Chương 2980
Lúc này, bỗng nhiên Lâm Vạn Quân không nhịn được mà nghĩ, quả thật ông ta cũng có việc đang giấu Cao Phong…
Nhưng hình như Cao Phong cũng đồng thời có chuyện giấu ông ta.
Giống như chuyện liên quan đến gia thế của nhà họ Diệp ở Thủ đô, Cao Phong rất chắc chắn việc nhà họ Diệp sẽ giúp anh đến cùng?
Nếu Kim Tuyết Mai thật sự chỉ là người quen cũ của Diệp Thiên Long thì liệu Diệp Thiên Long có vì nể tình Kim Tuyết Mai mà dùng hết sức giúp đỡ Cao Phong không?
Lâm Vạn Quân nghĩ mãi mà không rõ, ông ta vẫn luôn cảm thấy có thể Cao Phong biết nhiều chuyện hơn ông ta một chút.
Tóm lại, hiện tại ông ta cũng không hiểu rõ nổi Cao Phong.
“Anh Phong, ném hay là không?” Long Tuấn Hạo quay đầu hỏi.
Cao Phong nhìn ra xa một chút rồi cười nhạt nói “Đừng vội, có người đến kìa.”
Quả nhiên không khác với những gì anh dự đoán!
Người đứng đằng sau kế hoạch thật sự đã đến rồi!
Lúc này ở xa xa trên hải vực đã có một chiếc thuyền lớn đi tới.
Đồng thời ở trên chiếc thuyền này còn được đánh số đặc biệt.
Điều này nói rõ đó là thuyền thuộc nhà nước.
Tốc độ của chiếc thuyền được đánh số không chậm, nhanh chóng lướt đi trên nước, tới gần đảo trung tâm của nhà họ Cao.
Cao Phong cười nhạt một tiếng, cất bước tiến lên đứng ở bên bờ biển.
“Cao Kình Thiên, mày nhất định phải chết! Mày chết chắc rồi!”
Viên Hoàng Duy hơi nghiến răng, lạnh lùng nhìn Cao Phong nói.
Cao Phong cũng không trả lời mà cứ vậy nhìn chiếc thuyền kia chậm rãi cập bờ, sau đó một đám người đi ra boong tàu.
Mỗi người đều mặc đồ vest được đặt may riêng, dáng vẻ sang trọng, khí thế ngất trời.
“Ôi!”
Thấy cảnh này, đám người Mai Hoàng Thiên trừng to mắt trong nháy mắt, trong lòng cảm thấy hồi hộp.
“Xong đời rồi! Cao Kình Thiên anh ta xong đời thật rồi!” Mai Quỳnh Như không nhịn được mà tự lẩm bẩm.
Không chỉ là cô, mấy trăm người thuộc các thế lực khác nhau ở Thành phố Đà Nẵng cũng thầm nghĩ chỉ sợ hôm nay nhà họ Cao khó mà thoát khỏi chuyện này!
Dám gây chuyện thì vẫn chưa tính là gì.
Mấu chốt là sau khi gây ra chuyện anh có năng lực dọn dẹp những chuyện mình gây ra không, như vậy mới là giỏi thật.
Bây giờ phải xem thử Cao Phong có thể thu xếp được chuyện này hay không.
Lúc này ở trên boong tàu, những ông lão có địa vị rất cao lần lượt đi ra.
Hết người này tới người khác, đại bộ phận đều là người nhà của mấy cậu ấm này.
Mà bây giờ, Cao Phong không chỉ đánh con cháu của bọn họ mà còn ném bọn chúng xuống biển cho cá mập ăn, chuyện này nên giải quyết như thế nào đây?
Đám người chậm rãi xuống thuyền, đi đầu là một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên mặc đồ vest được đặt may riêng, dáng vẻ sang trọng, trên mặt bẩm sinh đã mang vẻ nghiêm nghị.
Những người khác đang đi ở trên đường cũng là những người có dáng vẻ rất sang trọng, xem ra bọn họ có chức vị rất cao.
Giữa ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, bọn họ vẫn tỏ ra tự tin và nghiêm nghị, làm cho người ta nỗi lòng tôn kính.
Đi giữa đám người là một quan chức cấp cao của Thành phố Đà Nẵng, Viên Văn Bân!
“Cậu Cao, nghe nói hôm nay là ngày vui của nhà họ Cao, chúng tôi cũng đến đây để uống rượu mừng.”
Viên Văn Bân hiền lành cười ha ha một tiếng.
“Hoan nghênh mọi người đã đến hải vực của nhà họ Cao, có khách tới, mang rượu ngon lên đây!” Cao Phong vỗ nhẹ tay cười nói.
Câu nói kế tiếp, Cao Phong không hề tỏ vẻ gì, nhưng người nào hiểu biết thì đương nhiên sẽ hiểu.
“Tốt quá! Tốt quá!”
Viên Văn Bân mỉm cười, dẫn những nhân vật tai to mặt lớn làm trong nhà nước cất bước xuống thuyền.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông ta lại sững sờ.
Mười cậu ấm đang đồng loạt quỳ trên mặt đất, trên mặt còn có vết thương.Chương 2981
“Chú hai, cứu con!” Viên Hoàng Duy vội vã kêu lên một tiếng.
Viên Văn Bân quay đầu nhìn lại, lúc này mới thấy được dáng vẻ thê thảm bây giờ của Viên Hoàng Duy.
Trán chảy máu, mũi cũng chảy máu, đơn giản là muốn thê thảm bao nhiêu thì có bấy nhiêu thê thảm.
“Hoàng Duy, chuyện gì xảy ra vậy?”
Viên Văn Bân cất bước tiến lên, đi tới trước mặt Viên Hoàng Duy, Long Tuấn Hạo hừ lạnh một tiếng buông tay ra.
Mà những viên chức khác cũng tìm đến con cháu của mình, dìu bọn họ đức lên đứng lên.
Ngay sau đó, bọn họ đều dùng vẻ mặt không vui nhìn về phía Cao Phong.
“Cậu Phong, cậu không biết mấy đứa này à?” Viên Văn Bân dùng một tay đỡ lấy Viên Hoàng Duy, vừa quay đầu nhìn về phía Cao Phong.
Cao Phong cười.
Viên Văn Bân nói bóng nói gió nhưng ẩn ý ở bên trong rất rõ ràng.
Anh không biết Viên Hoàng Duy cho nên anh mới dám đánh bọn họ.
Nhưng anh sẽ nhanh chóng biết được thân phận của bọn họ thôi, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện sau.
“Biết chứ, biết chứ, cậu chủ của Thành phố Đà Nẵng mà, tài giỏi lắm.” Cao Phong tùy tiện phất tay trả lời.
Câu nói này làm tất cả mọi người kinh ngạc.
Tên Cao Kình Thiên này, Viên Văn Bân giúp anh mà anh cũng dám không nhận?
Viên Văn Bân cũng hơi sững sờ, ông ta không ngờ rằng Cao Phong lại thừa nhận thoải mái như vậy.
Nếu anh nói anh không biết thân phận của Viên Hoàng Duy nên mới đánh, như vậy còn có thể nói là hiểu lầm.
Bây giờ anh biết được thân phận của anh ta rất rõ ràng, lại còn động thủ đánh anh ta, có phải là anh bị điên rồi không?
“Cậu Phong, có phải cậu nên cho chúng tôi một vài lời giải thích về chuyện này hay không?” Viên Văn Bân hơi quay đầu, nghiêm nghị nhìn Cao Phong.
Một đám ông lớn của Đà Nẵng như Mai Hoàng Thiên đồng loạt lùi lại mấy bước, không dám nhúng tay.
Viên Văn Bình là ai? Đó là người đứng đầu Đà Nẵng, bối cảnh chống lưng có thể nói là kinh người. Nghe nói Viên Văn Bình còn có bối cảnh thủ đô nên mới có thể tăng lên nhanh đến vậy. Quan trọng hơn nữa là lần này Cao Phong coi như đắc tội một loạt nhân vật lớn trong thể chế. Trong tình huống này, đừng nói là nhà họ Mai, cho dù những thế gia lâu năm ở Đà Nẵng cũng không dám hó hé nửa câu.
“Giải thích? Giải thích cái gì?” Cao Phong chắp tay sau lưng, lạnh nhạt hỏi lại.
Trợ lý của Viên Văn Bình tiến lên, sắc mặt khó coi nói: “Đây chính là đạo đãi khách của nhà họ Cao sao?”
Cao Phong cười khẽ: “Đương nhiên không phải là thế. Nhưng đầu tiên, ông phải coi mình là khách cái đã.”
Không chờ họ lên tiếng, Cao Phong đã nói tiếp: “Tôi không biết họ tên gì họ gì, nhưng vùng biển của nhà họ Cao là vùng biển tư nhân. Họ chẳng những tự tiện xông vào mà còn nói ẩu nói tả, cầm hung khí muốn đối phó với tôi, tôi phòng vệ chính đáng thì có tội sao? Họ xông vào địa bàn của người khác trước, còn muốn cầm dao hành hung tôi, chẳng lẽ tôi không nên trừng phạt họ?”
Lời nói của Cao Phong khiến đám Viên Văn Bình câm nín, không ai có thể soi mói được một lỗi nhỏ nào trong câu nói này. Cao Phong nhìn Viên Văn Bình bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Rốt cuộc tại sao chuyện này lại xảy ra, xem ra trong lòng ông ta cũng đã biết rồi nhỉ? Thấy mình vực dậy quá nhanh nên muốn chèn ép mình, thể hiện địa vị của Viên Văn Bình ở Đà Nẵng? Quả thực là nực cười. Cho dù Cao Phong muốn kín tiếng, nhưng Diệp Thiên Long cũng sẽ không cho phép anh tùy tiện cúi đầu trước mặt người khác. Nay Cao Phong cầm lệnh bài của Diệp Thiên Long, gia chủ nhà họ Diệp trong tay, anh cần gì phải e ngại?
Sắc mặt Viên Văn Bình rất khó coi, cau mày nhìn vết thương trên mặt Viên Hoàng Duy.
“Cậu Diệp, cháu trai của tôi không hiểu chuyện, nhưng cậu ỷ vào phe mình đông hơn mà ỷ thế hiếp người thì có phải là càng quá đáng hơn không?” Viên Văn Bình thản nhiên nói, không muốn bỏ qua chuyện này.
“Không hiểu chuyện?” Cao Phong chậm rãi sờ trán, dừng lại một chút, sau đó bỗng tiến lên, giơ tay cho thêm một cái tát nữa.
“Chát!”
Tiếng tát giòn vang, trên mặt Viên Hoàng Duy lại có thêm một dấu bàn tay.
“Không hiểu chuyện thì để tôi dạy cho hiểu chuyện. Miễn cho về sau ra ngoài bị người ta nói là không có gia giáo.” Cao Phong thản nhiên nói.
Sau cái tát này, Viên Văn Bình và Viên Hoàng Duy càng sững sờ, cả không gian trở nên lặng ngắt như tờ. Bất kể là Long Tuấn Hạo, Liễu Tông Trạch hay Lâm Vạn Quân, bất kể là đám ông lớn của Đà Nẵng như Mai Hoàng Thiên hay người trong thể chế đều trợn tròn cả mắt. Tất cả mọi người rơi vào im lặng. Trước mặt người có quyền lực nhất Đà Nẵng là Viên Văn Bình, cho cháu trai của ông ta một cái tát. Đây đâu chỉ là ngông cuồng? Quả thực là ngông cuồng đến một độ cao mới!Chương 2982
Có câu nói đánh chó còn ngó mặt chủ. Trước khi Viên Văn Bình xuất hiện, Cao Phong đánh Viên Hoàng Duy cũng đành thôi, cùng lắm thì sau này xin lỗi, nói là không biết Viên Hoàng Duy là được. Dù sao cũng là do Viên Hoàng Duy có lỗi trước, Viên Văn Bình sợ mất mặt cũng sẽ không nói gì. Nhưng lúc này, Viên Văn Bình đã đích thân tới tận nơi mà Cao Phong còn tát Viên Hoàng Duy ngay trước mặt ông ta, quả thực là không thể nào nói nổi.
Cái tát này đâu chỉ là vả mặt Viên Hoàng Duy, mà là vả mặt cả Viên Văn Bình! Ở Đà Nẵng này, ai dám vả mặt Viên Văn Bình? Có thể nói Cao Phong chính là người đầu tiên trong lịch sử.
Vậy thì thân là người có quyền lực nhất Đà Nẵng, Viên Văn Bình sẽ làm thế nào? Mọi người đều câm nín, chờ đợi Viên Văn Bình lên tiếng.
Lúc này, mười mấy con cháu của quan chức đều im lặng nhìn Viên Văn Bình. Đã đến nước này, không tới lượt họ nói chuyện, chỉ xem Viên Văn Bình muốn giải quyết chuyện này như thế nào.
“Cậu Thiên, cậu thật sự hơi quá đáng. Tôi nghe nói hôm nay nhà họ Cao tổ chức nghi lễ gia chủ nên cố ý dẫn người đến chúc mừng. Đây là đạo đãi khách của nhà họ Cao sao?” Viên Văn Bình chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn Cao Phong.
“Khách thì đương nhiên sẽ được chiêu đãi nhiệt tình. Còn kẻ địch, đương nhiên cũng phải ăn miếng trả miếng. Xin lỗi ông Bình, tính cách của tôi hơi nóng nảy, bị ông lão cưng chiều từ nhỏ nên mong ông có thể thông cảm.” Cao Phong cười khẽ, nói mấy câu bật lại dễ dàng.
Lúc này, Cao Phong âm thầm cười lạnh. Nhìn biểu hiện của Viên Văn Bình, anh đã đoán được đại khái. Chắc chắn họ biết rõ những gì mà bọn Viên Hoàng Duy đã làm, không thì Viên Hoàng Duy phải ngu xuẩn cỡ nào mới dám khiêu khích Cao Phong vào thời điểm này? Dám làm vậy đương nhiên là vì có người chống lưng. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Viên Văn Bình không muốn thấy Cao Phong một tay che trời ở Đà Nẵng, cho nên muốn dùng lực lượng của thể chế để chèn ép Cao Phong. Nhưng hiển nhiên ông ta không rõ tính cách ăn mềm không ăn cứng của Cao Phong.
Nếu Cao Phong tôi đây vui vẻ thì mọi người đều cùng vui, còn nếu ông làm tôi bất mãn… Vậy thì ông chẳng có chút thể diện nào ở chỗ tôi hết. Quan trọng nhất là hành động của Cao Phong không phải là vô cớ, không có đạo nghĩa, ai cũng không thể kiếm chuyện.
“Chú hai, cháu muốn thằng này chết! Nó dám đánh cháu, còn dám đe dọa cháu! Nó còn đòi ném cháu vào biển cho cá mập ăn! Cháu chưa bao giờ bị sỉ nhục đến mức này!”
Viên Hoàng Duy nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt càng thêm phẫn nộ, càng nghĩ càng tức giận. Song Cao Phong lại làm lơ cậu ta. Nay Viên Văn Bình đã đích thân lộ diện, vậy thì Viên Hoàng Duy chẳng là cái thá gì trong mắt Cao Phong, càng không có tư cách đối thoại với Cao Phong.
