“Nếu như cô làm trễ nải việc tôi và ông cụ Nam Phương nói chuyện thì cô không chịu nổi cái trách nhiệm này đâu.”
Cao Phong khẽ cau mày.
“Hừ! Muốn lên trên cũng được, anh hãy gọi tôi một tiếng chị Minh Nguyệt đi, cầu xin tôi giúp đỡ đi thì may ra tôi có thể để cho anh đi lên.”2089092_2_25,60
Nam Phương Minh Nguyệt đắc ý nói.
Trong lòng cô ta rất vui vẻ.
Cô ta vô cùng chắc chắn rằng chỉ cân Cao Phong có dã tâm thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tiếp xúc với người đang đứng đầu dòng tộc nhà họ Nam Phương đâu.
Cho nên cô cố ý lấy chuyện này chấn áp Cao Phong.
Anh muốn đi lên trên thì phải cầu xin tôi trước đã.
Chỉ cân Cao Phong cúi thấp đầu với cô ta thì từ nay trở đi khi ở trước mặt cô ta Cao Phong cũng không dám kiêu ngạo nữa.
Mộng tưởng của Nam Phương Minh Nguyệt rất lớn nhưng rõ ràng là cô ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Cả đời này Cao Phong tôi có thể câu xin người khác nhưng tuyệt đối không phải là dòng tộc nhà họ Nam Phương!”
“Nếu không muốn nói chuyện thì coi như xong rồi, hãy quên nó đi”
Cao Phong nói xong câu này lập tức cúp điện thoại, xoay người rời đi.
Loại thủ đoạn nhỏ nhặt này thật sự khiến cho Cao Phong cực kỳ khó chịu.
“Này, vị quý khách này xin hãy chờ một chút đã.”
Bỗng nhiên có một người thanh niên đi tới.
Nghe được tiếng gọi, Cao Phong khẽ cau mày nhưng anh vẫn dừng lại.
Mà Nam Phương Minh Nguyệt ở trên tầng cao nhất cũng khó chịu để điện thoại xuống.
“Không phải chỉ là cúi đầu thấp xuống một tí thôi sao, khó như vậy à? Người khác có thể vậy tại sao anh ta lại không thể?”
“Chẳng phải đàn ông đều có thể co được dãn được sao? Đổng Hùng Minh cũng là đàn ông mà, cúi đầu với tôi bao nhiêu lần rồi còn gì?”
Nam Phương Minh Nguyệt cản chặt hàm răng, cực kỳ khó chịu, lẩm bẩm.
Người đứng đầu Nam Phương Minh Nghị và người bên cạnh là Nam Phương Minh Nguyệt liếc mắt nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Minh Nguyệt, loại trò đùa lừa bịp này đừng dùng với Cao Phong, bây giờ anh ta không phải là người không có thân phận.”
“Đàn ông có thể co dãn không phải là không đúng, nhưng có một số người, trời sinh không thế cúi với người khác! Nếu không tại sao lại có câu cứng quá không thể uốn cong chứ?”
Nam Phương An Khang khuyên nhủ một câu.
Đối với con nhóc Cao Minh Nguyệt này, ông ta thật sự không có biện pháp nào.
“Hừ! Vậy thì lập tức bẻ gãy anh ta đi!”
Nam Phương Minh Nguyệt tức giận trả lời.
“Mọi thứ đều có hai mặt của nó, con không thể đối đãi với ai cũng như ai được.”
Nam Phương An Khang trả lời.
“Hừ! Dòng tộc nhà họ Nam Phương của chúng ta là dòng tộc số một ở khu Nam Thành này, ông nội lại là thân vàng thân bạc, chẳng lẽ anh ta muốn gặp thì gặp chắc?”
“Cho dù ông nội đồng ý cho anh ta một cơ hội thì anh ta cũng phải biết được vị trí của mình ở đâu chứ không phải chỉ biết kiêu ngạo, diễu võ dương oai với chúng ta.”
“Cho nên con cảm thấy trước khi để anh ta gặp ông nội phải đè ép tính cách kiêu ngạo của anh ta xuống.”
Nam Phương Minh Nguyệt vươn tay ra lấy một miếng bánh điểm tâm.
“Vậy chuyện này con định giải quyết như thế nào? Nhỡ đâu trong lúc tức giận, Cao Phong thật sự không gặp chúng ta nữa thì sao?”
Nam Phương An Khang hỏi.
“Không phải anh ta có bản lĩnh lắm sao? Không cầu xin tôi thi tự mình vận dụng các mối quan hệ đi!”
“Ngay cả một quán bar cũng không vào được thì anh ta còn được gọi là anh hùng hào kiệt, tâm chí mạnh mẽ gì chứ!”
Nam Phương Minh Nguyệt thờ ơ trả lời.
Nghe vậy, ông cụ Nam Phương Minh Nghị cũng khẽ gật đầu, nói: “Nếu như bởi vì chuyện như vậy mà Cao Phong vứt bỏ cơ hội hợp tác với dòng tộc nhà họ Nam Phương thì coi như là một sai lầm”