó cô nhìn thấy một gian nhà hàng tây, tối thiểu có hai triệu năm lịch sử đi chứ? Nếu không, làm sao bại lụi tới mức này? Ở Cambridge gọn gàng sạch sẽ như thế, lại có nhà hàng nhỏ cổ xưa phủ đầy bụi như vậy? Thanh gỗ đỏ bên ngoài đã đóng mạng nhện, xung quanh mặc cho một số côn trùng không biết tên đang bay, từ nơi rất xa nhìn vị trí bàn ghế bên trong phòng ăn, đặt xiêu vẹo sức sẹo, cửa sổ nhỏ có chút lieu xiêu muốn đổ, giống như chỉ cần cô lấy tay chỉ một cái, nó sẽ rớt xuống. . . . . .

Trái tim cũng rớt xuống, tan nát! !

Con ngươi Đường Khả Hinh sắp rớt ra, nhắm hai mắt lại, lại mở ra, tự nói với mình đang nằm mơ, nhưng chớp mắt một cái, cửa sổ nhỏ nhà hàng trước mặt rớt xuống, có con mèo trắng, bị hoảng sợ nhảy ra ! !

“Mẹ ơi. . . . . .” Đường Khả Hinh quả thật không thể tin nổi nhìn nhà hàng này, cho rằng mình xuyên không đến địa phương nào, sau đó cô nhìn một cơn gió từ rừng cây đỏ phía sau nhà hàng, thổi tới phía trước một cái, bên trong khăn ăn cũ kỹ, tất cả đều bồng bềnh, không phải tro, chính là bụi bẩn. . . . . .

“Tại sao lại muốn đối  xử với tôi như vậy?” Đường Khả Hinh còn chưa kịp đắm chìm trong vui vẻ ở Cambridge, liền bị thực tế trước mắt đả kích đến mất ý chí chiến đấu !

“Không thể nào! ! Không thể nào! !” Đường Khả Hinh không dám tin, lại kéo cái rương lớn nhỏ, xoay người đi lên chiếc cầu cong cong, ánh mắt gấp rút bước qua sân cỏ xanh biếc, không tin nổi đi đến trước nhà hàng tây, ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu nhà hàng, chính xác viết lộn xộn mấy chữ. . . . . . Lily restau¬rant. . . . . .

Rương hành lý màu hồng rớt tại trên cỏ, rương hành lý màu xanh dương cũng ngã xuống trên cỏ.

Đường Khả Hinh đứng ở giữa hai rương hành lý, ánh mắt ngốc trệ, thần trí thất thường, nhìn từng chỗ bại lụi bên trong phòng ăn, còn có ly thủy tinh treo trên quầy bar, tất cả đều là bụi bậm. . . . . . Đây quả thực là một thế giới không thể tưởng tượng nổi! ! Tại sao Vitas đối với mình như vậy?

Đường Khả Hinh lập tức sinh ra ý nghĩ lui bước, cảm giác mình không thể ở phòng ăn này bán được một chai rượu ra ngoài, không thể nào! ! đoán chừng phòng ăn con ngựa ô của Trang Hạo Nhiên ở tại Trung Quốc đã sáng tạo ra mấy triệu doanh thu rồi? Làm sao mình có thể hoàn thành được nhiệm vụ? Không thể nào! ! Không thể nào ở nơi này, nhất định là Vitas tiên sinh nghĩ sai rồi! ! Cô nghĩ tới đây, lập tức nhấc rương hành lý lên, nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, chạy về thị trấn mới vừa đi, cô muốn gọi điện thoại, cô muốn gọi điện thoại cho Vitas! ! Cô lập tức gọi điện thoại cho Vitas! ! !

Trung Quốc, văn phòng quản lý Bộ rượu Hoàn Cầu.

Điện thoại nội bộ vang lên.

Vitas đang cúi đầu xem doanh thu của chuyên gia hầu rượu các nước trên toàn thế giới, vẫn là chú ngựa ô mà Trang Hạo Nhiên bồi dưỡng, còn có người đàn ông Trung Quốc phòng ăn ở Nhật Bản thuộc Khách sạn Á Châu lập kỷ lục tốt nhất! Ông đang trầm ngâm cúi nhìn doanh thu tranh tài của hai người này, cùng với tỉ lệ bán các loại rượu.

Tiếng chuông điện thoại nội bộ tiếp tục vang lên.

Vitas cầm điện thoại lên, nói một câu: “Hel¬lo!”

“Vitas tiên sinh! !” Một giọng nói trong trẻo hòa lẫn tiếng mưa phùn đang rơi, mang đến không khí ướt át Cambridge Luân Đôn.

Hai mắt Vitas khẽ ngưng lại, nắm điện thoại, hơi cau mày, muốn chứng minh phán đoán của mình không có sai, nói nhỏ: “Đường Khả Hinh?”

Đường Khả Hinh vừa nghe tiếng của thầy giáo, mắt lập tức đỏ thắm, đứng ở trong phòng điện thoại màu đỏ thẫm, nắm máy điện thoại, lạnh lẽo run rẩy, nghẹn ngào nói: “Tôi . . . . . Tôi đến Cambridge rồi. . . . . . Tôi có việc gấp muốn báo cáo với ngài một chút!”

Vitas trầm ngâm lắng nghe.