Viên Văn Bình nhẹ nhàng khoát tay, sắc mặt khó coi nhìn Cao Phong. Ông ta không có con trai, cho nên coi Viên Hoàng Duy như con ruột của mình. Bỏ qua thân phận của mình, ông ta coi như là nửa người cha của Viên Hoàng Duy, thấy cậu ta bị đánh, trong lòng ông ta sao có thể thoải mái?
“Cậu Thiên, có lẽ Hoàng Duy có lỗi trước, nhưng cậu đã đánh nó trút giận rồi, theo đạo lý thì cậu phải xin lỗi thằng bé.” Viên Văn Bình không ra tay mà giả vờ như nể mặt Cao Phong. Song mọi người đều biết, lời xin lỗi này rất nặng ký. Nếu Cao Phong thật sự xin lỗi, chứng minh anh phải xin lỗi toàn bộ thể chế. Vậy thì từ nay trở đi, nhà họ Cao sẽ vĩnh viễn bị thể chế của Đà Nẵng đè đầu cưỡi cổ. Chỉ chờ xem Cao Phong sẽ làm gì.
“Không có khả năng. Cậu ta xin lỗi tôi thì tôi còn phải suy xét xem có nên chấp nhận hay không.” Cao Phong cười khẽ, xua tay nói. Giọng điệu bình tĩnh, lại ẩn chứa sự tự tin và kiên định mãnh liệt, cứ như thể ngay cả Viên Văn Bình cũng không đáng để anh bận tâm.
Thái độ của Cao Phong khiến mọi người cả kinh.
Có phải hôm nay Cao Phong uống nhiều quá không?
“Tôi cảm thấy chỉ cần Cao Kình Thiên tỉnh táo thì không thể nào uống đến nước này.”
“Đối đầu với Viên Văn Bình… kết cục chắc chắn sẽ rất thê thảm.”
“Lúc này chúng ta đừng đi theo phe phái, đi theo ai cũng không chịu được đâu.”
“Đúng thế, không thấy mấy người trong thể chế kia cũng im lặng sao? Chúng ta thành thật một chút thì tốt hơn.”
Một đám ông lớn của Đà Nẵng đều bàn tán xôn xao, sau đó thành thật cúi đầu. Nếu Viên Văn Bình và Cao Phong thật sự đấu với nhau thì không ai dám dễ dàng nhúng tay vào. Quan trọng nhất là mấy ông lớn này đều biết rõ một đạo lý, nếu Viên Văn Bình thật sự muốn đối phó với Cao Phong thì chưa đến lượt họ nhúng tay, một tay của Viên Văn Bình cũng đủ để đập chết Cao Phong. Trước mặt người có quyền lực nhất Đà Nẵng, người khác đều là con kiến.
Mai Quỳnh Như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Cô cũng muốn nói đỡ cho Cao Phong mấy câu, nhưng đối mặt với Viên Văn Bình, ngay cả Mai Hoàng Thiên cũng không có tư cách tiếp lời.
Viên Văn Bình chắp tay sau lưng, híp mắt lại nhìn Cao Phong. Thái độ cường thế của Cao Phong khiến ông ta rất khó chịu, dù gì nơi này cũng là Đà Nẵng, địa bàn của ông ta. Nếu ông ta mặc cho Cao Phong phát triển thì sau này ông ta còn biết để mặt ở đâu?
“Cậu Thiên, tôi nghĩ cậu nên hiểu được một việc, nơi này, là Đà Nẵng.” Viên Văn Bình chậm rãi tiến lên, nhìn Cao Phong nói, trong mắt đã bắt đầu hiện lên đe dọa, chỉ nhằm vào một mình Cao Phong.
“Ông Bình, tôi nghĩ ông cũng nên hiểu được một việc, nơi này, là vùng biển tư nhân của nhà họ Cao.” Cao Phong vẫn bình tĩnh, thậm chí đáp lại bằng giọng điệu thong dong hơn, không chịu nhường nửa bước.
Chương 2983
Cái gì gọi là thần tiên đánh nhau? Đây chính là thần tiên đánh nhau. Nói hai ba câu, mới nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế lại không ai nhường ai, không chịu nhượng bộ. Trong tình huống này, hai bên sẽ cho ra kết quả như thế nào?
Nghe thấy lời Cao Phong, Viên Văn Bình càng híp mắt. Ông ta cứ cảm thấy Cao Phong đã thấu hiểu mọi chuyện. Kể cả chuyện Viên Hoàng Duy dẫn người tới gây sự, cùng với sau đó ông ta dẫn người của thể chế tới đây, Cao Phong hình như đều biết rõ ràng. Điều này khiến Viên Văn Bình không nhịn được kinh hãi. Cao Phong chỉ là một người trẻ tuổi hơn hai mươi mà thôi, sao lại có tâm kế cỡ này? Không phải ông ta chưa từng gặp người nhà họ Cao. Trước kia Cao Anh Hạo còn rất thân thiết với Viên Hoàng Duy, cho nên ông ta cũng từng tiếp xúc, nhưng tâm kế của Cao Anh Hạo quả thực là khác một trời một vực so với Cao Phong.
