Phạm Thanh Nhiên cũng chậm rãi đứng lên, hỏi một cách thản nhiên: “Anh rất thích xe thể thao à?”
“Có gì đâu, động cơ của nó mạnh lắm đấy.” Cao Phong lắc lắc chìa khóa xe Ferrari.
“Vậy anh đưa tôi về.” Phạm Thanh Nhiên cầm túi xách bước ra ngoài.
“Tôi thích xe thể thao, liên quan gì đến việc đưa cô về?” Cao Phong lẩm bẩm.
“Đưa tôi về nhà, xe này là để anh lái.” Vẻ mặt Phạm Thanh Nhiên hiện lên sự kiêu ngạo, nói ra một câu, rồi bước đi.
“Bộp bộp bộp.”
Đôi bốt cao đến đầu gối giẫm trên mặt đất, phát ra âm thanh giòn giã.
Cao Phong không nhịn được bèn thầm thở dài, cuộc sống nhà giàu có khác.
Sẽ không giống với cuộc sống của anh, phải bươn chải khắp nơi để kiếm tiền mua sữa bột cho con gái.
“Vậy tôi không khách khí nữa. Lát nữa tôi sẽ tìm cho nhà họ Phạm của cô ở Khu phố thương mại Kiên Thành.” Cao Phong cười đi theo sau.
“Anh thực sự coi mình như một người tô khoán đưa ra giải quyết chung sao?” Phạm Thanh Nhiên lầm bầm mà không quay đầu lại.
Lúc này tâm trạng Cao Phong khá vui vẻ, cũng không thèm so đo với Phạm Thanh Nhiên.
Cả hai bước ra khỏi hội quán và tiến đến chiếc xe Ferrari.
Làm tài xế một lần, kiếm được một chiếc xe thể thao Ferrari, công việc này thật sự không tồi.
Chiếc Ferrari màu đỏ nổi bật trong bãi đậu xe, rất dễ để thấy được nó.
Cao Phong còn chưa đi đến phía trước, anh đã thấy hàng chục người đang bàn luận xung quanh chiếc Ferrari, vài người trong số họ còn đang chụp ảnh bằng điện thoại di động.
Những người đó dường như là những người săn tin, săn ảnh về xe chuyên nghiệp, thậm chí có người còn có cả máy quay.
Chờ Cao Phong cùng Phạm Thanh Nhiên đi đến trước xe. Một cô gái đang tạo dáng chụp ảnh bên cạnh Ferrari.
Và người đàn ông trước mặt là bạn trai của cô ấy, đang chụp ảnh với chiếc điện thoại trên tay.
“Này, sang trái một chút rồi cười.” Người đàn ông vừa đạo diễn vừa chụp ảnh.
Cô gái vẻ mặt tự hào, như thể chiếc xe thực sự là của cô ấy, cơ thể tựa vào đầu xe, hai tay đặt lên mui xe.
“Này, chú ý một chút đi. Chụp hình là quyền tự do của cậu, nhưng không được dùng tay động vào.”
Thanh niên đeo kính đứng ở bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở một câu.
“Liên quan tới cậu à? Đây là xe của cậu hay sao?” Nam sinh đang cầm điện thoại chụp ảnh bĩu môi khinh thường.
Thanh niên đeo kính nọ sững sờ, sau đó lắc đầu không nói thêm gì nữa.
Mười mấy người xung quanh cũng trở nên im lặng. Đây là tên nhà quê từ đâu tới vậy, quy tắc cơ bản như thế mà cũng không biết.
Quả thật là ở bên trong rừng sâu có đủ loài chim.
“Lo cho chuyện của mình đi, chó mà lại đi bắt chuột, xen vào việc của người khác.”
“Tôi ngồi lên thì hỏng hay gì?” Cô gái đang tạo kiểu chụp hình cũng bĩu môi nói một câu.
Người chung quanh liếc nhau, thấy không ai cãi lộn với bọn họ nữa, đành phải lắc đầu không nói lời nào.
Cao Phong cũng không muốn nhiều chuyện phiền phức, định chờ bọn họ chụp xong rồi đi, thế là tiện thể ngồi lên trên chiếc xe điện bên cạnh.
“Sao anh không ga lăng chút nào vậy? Không định nhường cho tôi ngồi à?” Phạm Thanh Nhiên không biết nói gì hơn.
“Tôi lười lắm.” Cao Phong mặc quần áo ở nhà thoải mái, chân mang dép lê dùng một lần của khách sạn, vẻ ngoài đẹp trai ngồi trên yên xe điện, còn nhấc chân lên bắt chéo.
Anh dùng mũi chân lắc cho một chiếc dép lê của mình rung nhẹ, muốn quê mùa bao nhiêu thì có bấy nhiêu quê mùa.
Phạm Thanh Nhiên thật sự khó mà tin rằng người đàn ông cà lơ phất phơ ở trước mắt mình và người đàn ông thủ đoạn tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán Cao Vũ là cùng một người.
Ngay lúc này, nam sinh đang cầm điện thoại chụp ảnh đột nhiên quay đầu lại, nhìn thoáng qua Cao Phong.
Khi thấy Cao Phong đang ngồi ở bên trên xe điện, cậu tôi nhướng mày, cất điện thoại, đi tới bên cạnh Cao Phong.
“Anh bị điên à? Ai cho anh ngồi lên xe của tôi?” Nam sinh nói giọng khó chịu, trừng mắt với Cao Phong.
Cao Phong bị quát vào mặt. May mà uống nước, nếu không chắc chắn anh sẽ phun ra ngoài mất.