Chương 522: LIÊN QUAN GÌ TỚI TÔI ?
Niky đẩy cửa ra, đang bưng một chén cháo ngô, đi tới nhìn Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng gọi: “Khả Hinh?”.
Đường Khả Hinh đang trong mộng, mơ hồ tỉnh lại, nhìn Niky, cảm giác giống như một thế kỷ mới tỉnh lại, lau đi mồ hôi trên trán, nhìn cô khẽ mỉm cười.
“Are you ok?” Niky có chút lo lắng ngồi ở bên giường, nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.
Đường Khả Hinh không nói lời nào, rất mệt mỏi tựa vào bên giường, nuốt cổ họng khô rát một cái, nhìn hoàn cảnh xung quanh, biết đang ở phòng của mình, nhưng ngoài cửa sổ lại tối tăm, liền tò mò hỏi: “What time now?” (Mấy giờ rồi hả ?).
Niky nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “It’s already 11 pm¬ now.” (Đã mười một giờ đêm rồi).
Đường Khả Hinh tựa vào bên giường, nghe nói như thế, mới cười khổ nói: “Tôi ngủ thật lâu chứ?”
Niky không hiểu cô nói gì, chỉ có chút lo lắng nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn Niky, khẽ mỉm cười, chỉ lắc đầu một cái.
“Tới ăn chút cháo đi, Bruce làm, hết sức thơm ngon. . . . . .” Niky mỉm cười bưng chén múc nhẹ một muỗng cháo đưa đến bờ môi cô.
“Tôi tự mình ăn. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút hư mềm bưng chén nhỏ, cầm muỗng, múc nhẹ một chút cháo ăn .., nhưng trong lòng vẫn nghĩ tới giấc mộng kia, không ngờ hai người kia lại trùng lắp nhau.
Niky có chút đau lòng và bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, hết sức đồng tình vươn tay, vén nhẹ sợi tóc cô.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười nói: “I am fine. Don’ t be so worried. Just go to sleep.” (Tôi rất khỏe, đừng lo lắng, đi ngủ đi.)
Niky nhìn Khả Hinh, nhưng vẫn có chút không yên lòng cười lắc đầu một cái.
“Go.” (Đi ngủ đi. . . . .) Đường Khả Hinh vươn tay đặt nhẹ trên bàn tay đen của cô, mỉm cười nói.
Niky ngồi ở một bên, nhìn cô cười yếu ớt, mới ở chung mấy ngày cũng có chút hiểu cô, chỉ đành phải mỉm cười gật đầu, nói: “Ok!”
Đường Khả Hinh cười.
Niky đứng lên rời khỏi phòng, đang lúc đi tới cạnh cửa xoay người nhìn về phía Khả Hinh, đột nhiên cười nói: thank you for coming. It feels like, I was barn again. I have been dreamin go fmarrying bruce. You know, it feels good to have acompany. It is apity that here jectsme. Bruceand I cannot fallin love and feel lonely all alone. But issoamazing that we no longer feel that way when you are with us.” (Cám ơn cô tới, tôi cảm thấy tôi giống như sống lại. Tôi vẫn muốn gả cho Bruce, có một người bạn cảm giác rất tốt. Nhưng anh ấy không muốn tôi, tôi rất tiếc nuối! Hai chúng tôi không có yêu nhau, cùng nhau cô đơn, nhưng cô đã đến rồi, ba người chúng ta cũng không còn cô đơn, đây mới thật là một chuyện rất kỳ diệu!).
Đường Khả Hinh có chút không hiểu, mỉm cười nhìn Niky, nhún nhún vai, bày tỏ không hiểu lắc lắc đầu.
Có lẽ Niky biết cô nghe không hiểu, nói nhỏ: “Ok, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon” Đường Khả Hinh mỉm cười nói.
Niky đi thật.
Đường Khả Hinh nằm ở bên giường, hai mắt lại hiện lên một chút dịu dàng, không nhịn được buông chén nhỏ trong tay xuống, ngồi ở trước bàn đọc sách, dùng tay mở đèn bàn, từ trong hộc tủ, rút ra bưu thiếp mới, cầm bút máy, vung nhẹ bút, dùng nét chữ xinh đẹp, viết lên: Trang Hạo Nhiên. . . . . .
Cô chăm chú nhìn ba chữ kia, hai mắt lộ ra mấy phần kiên định, liền im lặng để nhẹ nó vào trong hộc tủ, cầm một quyển sách tiếng anh giới thiệu về phòng ăn, bắt đầu chăm chú đọc.