“Cậu Thiên, tôi không hiểu ý cậu cho lắm, cậu nói nơi này là vùng biển tư nhân của nhà họ Cao, có nghĩa là cậu là chủ nhân nơi này chứ gì?” Viên Văn Bình giấu kín tâm tư, hỏi lại một câu. Người chung quanh mặt dù không ngẩng đầu, nhưng đều vểnh tai lắng nghe. Họ đều biết lúc này Cao Phong và Viên Văn Bình đối thoại với nhau đều vì muốn cho đối phương nói nhiều mấy câu để bắt lấy nhược điểm của đối phương, từ đó thừa thắng xông lên. Bây giờ chỉ chờ xem ai không chịu được trước, hoặc là bị đối phương phát hiện nhược điểm.
“Sao? Chẳng lẽ ông Bình không biết rõ quyền sở hữu vùng biển này chỉ thuộc về nhà họ Cao thôi sao?” Cao Phong giả vờ khó hiểu hỏi lại.
“Nhưng nơi này lại càng thuộc về Đà Nẵng.” Viên Văn Bình cuối cùng nhíu mày, dường như đã mất kiên nhẫn.
Sau câu này, hai bên đã bắt đầu có mùi thuốc súng. Người chung quanh đều căng thẳng, nói lâu như vậy chẳng sẽ sắp phân ra thắng bại rồi sao? Rốt cuộc ai chiếm ưu thế?
Trước mắt bao người, Cao Phong bình tĩnh đối diện với Viên Văn Bình mấy giây, sau đó nhẹ nhàng nhếch môi nở nụ cười xán lạn.
“Tôi không quan tâm nơi này thuộc về Đà Nẵng hay không, tôi cũng không cần biết vùng biển của nhà họ Cao có thuộc về Việt Nam hay không. Nhưng ngay từ giờ phút này, Cao Kình Thiên tôi đây đang đứng ở vùng biển của nhà họ Cao, vậy thì tôi chính là chủ nhân nơi này. Trên địa bàn vùng biển, tôi chính là thần!”
Khí thế ngút trời, vô cùng cuồng vọng. Anh tự nhận là thần? Thần là gì? Quan sát chúng sinh, nắm giữ mạng sống của phàm nhân, có được thần lực vô tận. Cao Kình Thiên chỉ là phàm nhân, sao dám tự xưng là thần?
“Cao Kình Thiên, cậu muốn tạo phản hả?” Viên Văn Bình hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.
“Vùng biển của nhà họ Cao đã ký hợp đồng với bề trên, giấy trắng mực đen rõ ràng, vùng biển của nhà họ Cao thuộc về lĩnh vực tư nhân, sẽ do người trực thuộc với bề trên đến đây cai quản, người khác không được phép nhúng tay vào! Đây chính là phần thưởng mà năm đó ông nội tôi đã lập được công huân cao thượng, hơn nữa còn là vinh quang của ông nội. Tôi là con cháu của cụ Cao, tôi có trách nhiệm bảo vệ phần thưởng của ông ấy, bảo vệ vinh quang này. Nếu ông Bình không phục thì có thể thử xem!”
Cao Phong nói chuyện không nể mặt, đi thẳng vào trọng tâm, khiến mọi người kinh hãi. Từng câu nói đều như sấm bên tai, từng con chữ đều tràn ngập khí phách, vang vọng trong tai mọi người. Cao Kình Thiên thật sự quá ngông cuồng. Thậm chí lúc này, ngay cả Lâm Vạn Quân cũng cảm thấy Cao Phong quá tự cao. Nhưng ông càng biết, Cao Phong làm vậy là có mục đích riêng, cho nên Lâm Vạn Quân sẽ không ngăn cản, giao cho Cao Phong xử lý.
Nghe vậy, Viên Văn Bình cũng hơi trừng mắt, nhưng không vội vã lên tiếng.
“Lúc trước chúng ta nhầm rồi.” Mai Hoàng Thiên thở dài.
“Sao vậy cha?” Mai Quỳnh Như vội nhỏ giọng hỏi.
Mai Hoàng Thiên lắc đầu, khẽ nói: “Chúng ta đều cho rằng lúc trước Cao Kình Thiên dám càn quấy ở Đà Nẵng là vì muốn lôi kéo quan hệ, nhưng bây giờ xem ra không chỉ đơn giản như vậy. Rất có khả năng bối cảnh của cậu ta còn mạnh hơn cả Đà Nẵng.”
Lời nói của Mai Hoàng Thiên như đánh thức người trong mộng. Rất nhiều người gật đầu lia lịa. Có nghĩa là bối cảnh của Cao Phong còn cường thế hơn cả Viên Văn Bình. Nhưng họ không hề biết rốt cuộc Cao Phong dựa vào ai.
“Cao Kình Thiên, có câu nói phép vua còn thua lệ làng, cậu kiên quyết dùng thái độ này chứ gì?” Viên Văn Bình chậm rãi thả tay ra, bắt đầu tỏa ra khí thế mãnh liệt.
