Cao Phong chỉ thấy đám người Cao Anh Hạo không ngừng dương nanh múa vuốt với mình, không ngừng chửi rủa mình.
“Mình… Mình là trẻ mồ côi, mình là đồ sao chổi…”
“Là mình hại chết ông nội, cha mẹ ruột của mình đều vứt bỏ mình…”
Giờ khắc này, Cao Phong dường như đã chấp nhận số mệnh, chậm rãi thả lỏng thân thể, không giãy giụa nữa.
Trên mặt biển, động tác của Cao Phong càng ngày càng nhỏ, sau đó cả người chậm rãi hướng chìm xuống phía đáy biển.
Giống như là người bị chìm xuống nước thôi không giãy giụa nữa, tiến đến với cái chết thực sự.
“Rào rào! Rào rào!”
Nước biển cuồn cuộn, cộng thêm trận gió gào thét trên biển như thể đang gào khóc thảm thiết vậy.
Cao Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại, thân thể không ngừng chìm xuống, nước biển lạnh như băng cũng không thể gọi anh tỉnh lại được.
Nước biển dần dần bao phủ phần eo, ngực, cằm, miệng, cho đến lỗ mũi…
Thêm hai giây nữa thì đỉnh đầu của Cao Phong sẽ bị ngập hẳn.
“Anh Kình Thiên!”
Đúng lúc này, một tiếng hô to bỗng nhiên truyền vào trong lỗ tai của Cao Phong.
Tiếng hét ấy giống như sét đánh giữa trời quang, trong nháy mắt vang vọng ở bên tai Cao Phong.
Cao Phong nghe được giọng nói này, đầu óc vốn dĩ đang trống rỗng bèn chậm rãi khôi phục năng lực suy nghĩ.
Nhưng không đợi anh có hành động, cả người đã chìm xuống rồi.
“Anh Kình Thiên!”
“Ùm!”
Một tiếng bọt nước vang lên, lại có một người nhảy vào trong nước biển.
“Huh!”
Cao Phong chỉ cảm thấy mình bị người ta tóm lấy cánh tay, sau đó bắt đầu kéo lên trên bờ.
Anh có thể cảm nhận được thân thể này vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng lại cố chấp kéo mình đi về phía bên bờ.
Cao Phong từ từ mở mắt ra, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy Cao Tử Hàn với thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, mặc áo ngủ màu hồng, đang không ngừng quạt nước.
Từ nhỏ đã lớn lên ở vùng biển của nhà họ Cao, sinh sống ở ven biển nên mặc dù Cao Tử Hàn chỉ là một cô bé nhưng mà kỹ năng bơi lội cũng vô cùng tốt.
“Anh Kình Thiên! Anh làm sao vậy anh Kình Thiên? Anh đừng dọa Tử Hàn, Tử Hàn không thể không có anh được.”
Cao Tử Hàn vừa dùng lực nâng cơ thể của Cao Phong lên, vừa lấy hết sức lực toàn thân ra để bơi về phía bờ.
Lời nói ra mang theo tiếng khóc nức nở.
“Tử Hàn.”
Cao Phong khẽ mở miệng, lộ ra nụ cười an ủi.
“Vâng, anh Kình Thiên, Tử Hàn ở đây, em ở đây này.”
Cao Tử Hàn hoàn toàn không có thời gian quay đầu, vẫn đang ra sức bơi.
“Anh Kình Thiên, em không biết anh gặp phải chuyện gì, nhưng anh còn có Tử Hàn, còn có chị Tuyết Mai, còn có hai đứa con.”
“Anh tuyệt đối không thể như vậy. Tại sao anh có thể như vậy chứ?”
“Ở trong ấn tượng của Tử Hàn, anh Kình Thiên vẫn luôn là người mạnh mẽ nhất, không một ai có thể đánh bại được anh.”
Cao Tử Hàn thở hồng hộc nhưng vẫn không quên khuyên giải an ủi Cao Phong trước tiên.
Cao Phong chậm rãi quay đầu, nhìn thoáng qua vùng biển tối tăm phía sau.
Dường như anh thấy được ánh mắt cực kỳ không cam lòng của đám người Cao Anh Hạo.
“Ha ha…”
Cao Phong chậm rãi cười, khắp khuôn mặt là sự trào phúng.
Ai cũng không thể đánh bại được tôi.
Nhà họ Kim không thể, thành phố Hà Nội không thể, thị trấn Biển Đông không thể, Thủ đô cũng không thể!