Ngoài cửa sổ, mưa phùn rơi tí tách cùng với cô gái cô đơn.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời mãnh chiếu rọi, mang đến từng trận ấm áp, bờ sông vẫn dịu dàng mở rộng ra phía trước, cây liễu rũ đâm chồi mới, nơi xa tòa kiến trúc kiểu Gothic đứng vững ở dưới bầu trời, giống như võ sĩ tao nhã truyền thống.
Hôm nay Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi màu xanh dương, váy ngắn màu đen, bên ngoài khoác áo khoác màu xanh dương đậm, mang ủng ngắn màu đen, sau khi ngủ một ngày một đêm, tinh thần phấn chấn, nở nụ cười ngọt ngào, trong lòng đầy hi vọng, mới vừa ra khỏi phòng, một tiếng kinh khủng từ nhà hàng tây truyền đến, cô khiếp sợ dừng tại chỗ, nghe bên trong phòng ăn truyền đến tiếng phá hủy đáng sợ, cô khiếp sợ nhào ra ngoài, từ cửa sau vọt vào phòng ăn, nhìn thấy hai bên cửa sổ sát đất, cửa chính phòng ăn, tất cả đều nổ tung, sau đó một quả cầu lửa, ầm ầm từ ngoài cửa sổ ném vào, lập tức đốt khăn trải bàn màu tím, lửa cháy hừng hực ! !
Đường Khả Hinh thét chói tai một tiếng, lập tức chân không chạy tới, ở trong ánh nắng mặt trời rực rỡ, thế rất lửa mạnh, cô nắm khăn trải bàn, nhào tới trước một bàn khác, vừa thét chói tai, vừa cầm khăn trải bàn, đánh về phía đám lửa, vừa bổ nhào vừa khóc lớn kêu to: “Bruce, Niky mau dậy đi! ! Mau! !”
Bruce và Niky vọt vào phòng ăn, vừa lúc nhìn thấy Đường Khả Hinh đang nổi điên cầm tấm trải bàn, điên cuồng dập lửa, nhưng thế lửa càng lúc càng mạnh, nhanh chóng đốt màn cửa màu trắng ở cửa sổ sát đất, sắp cháy đến nóc nhà, sắp thiêu cháy thân thể nho nhỏ của cô ! !
“No. . . . . .” Bruce chạy tới thật nhanh, lập tức nắm chặt bả vai Đường Khả Hinh, vội vàng kéo cô về phía sau! !
“Buông tôi ra! ! !” Đường Khả Hinh rơi lệ khóc rống, liều mạng cầm khăn trải bàn, nhanh chóng dập lửa, nhưng lúc này tấm khăn trải bàn cũng cháy hừng hực, sắp đốt tới bàn tay nhỏ bé của cô! !
“No. . . . . . cô điên rồi! ! Phòng ăn này sẽ biến mất, mau chạy đi!” Bruce nhanh chóng nắm thân thể Đường Khả Hinh, muốn kéo cô ra ngoài.
“Tôi không đi! ! Tôi chết cũng không đi! !” Đường Khả Hinh điên cuồng gào thét, lại nắm một cái khăn trải bàn khác phát điên dập lửa, lúc này, Niky mới tìm được hai bình chữa lửa, một bình đưa cho Bruce, một bình cho mình, sau đó gấp gáp mở chốt, điên cuồng phun vào hướng gió thổi đầu kia! !
Mick chạy ra, hiểu chuyện xông vào phòng bếp, nhắc thùng nước nhỏ muốn tưới.
Đường Khả Hinh vừa điên cuồng thét chói tai, vừa khóc cầm khăn trải bàn, tiếp tục dập thế lửa càng lúc càng cao, sụp đổ gọi to: “Không được! ! Không được! ! Đây là phòng ăn tôi vất vả lau sạch sẽ ! ! Không được! ! Không thể cháy! ! Không được . . . . . . dưới đất còn có rất nhiều rượu đỏ trân quý, không thể cháy! ! Không được! !”
Tiếng gào tuyệt vọng, thê lương truyền đến, khói đen xông thẳng lên trời!
Tiếng xe cứu thương, còi đội cứu hỏa, cảnh sát vang lên.
Vô số người đi đường, rối rít tò mò chạy qua phòng ăn Bách Hợp, nhìn một phần phòng ăn cháy rụi, thì thầm nói nhỏ, rất nhiều học sinh cũng rất tò mò tụ tập, nhìn phòng ăn này, suy nghĩ tại sao bị cháy?
Lửa đã được dập tắt.
Đội chữa cháy và cảnh sát đi tới đi lui.