Người khác không biết Cao Phong dựa vào ai, nhưng Viên Văn Bình lại biết. Nhưng ông ta không sợ. Vẫn câu nói cũ, nơi này là Đà Nẵng.
Viên Văn Bình không hề che giấu khí thế ngồi trên địa vị cao lâu ngày, tạo ra cảm giác áp bách rất mạnh. Nhưng Cao Phong vẫn bình tĩnh như thường. Hiện giờ Cao Phong đã khác xưa rất nhiều, cái gọi là nhân vật có tầm cỡ, anh cũng được gặp không ít.
“Tôi sống rất đơn giản, đối xử với người khác như thế nào đều quyết định bởi thái độ của người khác đối với tôi. Tôi có thái độ như vậy đương nhiên là vì thái độ của ông Bình.” Cao Phong bình tĩnh nói.
“Được! Được lắm!” Viên Văn Bình bỗng bật cười, thậm chí còn vỗ tay. Cao Phong không vội lên tiếng, anh biết Viên Văn Bình vẫn sẽ nói tiếp.
“Cao Kình Thiên, có phải cậu cho rằng mình dựa vào nhà họ Diệp ở thủ đô thì có thể hoành hành Đà Nẵng này không? Cậu cho rằng nhà họ Diệp sẽ chống lưng cho cậu đến cùng sao?” Đã đến nước này, Viên Văn Bình trực tiếp nói thẳng luôn.
Chương 2984
“Trời đất!”
“Cái gì? Thủ đô, nhà họ Diệp?”
Thoáng chốc, trừ mấy người trong thể chết, cùng với người thân cận với Cao Phong, một đám ông lớn Đà Nẵng đều sững sờ. Tuy họ chưa bao giờ đến thủ đô, nhưng cũng biết nhà họ Diệp có quyền lực như thế nào. Bối cảnh của nhà họ Diệp càng đáng sợ vô cùng. Không ngờ Cao Kình Thiên lại được nhà họ Diệp chống lưng sao?
“Chẳng trách… Chẳng trách cậu ta có thể giết chết Cao Anh Hạo, chẳng trách cậu ta dám làm việc không cố kỵ như thế.”
“Nhà họ Diệp đích thân chống lưng cho cậu ta, thật là phục!”
“Sáng suốt, chúng ta chọn thần phục nhà họ Cao quả là sáng suốt!”
Chỉ thoáng chốc, mấy ông lớn đều run sợ, không nhịn được hít hà. Không cần phải nói quá nhiều, ai cũng biết nhà họ Diệp ở thủ đô mạnh cỡ nào. Chỉ riêng dòng họ đã đủ để khiến người ta rúng động không nói nên lời. Không ai ngờ bối cảnh của Cao Phong lại đến từ thủ đô, còn là nhà họ Diệp đứng đầu thủ đô! Vậy thì xem ra lúc trước anh cường thế như vậy cũng là lẽ dĩ nhiên.
“Có điều ông Bình nói cũng có lý, phép vua còn thua lệ làng. Thủ đô vẫn là cách Đà Nẵng quá xa xôi.”
“Chỉ xem nhà họ Diệp và Cao Kình Thiên có quan hệ gì, chỉ sợ nhà họ Diệp sẽ không muốn đắc tội Viên Văn Bình chỉ vì Cao Kình Thiên đâu.”
“Đúng là như thế. Ông Bình có thể đi tới địa vị này cũng không phải là không có chỗ dựa.”
Mọi người nhao nhao phát biểu ý kiến. Có người coi trọng Cao Phong, cũng có người cho rằng Cao Phong không thể chống lại Viên Văn Bình.
“Nhà họ Diệp ở thủ đô chẳng qua là vì vợ cậu nên mới giúp đỡ cậu một phen. Chẳng lẽ cậu cho rằng chỉ dựa vào quan hệ này, họ sẽ giúp cậu bễ nghễ thiên hạ, khinh thường mọi người sao?” Nói đến đây, Viên Văn Bình không nhịn được hừ lạnh: “Nhập gia tùy tục, nơi nào có quy củ của nơi đó. Tôi khuyên cậu tốt nhất là nên thông minh một chút.”
Đến bây giờ, Viên Văn Bình cũng không che giấu mà nói toạc hết ra. Mọi người đều sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau. Thì ra Cao Kình Thiên nhờ vào vợ mình mới lôi kéo quan hệ với nhà họ Diệp sao?
“Ha ha ha! Tao còn tưởng mày ghê gớm lắm chứ!” Viên Hoàng Duy bỗng cười phá lên, sau đó lau máu mũi, chỉ vào Cao Phong cười to: “Hèn chi thằng phế vật như mày tự nhiên lại trở nên trâu bò! Thì ra là vì bám váy vợ! Ha ha ha ha!”
Thoáng chốc, vô số người cũng cười nhạo Cao Phong như Viên Hoàng Duy, cứ như thể Cao Phong bám váy Kim Tuyết Mai mà có quan hệ với nhà họ Diệp khiến họ rất khinh thường.
Viên Hoàng Duy cười ầm lên, ánh mắt đầy trào phúng, muốn chọc giận Cao Phong. Nhưng cậu ta nào biết Cao Phong đã bị trào phúng khinh thường ba năm, sao có thể vì mấy câu vớ vẩn của cậu ta mà nổi giận?”
“Xin lỗi vì đã làm các vị buồn cười.” Cao Phong vẫn thản nhiên cười nói.
“Mẹ kiếp, đúng là mặt dày! Thừa nhận luôn nữa chứ! Ha ha ha!” Viên Hoàng Duy cười ầm lên.
Long Tuấn Hạo tiến lên, chỉ vào mũi Viên Hoàng Duy: “Mày cười nữa thử xem, để coi đầu mày cứng hơn hay báng súng của ông đây cứng hơn!”
Lời nói của Long Tuấn Hạo khiến Viên Hoàng Duy hoảng sợ. Nhớ lại lúc trước mình bị đánh ngã xuống, Viên Hoàng Duy hừ lạnh một tiếng, ngậm miệng lại.
“Đúng là một lũ ngu xuẩn, làm cho ông nội chúng mày cười chết mất. Bám váy vợ ư? Chúng mày sờ lương tâm tự hỏi xem chúng mày có muốn được như thế không? Tự hỏi lòng mình xem chúng mày có cơ hội này không?”
Lời nói của anh ta khiến tất cả đều bị chặn họng. Nói đùa, nếu có thể bám váy mà được lôi kéo quan hệ với nhà họ Diệp ở thủ đô thì ai sẽ từ chối? Đương nhiên tranh nhau mà bám váy! Quan trọng là không phải ai cũng có thể bám váy!
“Nhìn lại lũ con cháu phế vật chúng mày đi, không có cha ông làm chỗ dựa thì chúng mày là cái thá gì? Còn ra vẻ khinh thường người này người kia, chúng mày ghê gớm lắm sao?” Long Tuấn Hạo thô bạo nói thẳng.
Mọi người tức khắc im lặng. Long Tuấn Hạo cũng dừng lại kịp thời, lùi lại đứng sau lưng Cao Phong.
“Hừ!” Viên Văn Bình hừ lạnh: “Nếu Cao Kình Thiên có thể nhận rõ hiện thực thì tôi sẽ không nhiều lời nữa. Bây giờ hãy xin lỗi Hoàng Duy, nể mặt vợ cậu, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ.”
Cao Phong vẫn bình tĩnh thản nhiên, nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Cao Kình Thiên, mày còn giả vờ giả vịt làm gì?” Viên Hoàng Duy cười lạnh: “Mày thật sự cho rằng nhà họ Diệp sẽ vì một thằng bám váy như mày mà đích thân tới Đà Nẵng chống lưng cho mày sao? Tao nói cho mày biết, đừng có nằm mơ!” Viên Hoàng Duy tự tin nói, như thể đã hoàn toàn áp chế Cao Phong.
“Tôi thấy chưa chắc đâu.” Bỗng một giọng nói vang lên sau lưng.
Mọi người sửng sốt nhìn về phía phát ra tiếng nói. Viên Văn Bình cũng khẽ nhíu mày, nhìn người đàn ông trung niên cách đó không xa. Người người đàn ông này cũng là người trong thể chế Đà Nẵng, Viên Văn Bình nhớ rõ ông ta có chút quan hệ với nhà họ Diệp thì phải.
“Bộ trưởng Lưu, ông có ý gì?” Sắc mặt Viên Văn Bình rất khó coi.
Người đàn ông họ Lưu cười đầy ẩn ý, sau đó đặt điện thoại xuống, chậm rãi chỉ lên trời.
Chương 2985
“Ông Bình, ông nhìn trên trời đi.” Người đàn ông họ Lưu bình tĩnh nói.
“Trên trời?” Viên Văn Bình sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời cao.
Không chỉ mình Viên Văn Bình, những người khác cũng đều ngẩng đầu nhìn trời. Cao Phong phát hiện điện thoại rung lên, cũng lấy di động ra xem thì thấy tin nhắn vừa gửi đến, trong lòng lập tức hiểu được.
“Cái gì? Hai chấm đen kia là thứ gì vậy?”
“Trời đất, hình như là máy bay trực thăng. Ai mà có thể sử dụng máy bay trực thăng vậy?”
“Máy bay trực thăng có gì mà kinh ngạc? Đây là Đà Nẵng, máy bay tư nhân chẳng phải là thường thấy sao?”
“Quan trọng là hai chiếc máy bay trực thăng này không phải loại thường, ông nhìn số hiệu với kiểu dáng của nó đi!”
Mọi người đều bàn tán xôn xao. Trong lòng Viên Văn Bình bỗng nảy sinh linh cảm chẳng lành. Ngẫm lại lời nói của người đàn ông họ Lưu vừa rồi, lại nhìn hai chiếc máy bay trực thăng dần dần đến gần, ông ta không khỏi hoảng hốt.
“Vù vù vù!”
