Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 913


Ngô Phương Hân cũng những cô gái khác trông thấy tên này cũng hoảng hốt, luống cuống đứng rạt ra hết sang một bên.


“Nói đi! Con mẹ mày, ai cho mày bao hết mấy em gái đi chứ, ông mày đã cho phép mày chưa hả?” Gà đầu trọc cao lớn lại gào lên.


Gã ta vừa dứt lời thì có hơn 20 thanh niên từ phía ngoài cửa xông vào, tất cả đều đứng lộn xộn sau lưng gã trọc này. Nhìn thấy một màn này, bất kể là Vũ Hoàng Lê đang ngồi cạnh Cao Phong hay Dư Văn Cường đang đứng trong góc đều không bất kỳ chút sợ hãi, e ngại nào.


Trái lại hai người còn hơi buồn cười.


“Tên này bị đần à?” Vũ Hoàng Lê liếc nhìn gã đầu trọc một cái.


Anh thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của những kẻ tự đưa đầu mình lên trước họng súng là thế nào? Đần sao? Đối phó với loại người này thì Vũ Hoàng Lê còn cả lười không muốn gọi bảo vệ.


“Mẹ nó! Có mấy đồng tiền dơ bẩn đã nghĩ mình là ai? Bọn mày có biết tạo là ai không hả?”


“Ở cái đất này, Trương Đại Hải tạo nhận số hai thì không kẻ nào dám nhận đệ nhất đây!” Gã đầu trọc ngạo nghễ, khoe khoang nói.


Ngô Phương Hân thấy vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng rồi hai tay theo thói quen khoanh trước ngực, cười lạnh mà nhìn về phía Cao Phong Chị đây muốn xem rốt cuộc tên Cao Phong này sẽ làm gì đây.


Tên Trường Đại Hải này nhìn vẻ ngoài có vẻ là tên không ra gì nhưng thực ra tên này chính là một tên côn đồ có tiếng ở cải thành phố biển phía Đông này, đi theo tên này có rất nhiều tên đàn em khác.


Nhìn qua tên Vũ Hoàng Lê ngồi bên cạnh Cao Phong kia có vẻ rất nhiều tiền nhưng đối mặt với những tên côn đồ hung hăng, người đồng thế mạnh của Trương Đại Hải thì có tiền nữa cũng vô dụng.


“Chị Diễm, chị cứ dẫn mấy cô gái ra ngoài trước đi, chuyện trong này cứ để chúng tôi giải quyết.


Lúc này Dư Văn Cường nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở chị Diễm, hành động này vô tình đánh gãy ý đồ của Ngô Phương Hân.


“A, được, được… Chị Diễm nghe vậy thì sửng sốt sau đó vội vội vàng vàng thúc dục hơn hai mươi cô gái xinh đẹp nhanh rời khỏi phòng.


Mấy người này có ai không phải ông lớn đầu, dù bất kể là bên nào thì cô ta cũng không dám trêu trọc.


Mà dư Văn Cường cũng không nói nhỏ nên củng lúc đó, Trương Đại Hải cũng nghe thấy giọng của anh ta, trong khoảnh khắc tên này thấy giọng này có hơi quen thuộc, ngay sau đó vẻ mặt ngạo nghề của tên này cứng đờ lại, nụ cười trên mặt cũng biến mất.


Hơi men say trong người lập tức bay mất, gã ta lập tức tỉnh cả rượu.


Sau đó, Trương Đại Hải chậm rãi quay đầu cứng đờ của mình lại nhìn về phái sau lưng mình.


Dư Văn Cường đợi đám người của chị Diễm rời đi thì lập tức dùng chân đạp cánh cửa phòng đóng mạnh lại.


Mà Trương Đại Hải đã nhận ra bóng lưng của Dư Văn Cường, hai mặt gã ta trợn trừng mà nhìn Dư Văn Cường chăm chăm sau đó khó khăn nuốt nước bọt, Mặc dù Trương Đại Hải mất bị cận nhẹ nhưng bóng lưng kia lại ở khá gần nên đã ta có thể dễ dàng nhận ra người này là ai.


“Mẹ nó, mày muốn làm gì hả?”


Hơn hai mươi tên thanh niên sau lưng Trương Đại Hải thấy Dư Văn Cường đóng cửa lại cũng thấy hơi bất an nên mở miệng quát mắng.


Nhưng dù sao bên cạnh đang có hơn hai mươi người còn Dư Văn Cường chỉ có một thân một mình thôi, Dư Văn Cường chẳng nhẽ có thể một chọi hai mươi sao? “Bop!”


Nhưng mà tên thanh niên này còn chưa kịp nói xong thì Trương Đại Hải đã đột nhiên quay người lại vả mạnh lên mặt tên này.


“Anh Hải, anh?” Tên thanh niên chẳng hiểu sao mình bị đánh nữa.


“Câm miệng!” Trương Đại Hải quát lớn, da mặt gã ta còn đang run run không ngừng, gã ta hơi kh người xuống trước mặt Dư Văn Cường.


“Trương Đại Hải, chỉ mới không gặp một thời gian mà cậu đã có thể xưng số một nơi này rồi, rất giỏi đó.” Lúc này Dư Văn Cường mới chậm rãi xoay người lại, khoanh tay nhìn Trương Đại Hải cúi người.


“Thình thịch!” Trái tim Trương Đại Hải bỗng nhìn đập nhanh gấp vài lần, hai chân cũng lập tức mềm nhũn lại, rầm một cái gã ta đã quỳ ngay ngắn trước mặt Dư Văn Cường.


Hai mươi tên đàn em phía sau Trương Đại Hải chứng kiến cảnh này vẫn còn ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Trước giờ bọn người này vẫn chưa từng nhìn thấy Dư Văn Cường, nhưng trong đầu đám đàn em lúc này đồng loạt hiện lên cái tên Dư Văn Cường.


Người có thể khiến cho Trương Đại Hải sợ mất mật như vậy ngoại trừ người đàn ông truyền kì kia thì còn ai có thể chu?


Cao Phong và Vũ Hoàng Lê đối với chuyện đang xảy ra trước mắt lại hoàn toàn không quan tâm, hai người vẫn còn đang bình thản uống trà và nói chuyện.


Bất kể là thân phận hay năng lực thì mấy người các anh và Trương Đại Hải đều không nằm trên cùng một trục hoành. lại không nói chuyện nữa? Đám các người có thể xưng là số một của khu này, không phải sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK