Nhưng hôm nay nói chuyện cùng với Lâm Vạn Quân, sau khi đã biết một vài sự việc, khi Cao Phong lần nữa đối mặt với Cao Tử Hàn thì tâm trạng trở nên khá phức tạp.
Nếu như nghiêm chỉnh mà nói thì giữa anh và Cao Tử Hàn mới xem như thanh mai trúc mã cùng nhau chơi đùa từ nhỏ đến lớn đấy.
Có điều trong lòng Cao Phong vẫn chỉ biết đối đãi với Cao Tử Hàn như em gái.
Cao Tử Hàn trầm mặc một lúc lâu, sau đó quay đầu nói rằng: “Nhưng nếu nói như vậy, không phải là anh Kình Thiên không thuộc về nơi này sao?”
“Vùng biển nhà họ Cao này không thuộc về anh, tất cả nhà họ Cao cũng không thuộc về anh, anh đã là một người ngoài rồi.”
Cao Phong vừa dứt lời, Cao Tử Hàn liền trực tiếp ôm lấy Cao Phong.
Thân thể đó còn đầy nước biển trực tiếp ôm chặt lấy Cao Phong.
“Anh Kình Thiên, Tử Hàn không cho phép anh nói như vậy.”
“Em không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng em hiểu rõ một việc…”
“Dù cho anh thật sự không phải là huyết mạch của nhà họ Cao nhưng anh cũng thuộc về chỗ này, chỗ này cũng thuộc về anh!”
“Ông nội thương yêu anh, Lâm Vạn Quân che chở cho anh, Tử Hàn cũng yêu anh, từ trên xuống dưới nhà họ Cao này càng không thể không có anh.”
“Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên ở chỗ này, anh thuộc về nơi này. Đây là sự thật mà không một ai có thể thay đổi được!”
Cao Tử Hàn dùng hai cánh tay ôm lấy Cao Phong, miệng nói vô cùng nghiêm túc ở bên tai Cao Phong.
Nghe được những lời này của Cao Tử Hàn, cả người Cao Phong như bị điện giật.
Mà suy nghĩ vẫn ngổn ngang lại cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Năm phút đồng hồ trước, trong đầu anh vẫn mơ hồ, cảm giác cả người mình đều đặt ở bên trong bóng tối.
Nhưng lúc này, một câu nói của Cao Tử Hàn dường như là một luồng ánh sáng ban mai xé toạc bóng đêm, rọi sáng cả người Cao Phong vậy.
Cao Tử Hàn nói không sai.
Dù cho Cao Phong thật sự không phải là huyết mạch của nhà họ Cao thì đã sao chứ?
Ông cụ Cao dốc hết tâm huyết bồi dưỡng anh, Lâm Vạn Quân hết lòng hết dạ trả giá vì anh, luôn luôn che chở cho anh.
Cao Kim Thành, Cao Quang Minh, những người này đều trung thành đến chết, vì một tiếng cậu Phong, không tiếc trả cả tính mạng của mình.
Còn có nhiều người làm của nhà họ Cao cũng đều trung thành và hết lòng với Cao Phong như vậy.
Cho nên, làm sao Cao Phong có thể vứt bỏ bọn họ?
Làm sao Cao Phong có tư cách nói mình không thuộc về nơi đây?
Chỗ này đã dạy dỗ anh nên người, anh đương nhiên thuộc về nơi đây.
Anh còn phải dùng hết toàn bộ sức lực để bảo vệ bơi này được an ổn, bảo vệ nơi đây hưởng thái bình.
Ông cụ Cao đưa anh trở thành dòng chính thực sự của nhà họ Cao, vậy anh không thể để ông cụ Cao thất vọng được.
Nhất định phải khiến nhà họ Cao phát triển cực kỳ lớn mạnh, mới có thể không phụ lòng ông cụ Cao vất vả bồi dưỡng.
“Tử Hàn, anh hiểu rồi.”
Cao Phong ôm Cao Tử Hàn thật chặt một lát, sau đó chậm rãi buông bàn tay ra, dần dần đứng dậy.
“Ông nội, cháu sẽ không để cho người thất vọng đâu!”
Mặt Cao Phong hướng ra biển lớn, trong lòng lẩm nhẩm giống như là đang phát ra lời thề độc.
Nhiều người trả giá vì anh như vậy, anh không thể phụ sự kỳ vọng này.
Anh cũng muốn dùng vai khiêng phần trách nhiệm này lên!
“Anh Kình Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cao Tử Hàn cũng chậm rãi đứng lên, nhỏ giọng hỏi bên cạnh Cao Phong.
Vóc người nhỏ nhắn, nhiều lắm chỉ đến trước ngực của Cao Phong, nhưng vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
“Không có việc gì đâu, chỉ là bỗng nhiên có cảm giác thôi.”
“Nhanh đi về thôi, cảm lạnh rồi sẽ không tốt đâu.”
Cao Phong đưa tay xoa xoa đầu Cao Tử Hàn, khẽ cười nói.
Hai người nhìn nhau cười, nhìn bộ dạng ướt sũng của đối phương thì đều hết sức cạn lời.
“Thế anh Kình Thiên cũng phải đi về đấy.”