Máy bay trực thăng càng ngày càng gần, tiếng động cơ ầm ĩ pha trộn với tiếng gió tạo ra từ cánh quạt cũng càng ngày càng rõ ràng. Viên Văn Bình nuốt nước miếng, nhìn người đàn ông họ Lưu, lại nhìn Cao Phong, cuối cùng vẫn không vội vã lên tiếng.
Máy bay trực thăng càng ngày càng gần, phương hướng tiến lên chính là hòn đảo trung tâm của nhà họ Cao. Khi bay đến gần hòn đảo, nó chậm rãi giảm tốc độ, bay xuống dưới, tư thế hung hãn như diều hâu săn mồi.
Máy bay trực thăng dần đến gần, tổng cộng là hai chiếc, kiểu dáng của chúng cũng xuất hiện trước mặt mọi người.
“Rằn ri… Máy bay của quân đội! Số hiệu 01… Trời đất ơi!”
“Ôi trời! Nhân vật lớn! Số hiệu máy bay trong quân đội chắc chắn là có nhân vật lớn!”
“Nhân vật lớn! Chắc chắn là nhân vật lớn!”
“Có khi nào là người của thủ đô không?”
Rất nhiều người không nhịn được tim đập thình thịch.
“Phạch phạch phạch!”
Hai chiếc máy bay trực thăng rằn ri nhanh chóng hạ cánh xuống dưới, tốc độ cực nhanh. Mặc dù cánh quạt đã giảm tốc độ, nhưng vẫn tạo ra cơn gió lớn khiến người ta khó giữ thăng bằng, thậm chí người cách gần bờ bị thổi rối hết cả tóc, cây cỏ hoa lá bên bờ liên lục lắc lư.
Trái tim của đám Viên Văn Bình dâng lên tận cổ họng, thậm chí không dám nhúc nhích. Lỡ như trong chiếc máy bay này thực sự là người của nhà họ Diệp thủ đô thì kế hoạch của họ sẽ hoàn toàn phá sản. Đám Viên Hoàng Duy chỉ có thể bị đánh một trận mà không làm được gì.
“Rầm! Rầm!”
Hai chiếc máy bay trực thăng đỗ lại bên bờ biển. Cánh quạt dần dần giảm tốc độ, cửa khoang máy bay cũng được mở ra. Một người đàn ông trung niên cùng với một ông lão bước ra.
“Ôi chao!” Đôi mắt Viên Văn Bình sáng lên, sau đó vội vàng nghênh đón. Đám Viên Hoàng Duy cũng sửng sốt, sau đó nở nụ cười xán lạn. Nguyên nhân rất đơn giản, ông lão và người đàn ông trung niên này đến từ thủ đô, nhưng hai người này chính là ô dù của nhà họ Viên.
Lúc trước Viên Văn Bình còn rất khẩn trương, bây giờ thấy hai người này, trong lòng lập tức vui sướng. Nhưng ông ta vừa tiến lên, còn chưa kịp lên tiếng thì ông lão lại quay đầu sang lạnh lùng chán ghét nhìn ông ta. Viên Văn Bình sợ hãi khựng lại, đứng yên tại chỗ. Trước mặt ô dù của mình, ông ta không dám hó hé nửa lời.
“Chẳng phải tôi đã bảo cậu là nhất định phải khách khí với cậu Cao Kình Thiên, dốc hết sức phối hợp với hành động của cậu ấy sao?” Ông lão hừ lạnh.
Lời nói của ông ta khiến mọi người đều sửng sốt. Thì ra ô dù của Viên Văn Bình đến từ thủ đô là để chống lưng cho Cao Phong. Thế là thế nào? Chẳng phải nói Cao Kình Thiên dựa vào vợ mình nên mới có chút quan hệ với nhà họ Diệp hay sao? Bây giờ xem ra, Cao Phong vốn dĩ có bối cảnh rất mạnh ở thủ đô cơ mà?
“Tôi… Tôi…” Viên Văn Bình á khẩu không trả lời được, thậm chí không dám biện minh. Ông ta được như ngày hôm nay đều là nhờ ô dù ở thủ đô, bây giờ ngay cả ô dù cũng nói vậy, ông ta nào dám nói thêm câu nào? Viên Văn Bình bỗng phát hiện lần này mình mắc phải lỗi lầm rất lớn. Một tay che kín bầu trời Đà Nẵng lâu ngày, đương nhiên không thể tránh khỏi bành trướng. Song bây giờ ông ta bỗng hiểu được, địa vị của mình so sánh với bên thủ đô quả thực là không đáng nhắc đến!
“Hừ!” Ông lão hừ lạnh một tiếng, sau đó nhanh chóng đến gần một chiếc máy bay trực thăng khác. Sau đó ông ta đích thân tiến lên mở cửa khoang máy bay, khom lưng đứng chờ. Thấy cảnh này, người chung quanh lại không nhịn được rùng mình. Vẫn còn một nhân vật lớn khác sao?
Một người đàn ông trung niên khí thế chính trực bước ra từ cửa khoang máy bay. Ông mặc trang phục quân đội, đeo quân hàm màu vàng trên vai, cho người ta cảm giác rất chính trực hiên ngang.
“Cấp tá…”
“Tôi đã từng gặp ông ấy! Là người của nhà họ Diệp ở thủ đô!”