Lâm Vạn Quân có vẻ hấp tấp, đề nghị với Cao Phong.
Ban đầu Cao Phong cũng định thế để tránh đêm dài lắm mộng.
Nhưng thấy dáng vẻ gấp gáp của Lâm Vạn Quân, Cao Phong lại hơi do dự một chút.
Anh sẽ không tin vào dăm ba câu của Cao Bằng mà đi nghi ngờ Lâm Vạn Quân.
Nhưng biểu hiện đêm qua của Lâm Vạn Quân khiến Cao Phong sinh ra ít nhiều khoảng cách.
Cao Phong trâm mặc gần một phút rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Vạn Quân.”Chú Quân, cháu hỏi cậu một lần nữa, rốt cuộc ông nội cháu qua đời thế nào.”
“Cháu muốn nghe sự thật.”
Ngữ khí Cao Phong rất bĩnh tĩnh nhưng ánh mắt lại đầy vẻ uy nghiêm.
Cả phòng khách trở nên yên tĩnh.
Long Tuấn Hạo luôn sôi nổi cũng phải trừng to mắt, giật giật khóe môi giữ trật tự.
Quan hệ tốt thế nào thì vua tôi vẫn có phải khoảng cách.
Người tham gia thảo luận có thể nhiều nhưng người quyết định cuối cùng chỉ có một.
Người đứng đầu vĩnh viễn chỉ có một.
Lúc Cao Phong tức giận, không ai dám ngọ nguậy, đây là phép tắc.
Tất cả những người ở đây đều không đần, có thể nghe ra sự không đơn giản trong giọng nói của Cao Phong.
Họ cũng biết quan hệ giữa Cao Phong và Lâm Vạn Quân nên càng không dám xen vào.
“Cậu Phong, cậu…
Lâm Vạn Quân trâm mặc hồi lâu rồi nói: “Cậu đừng ép ông già này.
Có một số việc sau này cậu sẽ biết.”
“Tôi đảm bảo, sau khi cậu nắm giữ được nhà họ Cao thì cậu sẽ biết tất cả”
“Râm!”
Cao Phong võ bàn, giận dữ nhìn Lâm Vạn Quân, trong lòng cực kỳ phẫn nộ.
Anh tức giận không vì Lâm Vạn Quân làm gì sai, mà là vì đến tận lúc này rồi, Lâm Vạn Quân vẫn muốn giấu anh.
“Nói thật cho cháu biết, rốt cuộc ông nội cháu có bị bệnh hay không!”
Cao Phong chống hai tay lên bàn, nghiêng người về trước nhìn thẳng vào Lâm Vạn Quân.
Đám người xung quanh đều đồng loạt giữ yên lặng.
“.,.
Không phải.”
Lâm Vạn Quân thở dài một tiếng, cuối cùng cũng đáp.
“Có liên quan gì đến chú hay không?”
Trong lòng Cao Phong thâm sợ hãi.
Lời Cao Bằng nói lại là sự thật! “Cậu Phong, cậu nghe tôi giải thích, sự việc không như cậu nghĩ…”
Hai mắt Lâm Vạn Quân đục ngầu, trông có vẻ rất đau khổ.
“Cháu không muốn nghe giải thích! Trả lời cháu đi!”
Cao Phong đập mạnh vào bàn, mạnh đến rung trời, khiến tất cả mọi người ở đây đều run rẩy không dám lên tiếng.
Ngay cả Kim Tuyết Mai và Kim Tuyết Ngọc nghe tiếng vội chạy từ phòng ra cũng vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn Cao Phong.
Họ chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, đều lâm vào hoảng sợ.
“Cao Phong…”
Kim Tuyết Mai khẽ gọi một tiếng.
“Vê phòng!”
Cao Phong đột ngột quay đầu quát lớn.
Kim Tuyết Mai giật bản người, vội kéo Kim Tuyết Ngọc vê phòng.
“Nói đi”
Cao Phong châm một điếu thuốc, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Vạn Quân.
Bây giờ anh chỉ muốn một câu trả lời.
Anh thật sự hy vọng biết bao răng Lâm Vạn Quân có thế nghiêm túc nói mới mình: Không phải ông ta, đều do bọn Cao Bằng gây ra.
Thế nhưng, trông thấy ánh mắt tàn lụi của Lâm Vạn Quân, lòng Cao Phong bắt đầu trở nên rét lạnh.