Dù thể lực có tốt đến đâu nhưng nếu cứ duy trì một tư thế như vậy thì cũng rất khó để có thể chống đỡ được quá lâu.
“Binh!”
Cửa kho bị người khác đá văng ra, năm sáu người đàn ông cao to lực lưỡng bước vào.
“Thế nào, thoải mái không?” Tên thanh niên dẫn đầu cười “Hì hì” rồi ngồi xuống ghế.
Hai giờ trôi qua, sợ rằng ngay cả một người có tố chất thể lực tốt nhất cũng không thể nào chống đỡ được.
Dù kẻ đó có cứng đầu đến mấy thì đến lúc này cũng phải ngoan ngoãn, thành thật nghe lời bọn họ.
Cao Phong cứng đầu như thế, vậy thì cứ để anh ta chịu đựng thêm một chút nữa.
“Bốp!”
“Mẹ mày, hỏi mày đấy, điếc à?”
Một tên đàn ông to lớn, vạm vỡ tát mạnh một cái vào mặt Cao Phong, lớn tiếng quát.
Cao Phong chịu một cái tát, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tên đàn ông vạm vỡ này.
Mà ánh mắt anh nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay vừa đánh của tên đàn ông vạm vỡ này.
“Nhìn cái gì, ông đây tát nhẹ lắm à?” Tên đàn ông vạm vỡ cười chế nhạo.
“Để tao nhắc nhở mày một chút, mày là người đầu tiên dám tát tao.”
“Cho nên, tao nhất định sẽ lấy cái mạng chó của mày.” Giọng điệu của Cao Phong đanh thép và lạnh đến thấu xương.
“Mẹ mày! Còn dám cứng miệng!”
Tên đàn ông vạm vỡ không nói thêm lời nào, lại quay cánh tay một vòng, chuẩn bị tát cho Cao Phong một cái nữa.
“Đánh tao một cái, ta sẽ lấy mạng của mày, nếu một mình mày không trả đủ thì lấy mạng cả nhà mày ra trả.”
Cao Phong không thèm trốn tránh, ánh mắt nhìn chăm chăm vào tên đàn ông vạm vỡ.
Ánh mắt băng giá, lạnh lẽo giống như loài khiến người tên đàn ông vạm vỡ không khỏi chấn động, động tác tay của anh ta cũng dừng lại ngay lập tức.
Trong giây phút vừa rồi, anh ta cảm thấy người anh ta đang đối mặt không phải là một người bình thường, mà là một con thú sắp thoát khỏi xiềng xích.
Mà, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản lại được luồng khí thế lạnh lẽo, đáng sợ.
“Mẹ mày, mẹ mày…”
Tên đàn ông vạm vỡ tự mắng chửi mình hai tiếng để tăng lên lòng cam đảm, nhưng anh ta vẫn không nhận ra rằng bước chân mình vô thức lùi về sau hai bước.
“Nhớ cho kỹ, mày nhất định sẽ chết.” Cao Phong liếc anh ta một cái rồi thu hồi ánh mắt.
“Cao Vũ, đừng cứng đầu nữa!” Tên thanh niên cầm đầu cười lạnh một tiếng: “ Hiện tại, mạng sống chính mình còn khó bảo vệ nữa là, anh còn dám uy hiếp ai?
“Cho dù thân phận của anh là gì, cho dù anh có bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì một khi đã đến chỗ này của tôi thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.”
“Nếu anh không hợp tác, ông đây sẽ treo anh thêm một tiếng nữa.”
Cao Phong hít một hơi sâu, đổi ngón chân chống đỡ cơ thể.
Hai tay bị còng rồi kéo lên cao, hai chân gần như tê dại, toàn thân đau nhức không thôi.
Nhưng Cao Phong nhất quyết sẽ không cầu xin lòng thương xót của bọn họ.
Tính cách cứng rắn đó, một lần nữa được thể hiện một cách sinh động trên người Cao Phong.
“Bây giờ tôi hỏi anh, anh chỉ cần trả lời là “Vâng”, không cần phải nói thêm bất cứ câu nào nữa, thế nào?”
Tên thanh niên cầm đầu hỏi một câu, chưa đợi Cao Phong trả lời đã cầm tới một phần hồ sơ.
“Bảy ngày trước, ở Quảng trường Ba Đình diễn ra một vụ cướp, có nhân chứng chính mắt trông thấy Cao Vũ anh là người gây ra, chuyện này có đúng không?”
Cao Phong sửng sốt khi nghe những lời này.
Anh vốn cho rằng lý do những người này bắt mình là vì tình hình hỗn loạn ở khu thương mại Kiên Thành.
Bây giờ, xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Trả lời câu hỏi của tôi, anh chỉ cần trả lời “ Vâng”, thế là xong.”
“Đây là nhiệm vụ của tôi. Sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên sẽ thả cho anh đi.”
“Nếu không, anh sẽ phải chịu một chút sự đau đớn trên da thịt.” Tên thanh niên cầm đầu châm thuốc, chế nhạo nói.