Hai chiếc xe một trước một sau biến mất khỏi tầm mắt của mọi người lần nữa.
Bọn họ đã đi được một nửa con đường vòng, rất nhanh sau đó liền đi lên đỉnh núi. Nam Phương Minh Nguyệt đột nhiên xoay người nhìn về bên phía vạch đích.
Những người khác cũng nhao nhao quay đầu lại.
Vòng đua cuối cùng này chính là vòng đua quyết định thắng thua thật sự của cuộc đua. “Vù vù vù vù Âm thanh của xe vang lên như ngựa hí, không ngừng nổ ầm ầm.
Một phút, hai phút, ba phút trôi qua…
Mà tiếng xe như ngựa hí kia cũng nổ ầm ầm, âm thanh vang lên càng ngày càng gần, càng ngày càng gần hơn.
Vào lúc này, tất cả ánh mắt của mọi người đều đang trợn tròn Đến cuối cùng sẽ là chiếc Lamborghini màu trắng xông lên hay là chiếc Santana màu trắng xong lên đây?
Tất cả mọi người đều vô cùng mong chờ Nhìn thời gian, có lẽ sẽ rất nhanh thôi. “Vù vù vù.”
Một giây sau, tiếng động cơ xe vang lên giống như là muốn nổ tung ở bên tai mọi người vậy.
Cho dù là một người kiêu ngạo như Nam Phương Minh Nguyệt thì lúc này tim cũng nhảy lên đến tận cuống hong. “Oang. “Xuất hiện rồi. Là… Xe màu trắng, là chiếc Santana kia. Ôi trời ơi, anh ta lại đuổi kịp rồi.” “Santana! Santana dẫn đầu xông lên đỉnh núi. “Cách vạch đích một trăm mét nữa thôi.” “Xông lên, anh ấy xông lên rồi.”
Lúc này, toàn bộ hội trường đều vô cùng sục sôi. Rất nhiều người đang điên cuồng hét lên. Không khí trong sân cũng được đốt cháy.
Ngay cả hai bên đường đua ở trên đỉnh núi cũng giống như những đống lửa, bây giờ cũng đang hừng hực cháy. “Rầm rầm.”
Chiếc Santana vụt qua, để lại một luồng gió mạnh, lao về phía hai người đẹp đang căng dải dây màu đỏ. Về đích đầu tiên. “Kit.”
Sau đó chiếc Santana dừng lại tại chỗ.
Đúng ba giây sau, chiếc Lamborghini của Dương Tuần Minh cũng về tới vạch đích.
Động cơ của hai chiếc xe vừa ngừng nổ, cả ngọn núi Hoàn Long bông trở nên yên tĩnh lạ thường.
Ở giữa màn đêm tĩnh mịch như thế này lại càng lặng yên như tờ.
Khoảng chừng mười mấy giây sau mới có người kịp phản ứng lại, ngay sau đó liền hít một ngụm khí lạnh. “Hít. Đm. Thật là trâu bò mà “Đậu xanh, Santana thật sự lấy được hạng nhất rồi sao?” “Trâu bò quá rồi đấy? Cao Vũ này không phải là tay đua lão làng thật sao?” “Với kĩ thuật lái xe của anh ta thì tuyệt đối có thể so tài với các dân đua chuyên nghiệp” Toàn hội trường sục sôi và bắt đầu nói chuyện, tất cả đều vây quanh Cao Phong và chiếc Santana của anh.
Người xưa có câu: “Thắng làm vua thua làm giặc. Tất cả mọi người đều ghi nhớ hạng nhất, nhưng hạng nhì thì lại rất dễ bị người ta lãng quên.
Giống như người đang bị quên lãng lúc này là Dương Tuấn Minh vậy. Một mình anh ta ngồi trong xe, sắc mặt trầm xuống. “Cao Vũ, đm thế mà anh lại làm được thật.
Đổng Thái Minh đột nhiên chạy qua, đấm vào chiếc Santana. Trong lòng không thể che giấu nổi sự hưng phần.
Dù sao thì kỹ thuật của Dương Tuấn Minh cũng quá mạnh mẽ. Ngoại trừ Chủ tịch của Câu lạc bộ đua xe thể thao ra thì không ai có thể thắng nổi anh ta.
Nếu không thì một người kiêu ngạo như Nam Phương Minh Nguyệt cũng sẽ không phải giơ tay chịu thua rồi.
Cho nên, kết quả này là kết quả mà không ai ngờ tới.
Nam Phương Minh Nguyệt bước đi thành thục, ảnh mặt hiện lên vẻ khó hiểu, chăm chú nhìn vào cửa kính xe của Cao Phong.
Cho tới tận bây giờ, cô cũng chưa từng nhìn chăm chăm vào một người khác giới như vậy. “Ri.”
Cửa kính xe từ từ tụt xuống, hai người đối mặt với nhau qua lớp cửa kính.
Đồng Thái Minh rất có mắt nhìn, vội vàng đứng dẹp sang một bên. Lúc này, hai người Cao Phong và Nam Phương Minh Nguyệt nhất định là có rất nhiều chuyện muốn nói. Anh ta không muốn làm kì đà cản mũi.
Dù sao thì Cao Phong này cũng chính là anh hùng cứu mĩ nhân mà.
Nếu không có Cao Phong ra tay cứu giúp thì bây giờ Nam Phương Minh Nguyệt đã phải làm bạn gái của Dương Tuấn Minh rồi. “Chuyện đó.” Nam Phương Minh Nguyệt hơi ngừng lại, rất muốn mở miệng nói tiếp. “Khi nào thì đưa cho tôi sáu mươi tỷ vậy?” Cao Phong lạnh lùng nhìn Nam Phương Minh Nguyệt. “Hả?” Nam Phương Minh Nguyệt ngần người ra.
Đồng Thái Minh suy nghĩ, sau đó vỗ vào trận mình một cái.
Dm!
Cái gì gọi là không hiểu phong tình? Đây chính là không hiểu phong tình đó. Cao Vũ này là trai thẳng sao?
Lúc này mà vẫn còn chưa quên chuyện sáu mươi tỷ.
Đổng Thái Minh suy nghĩ trong lòng: “Cao Vũ ơi là Cao Vũ. Anh nên nhân cơ hội này kéo gần quan hệ với chị họ tôi lại mới phải chứ”