“Ngài có thể đang ở Trung Quốc, cũng không có tới qua Cambridge, không biết có chuyện gì xảy ra. . . . . .” Đường Khả Hinh thực vội vàng nói: “Ngài không biết, Tổng Công ty chọn cho tôi một phòng ăn như thế nào, căn bản cũng không phải là phòng ăn, đã rách đến tồi tệ, giống như vài chục ngàn năm không có tu sửa qua, tất cả cửa sổ đều xiêu vẹo muốn đổ xuống, ly rượu vốn trong suốt, bây giờ là màu đen, tôi đoán chừng bên trong không có rắn, thậm chí còn có con chuột. . . . . . Nơi này căn bản. . . . . .”

“Tôi biết rõ là nó như thế nào. . . . . .” Vitas lạnh lùng nói.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nắm điện thoại, trong lòng run lên, không thể tin nổi kêu lên: “Ngài. . . . . . Ngài nói. . . . . . Ngài biết?”

“Cái phòng ăn này là tôi chọn cho cô! Nó cũng một trong những phòng ăn của Hoàn Cầu chúng ta, tôi làm sao không biết?” Vitas bình tĩnh nói.

Đường Khả Hinh hoảng sợ biến sắc, sắp nhảy dựng lên, gấp gáp nói: “Vậy. . . . . . Vậy. . . . . . Vậy ngài còn . . . . . bảo tôi tới? Một nơi tồi tàn làm sao có thể có doanh thu sao? Tôi không thể ở bên trong mua một chai rượu, hơn nữa bên trong căn bản cũng không có phục vụ và đầu bếp! ! !”

“Cô không có đi vào sao?” Vitas nắm điện thoại, nhàn nhạt hỏi.

“Tôi còn đi vào làm gì?” Đường Khả Hinh gấp đến độ muốn khóc!

“Vậy cô trở về đi. . . . . .” Sắc mặt của Vitas hết sức bình tĩnh nói.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nắm điện thoại, cảm thấy Vitas thật sự nghiêm túc, đột nhiên không dám nói tiếp nữa.

Vitas nắm điện thoại, không nghe được âm thanh, lại ra lệnh: “Trở về đi . . . . . Không có bất kỳ người nào miễn cưỡng cô ở lại chỗ đó.”

“. . . . . . . . . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh lại đỏ bừng, nhất thời không nói ra lời.

“Cô cảm thấy phòng ăn cô muốn như thế nào?” Vitas nắm điện thoại, nhàn nhạt hỏi: “Giống như phòng ăn tại Khách sạn Á Châu? phục vụ tốt nhất, rượu ngon thượng hạng, khách hàng đẳng cấp?”

Đường Khả Hinh không lên tiếng, nhưng trong lòng không phục nghĩ: chẳng lẽ không đúng sao?

“Nếu như vào lúc này, cô muốn lùi bước là chứng minh, cô không xứng đáng đến gần rượu đỏ, bởi vì rượu đỏ không chỉ giới hạn ở phục vụ tốt nhất, hoàn cảnh tốt đẹp, còn có khách hàng đẳng cấp. Nếu như cô chọn lựa không chịu nổi khiêu chiến, sợ hãi ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, cô trở về. Không có bất kỳ người nào miễn cưỡng cô.” Vitas nói.

“Điều này đối với tôi quá không công bằng!” Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, nhanh chóng không phục nói.

Sắc mặt của Vitas căng thẳng, hai mắt thâm thúy ngưng chặt, có một thói quen chọn kích thích và giễu cợt nói: “Cái gì gọi là công bằng? Cho tới bây giờ chỉ một mình cô cũng không có học qua trường học rượu đỏ chính quy, làm thư ký Hoàn Á, nhận tôi làm thầy giáo, điều này đối với rất nhiều người mà nói, chính là một loại không công bằng. Nếu như cô không thể ở vị trí bình thường, dốc hết tinh thần, sáng lập kỳ tích, tại sao tôi phải trọng dụng cô! ! ? Tương lai Tôi làm sao đem trang viên khổng lồ và việc phân tích xuất nhập khẩu rượu đỏ trên toàn thế giới giao cho cô?”

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, nước mắt sắp rơi xuống nhưng liều mạng nuốt trở vào.

“Hiện tại tôi cho cô lựa chọn! ! Cô muốn trở về, tôi lập tức phái người đi đón cô! Cô muốn ở lại, thì tắt điện thoại đi! ! Tôi phải làm việc! Tôi không có thời gian rỗi rãnh nói nhảm với cô!” Vitas nói nhanh.

Trong lòng của Đường Khả Hinh vừa chua vừa chát, hai mắt đã ươn ướt, nước mắt lại muốn lăn xuống, kiên cường cắn răng lau sạch!

“Trở về hay cúp điện thoại? Lập tức trả lời cho tôi!” Vitas lạnh lùng nói! !

Đường Khả Hinh đứng ở trong buồng điện thoại nhỏ hẹp, đôi tay run rẩy nắm chặt điện thoại lạnh như băng, im lặng suy nghĩ thật lâu thật lâu, hai mắt lóe lên nước mắt rất ủy khuất đến mấy lần, cắn răng dập máy xuống! !

Mộng là để lại cho người tìm mộng, thực tế thì để lại cho người nắm chặt lý tưởng.

Mưa phùn mơ hồ, cô gái trong buồng điện thoại chợt mệt mỏi, bất lực ngồi xổm ở trong không gian nho nhỏ, ôm đầu gối nhẹ nhàng nức nở, nước mưa chảy xuống cửa sổ nhỏ, giống như lệ, từng giọt rơi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK