Mà người gọi là Lý Jason, đương nhiên cũng là muốn thể hiện với nhà họ Lâm, bày ra thực lực của bản thân.
Khi Cao Phong và mọi người đúng giờ đến trước cửa nhà họ Lâm, mấy người Lê Tiểu Quyền cùng Thương Tuấn Hồng, một lần nữa lại chạm trán với nhau.
Hai cha con kia nói chuyện với nhau một hồi thật lâu, cuối cùng cũng chốt được kế hoạch.
“Về phía Khổng Duệ Chí tôi đã cho người an bài đối phó với cậu ta rồi.”
“Tập đoàn Hà Đô cũng biết được Cao Phong, cũng sẽ có người ngăn chặn bọn họ thôi.”
“Kế tiếp, chúng ta liền có thể toàn lực ra tay đối phó Cao Vũ. Mặc kệ là người phía trên bắt cậu ta hay là chúng ta lặng lẽ ra tay với cậu ta đi chăng nữa thì đều không thành vấn đề gì cả.”
Cha của Thương Tuấn Hồng đứng dậy, trên khuôn mặt tràn đầy sự tự tin.
Nếu hai nhà cùng liên thủ với nhau, nếu ngay cả một người bên ngoài mà họ cũng không đối phó được thì chắc bọn họ cũng không cần sống trong giới xã hội này nữa.
“Cao Vũ, cậu ta cứ để cho con đi đối phó!” Lê Tiểu Quyền cười lạnh một tiếng, duỗi tay lấy ra một túi nhựa màu đen.
Sau đó mở ra, cây súng lục đen nhánh, thình lình hiện ra ngay trước mắt.
“Cái gì! Con lấy thứ này từ đâu vậy?” Cha của Lê Tiểu Quyền bất ngờ hoảng sợ.
Với địa vị của nhà họ Lê ở thủ đô, đúng là không ai trong số họ có tư cách để được sử dụng vũ khí nóng cả!
“Ba, người cứ yên tâm, con nhất định sẽ làm trong thầm lặng, chắc chắn sẽ không phát ra tiếng động gì đâu.” Lê Tiểu Quyền cười không ngừng.
Cha của Lê Tiểu Quyền nhíu mày trầm tư hai giây, sau đó nói: “Con chỉ có thể dùng nó để uy hiếp cậu ta thôi, tốt nhất đừng có tùy tiện sử dụng nó, biết không?”
“Yên tâm đi ba, con hiểu rồi mà!” Lê Tiểu Quyền trả lời một cách thờ ơ, giơ cây súng trong lòng bàn tay lên.
Mọi người đều vô cùng tin tưởng rằng ngày hôm nay Cao Phong sẽ trả hết mọi thù hằn từ trước đến nay.
“Gia chủ, có người muốn thăm ngài.”
Bỗng nhiên, có một người hầu đến gõ cửa, âm thanh ở ngoài vọng vào.
“Hôm nay ta có chuyện phải làm, hẹn đến thăm lại hôm khác đi.”
Cha của Thương Tuấn Hồng trực tiếp nhấp một ngụm trà rồi lên tiếng từ chối.
“Gia chủ, cậu ta bảo cậu ta tên là Trọng Dương Bình.” Hạ nhân nhỏ giọng nói.
“Phốc!”
Nghe thấy cái này tên, cha của Thương Tuấn Hồng phun hết cả ngụm trà ra, trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
Mà ba người Lê Tiểu Quyền cũng kinh ngạc không kém, cũng là vẻ mặt khiếp sợ, sau đó bọn họ cùng nhau đứng lên.
Trọng Dương Bình?
Đó không phải vệ sĩ riêng của gia chủ nhà họ Diệp hay sao?
Thân phận của anh ta, tuyệt đối không phải hạng tầm thường!
Bốn người nhanh chóng cùng nhau đứng dậy, hướng về phía cánh cửa mà đi tới để nghênh đón vị vệ sĩ này.
“Ai nha, sĩ quan Trọng, không biết ngọn gió nào đã đưa cậu đến đây vậy!”
“Sĩ quan Trọng trăm công nghìn việc vậy mà cũng dành ra thời gian để đến đây chung vui với chúng tôi. Chúng thật có phúc quá đi, nhờ cậu mà nơi này như phát thêm hào quang vậy!”
Nhìn thấy Trọng Dương Bình, mọi người liền bắt đầu nịnh nọt, khuôn mặt không ngừng giả tạo cười thật tươi.
Hơn nữa, Trọng Dương Bình dù chỉ là một tên vệ sĩ kiêm tài xế cho gia chủ nhà họ Diệp, nhưng cho dù là tài xế thì đã sao, thì cũng chẳng ai dám xem thường cậu ta cả.
Huống chi, Trọng Dương Bình còn là một giáo quan có tiếng, với địa vị của anh ta tuyệt đối không dám hé một lời kinh thường.
Rốt cuộc, ngay cả ông cụ tổ Gia Cát cũng phải đối với Trọng Dương Bình lễ phép, nhường nhịn mấy phần!
Cha của Thương Tuấn Hồng một bên mỉm cười, một bên nhiệt tình, niềm nở mời Trọng Dương Bình vào nhà.
Tuy nhiên, Trọng Dương Bình mặt vô cảm, không mấy để ý đến sự hiện diện của mấy người họ, tay xua xua.
Cậu ta ở trước mặt của Diệp Thiên Long chỉ là một tên thủ hạ luôn luôn trung thành, nghe theo lời chủ. Thậm chí ở trước mặt của Cao Phong cũng không hề khách khí tý nào.