Căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường, gần hai phút trôi qua, Phạm Thanh nhiên mở miệng nói.
“Tôi mới đi du học về, học vị tiến sĩ của đại học Cambridge.” Phạm Thanh Nhiên nói ra câu đầu tiên.
Sắc mặt Kim Tuyết Mai không hề thay đổi, nhưng lại chớp mắt một cái.
“Từ nhỏ tôi đã học nhảy lớp rất nhiều lần, khi mọi người còn đang học tại trường trung học, tôi đã được trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài đặc cách tuyển chọn.” Phạm Thanh nhiên nói câu thứ hai.
Kim Tuyết Mai chớp mắt lần thứ hai.
“Cha tôi là Phạm An Quốc, lúc trước Cao Anh Hạo chính là nhờ cha tôi mới có thể nắm giữ nhà họ Cao, áp chế khối tập đoàn Đế Phong không còn sức đánh trả.” Phạm Thanh Nhiên nói ra câu thứ ba.
Sắc mặt Kim Tuyết Mai cuối cùng cũng thay đổi, sau đó hơi cúi đầu xuống.
Mặc dù cô không muốn chịu thua nhưng mức chênh lệch trong thân phận thế này khiến cô không thể không cúi đầu trước Phạm Thanh Nhiên.
Cho dù học vị của Phạm thanh Nhiên là gì, IQ cao đến mức nào, cô cũng chẳng quan tâm, thậm chí có thể cười cho qua chuyện.
Nhưng dòng họ của Phạm Thanh Nhiên có thể trợ giúp con đường sau này của Cao Phong, giúp con đường ấy trở nên bằng phẳng, thông suốt.
Điểm này, Kim Tuyết Mai tự thấy mình không thể sánh được.
Vì vậy, cô bị khí thế của Phạm thanh Nhiên đánh bại.
Mặc dù cô là vợ hợp pháp của Cao Phong.
Thấy Kim Tuyết Mai cúi đầu, khóe miệng Phạm Thanh Nhiên nhếch lên một cách kiêu ngạo.
Cô ta biết rõ cô ta làm vậy có hơi vô liêm sỉ nhưng cô ta không còn cách khác.
Tối hôm qua, cô ta trằn trọc cả đêm, không cam tâm từ bỏ Cao Phong, vì vậy nếu không thể đả động Cao Phong thì cô sẽ đến tìm Kim Tuyết Mai, khiến Kim Tuyết Mai biết khó mà lui.
“Cha tôi vốn muốn ủng hộ Cao Anh Hạo nhưng tôi thích Cao Phong, tôi lấy tính mạng của mình ra uy hiếp cha, để ông ấy thay đổi quyết định, quay lại ủng hộ Cao Phong.”
“Vì vậy, Cao Phong mới có cơ hội như bây giờ, đánh tiến nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng.”
“Nếu như không vì tôi thì bây giờ Cao Phong có khi vẫn đang chật vật ở thủ đô Hà Nội, thậm chí các người cũng không thể gặp được nhau.”
Phạm Thanh Nhiên nói ra câu này chính là lấy cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, Kim Tuyết Mai càng cúi đầu thấp hơn nữa.
Kim Tuyết Mai đặt hai tay lên bụng, đan chặt vào nhau, trong lòng mãi không thể bình tĩnh lại.
Trong đầu có vô số ý nghĩ lướt qua, khiến cô vô cùng rối loạn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Dân thường không đấu lại người giàu, người giàu không tranh với người có chức quyền.
Cho dù Phạm Thanh Nhiên xinh đẹp đến đâu hay gia đình giàu nứt đố đổ vách thì cô cũng sẽ không chùn chân dù chỉ nửa bước.
Tuyệt đối không thể giành Cao Phong từ trong tay cô, có chết cũng không thể.
Nhưng có chức có quyền thì sao?
Khi đối mặt với quyền thế có thể giúp Cao Phong thì sẽ thế nào?
Bản thân cô nên làm gì đây?
Phạm Thanh Nhiên có thể trợ giúp rất lớn cho kế hoạch của Cao Phong, cũng có thể giúp Cao Phong thăng quan tiến chức rất nhanh.
Kim Tuyết Mai cẩn thận ngẫm lại, hình như bản thân cô ngoài việc mang thai bé cưng cho Cao Phong thì chẳng làm nên trò trống gì, cũng không giúp đỡ được gì cả.
Còn nhà họ Kim thì chẳng những không giúp đỡ Cao Phong còn gây tổn thương lớn cho Cao Phong.
Bản thân cô chỉ kéo chân Cao Phong mà thôi.
“Tôi có thể bảo cha tôi giúp đỡ Cao Phong, cũng có thể bảo ông ấy đi giúp Cao Anh Hạo.” Phạm Thanh Nhiên nói thêm một câu.
“Không được!” Kim Tuyết Mai bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt nhìn Phạm Thanh Nhiên, trong ánh mắt ẩn chứa chút cầu xin.
Trong lòng Kim Tuyết Mai hiểu rõ, nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng có khúc mắc với Cao Phong.
Cô cũng biết lúc trước, Cao Anh Hạo có nhà họ Phạm trống lưng đã giáng một đòn đả kích lớn cho khối tập đoàn đế Phong.
Bây giờ khó khăn lắm Cao Phong mới có cơ hội phản kích Cao Anh Hạo, nếu như vì cô mà đánh mất cơ hội này thì có khả năng sẽ bị Cao Anh Hạo chèn ép thêm lần nữa…
Khi ấy, Kim Tuyết Mai sẽ là tội nhân của khối tập đoàn Đế Phong, tội nhân của binh sĩ Phong Hạo, trở thành kẻ tội nhân lớn nhất!
Quan trọng hơn hết, là người phụ nữ của Cao Phong, cô không thể kéo chân Cao Phong được.