Đường Khả Hinh tóc tai xốc xếch, trên mặt đen thui, quần áo vốn đẹp đẽ, đen kịt, rách nát, hai mắt rời rạc, tuyệt vọng ngồi ở trên sân cỏ, nhìn phòng ăn ngày hôm qua vẫn thật xinh đẹp, hôm nay cửa sổ sát đất đã vỡ, một phần diện tích lớn bên trong phòng ăn bị lửa thiêu cháy rồi, những tấm khăn trải bàn xinh đẹp, ghế nằm màu tím xinh đẹp, còn có ly thủy tinh, tất cả đều cháy hết. . . . . .
Nước mắt chảy xuống.
Đường Khả Hinh run rẩy, tuyệt tuyệt vọng ngắm nhìn phòng ăn, giống như còn nhìn thấy đêm ấy, bóng dáng kiên định của mình ở trên nóc nhà sửa chữa, cô sẽ bị đánh ngã, chớp đôi mắt đẫm lệ, nước mắt sắp chảy xuống, cô nghe được tiếng nức nở thê lương, chậm rãi quay đầu, thấy Niky đang tựa vào trong ngực Bruce, ngồi ở sân cỏ trước nhà hàng, hoảng sợ run rẩy khóc, thỉnh thoảng nghiêng mặt nhìn phòng ăn, càng hoảng sợ núp trong ngực Bruce, trong ánh mắt giống như nhìn thấy quỷ, lộ ra ánh sáng hoảng sợ, loại hoảng sợ quá độ cũng không tầm thường! !
Đường Khả Hinh trợn to đôi mắt đẫm lệ, nhìn bộ dáng Niky kinh sợ, đánh hơi được không khí không tầm thường, cô lập tức nhào qua, ngã tại trước mặt của Niky, nước mắt rơi xuống, vừa níu thân thể của Niky, nghi ngờ, tức giận, sụp đổ kêu to: “Xảy ra chuyện gì? Tại sao nét mặt cô như thế? Tại sao? ? có phải cô biết chuyện gì hay không?”
Niky nghe Đường Khả Hinh hỏi, sợ hãi vội vàng núp ở trong ngực, Bruce, không dám lên tiếng.
“Tell me” (Nói cho tôi biết). Đường Khả Hinh cắn răng tức giận liều mạng kéo quần áo của cô, lửa giận ngút trời kêu to: “Do you have some thing to do with the fire accident?” (Trận cháy này có phải có liên quan tới cô hay không?)
“Hey.” Bruce lập tức đẩy Đường Khả Hinh ra, nhìn cô phẫn nộ kêu to: “What are you doing?” (Cô muốn làm gì?).
“Phòng ăn của tôi mất rồi! ! !” Đường Khả Hinh quỳ trên mặt đất, nhìn hai người bọn họ kích động thét chói tai: “Phòng ăn của tôi mất rồi! ! Bị cháy rồi ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Cô gần như điên cuồng nhào về phía Niky, níu quần áo của cô, rơi lệ tức giận kêu to!
“Get out! ! !” (Cô cút ngay! !) Bruce tức giận lập tức đẩy Đường Khả Hinh ra, sau đó cũng buông Niky ra, đứng dậy đi vào trong phòng ăn! !
“Cô nói cho tôi biết! ! Tại sao phòng ăn của tôi biến mất? Tại sao bị cháy?” Đường Khả Hinh lại kéo cổ áo của Niky, sụp đổ tức giận rơi lệ hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Cả người Niky giống như bị hoảng sợ khổng lồ, cuốn rúc vào trên cỏ, đôi tay nắm chặt, cắn chặt răng, nước mắt từng viên lăn xuống!
“Cô nói cho tôi biết! Cô nói cho tôi biết, tại sao phòng ăn cháy! ! Tại sao?” Đường Khả Hinh gấp kéo tay cô, khóc lớn kêu to! !
“Get out of my eyes.” (Cô cút ngay khuất mắt tôi! !” )Bruce đột nhiên kéo Đường Khả Hinh ra, sau đó vội đỡ Niky đang run rẩy, mới nhìn cô tức giận hét to: “That is all be cause of you.”(Tất cả đều tại cô)! !”
“Ông đang nói gì?” Đường Khả Hinh nhìn ông ta, rơi lệ kêu to! !
Sắc mặt của Bruce lạnh lẽo, chợt cầm từ điển tiếng Trung-Anh, đánh lên một dòng tiếng anh ở phía trên! !
Đường Khả Hinh run rẩy nhìn dòng chữ tiếng anh, phía dưới giải thích tiếng trung: tất cả đều tại cô!.
Hai mắt của cô run lên, đột nhiên nghi ngờ nhìn Bruce, bật khóc kêu to: “Liên quan gì tới tôi?”