Một tiếng rầm vang lên, Cao Anh Hạo bị đánh đến nỗi phải lui xuống bốn, năm bước, trên mặt tràn đầy sự sợ hãi.
Lúc trước mặc dù anh ta cũng bị Cao Phong đánh bại, nhưng lúc đó Cao Phong hoàn toàn không mạnh như thế này.
Còn hôm nay chỉ vừa tiếp xúc, Cao Anh Hạo đã cảm nhận được thực lực Cao Phong đã có sự thay đổi rõ ràng, cho dù là sức lực hay là tốc độ, đều tốt hơn xưa rất nhiều.
Cho dù Cao Anh Hạo suốt ngày ở trong nhà họ Cao, biết được có những người thể chất đặc biệt thích hợp với việc luyện võ, nhưng tiến bộ nhanh chóng như Cao Phong, căn bản là không thể nào được.
Ít nhất từ trước tới giờ Cao Anh Hạo anh ta đều chưa thấy qua.
Chẳng lẽ nói, cứ mỗi lần Cao Phong đánh nhau với anh ta, đều ẩn dấu đi thực lực thật sự của mình hay sao?
Cao Anh Hạo bị một chưởng của Cao Phong đẩy lui, lại một lần nữa toàn bộ mọi người rơi vào im lặng.
Không có bất cứ ai dám đến nhúng tay vào chuyện giữa hai người.
Cho dù là ân oán gì đi nữa, đều phải có một kết quả.
“Cao Kình Thiên, mày muốn so sánh thực lực với nhà họ Cao hay sao?”
“Tao nói cho mày biết, mày cũng chỉ là chiếm được vũ khí nóng mà thôi, rời khỏi mấy cái vũ khí nóng đấy, mày chẳng là cái thá gì cả!”
“Ít nhất, võ thuật của nhà họ Cao, tuyệt đối không phải để cho mày có thể tùy ý khiêu khích.” Ánh mắt Cao Anh Hạo sáng lên, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ.
Khóe miệng Cao Phong lại một lần nữa nhếch lên một nụ cười chế giễu, những lời này của Cao Anh Hạo, là muốn đưa Cao Phong thành kẻ địch của toàn bộ nhà họ Cao.
Nếu Cao Phong gật đầu, vậy cũng đồng nghĩa với thừa nhận rồi, anh là đang khiêu khích toàn bộ nhà họ Cao, chứ không chỉ một tên Cao Anh Hạo.
Không thể không nói, tên Cao Anh Hạo này có thể từng bước từng bước đi được đến hôm nay, quả thực là vô cùng lắm mưu kế.
Chỉ cần không chú ý một chút, sẽ rơi vào bẫy anh ta giăng sẵn.
Nhưng đối với thực lực trước mắt, cho dù là mưu hèn kế bẩn gì nữa, cũng không có tí tác dụng nào.
Vì vậy, Cao Phong sợ gì cơ chứ?
Với kiểu như Cao Phong, trình đào hố còn cao hơn Cao Anh Hạo nhiều, anh còn có cái gì phải sợ nữa chứ ?
Mặc dù biết rõ chuyện đó là Cao Anh Hạo đang cố đào hố, nhưng anh nhảy xuống thì sao cơ chứ?
“Không sai! Hôm nay Cao Phong tao chính là muốn khiêu chiến võ thuật nhà họ Cao! Bao gồm cả Cao Anh Hạo mày nữa!”
“Ai nếu như không phục, cũng có thể lên đây đánh một trận!”
Cao Phong chắp hai tay ra sau lưng, ánh mắt điềm tình mà nhìn toàn bộ mọi người một lượt.
“Nếu như mày thua, thì sẽ như thế nào?” Cao Anh Hạo chỉ đợi Cao Phong nói ra câu này, lập tức hỏi.
“Nếu như tao thua, sẽ rời khỏi hòn đảo chính giữa nhà họ Cao, suốt đời sẽ không bước vào vùng biển đó dù là nửa bước!” Cao Phong không chút do dự liền trả lời.
“Được! Đây chính là do mày nói đấy!” Cao Anh Hạo nghiến răng nghiến lợi.
Cao Phong liếc sang Cao Anh Hạo một cái, sau đó thản nhiên nói: “Nếu như các người thua, quỳ gối trước bài vị của tao hành lễ vái ba cái dập đầu chín cái đi.”
“Ngoài ra còn phải đứng trước bài vị của ông cụ Cao, dập đầu chín mươi chín cái, các người dám không?” Cao Phong nhìn mọi người xung quanh mà hỏi.
Về nguyên nhân cái chết của ông cụ Cao, hiện tại anh không muốn hỏi quá nhiều, cũng không muốn nói quá nhiều.
Câu trả lời phải được giấu trong phòng của ông cụ Cao.
Vì vậy, bây giờ anh không cần phải nghe bất cứ ai giải thích, anh chỉ tin vào đáp án mà anh đang tìm kiếm.
“Tại sao tôi lại không dám!”
Cao Anh Hạo nghiến răng, từ người bên cạnh bấy ra cái băng, buộc chặt cổ tay bị thương.
“Cao Kình Thiên, trong trận chiến, anh hứa sẽ không sử dụng vũ khí nhiệt?”
Đại trưởng lão hơi híp mắt, nhàn nhạt hỏi Cao Phong.
“Làm càn!”
“Dám gọi thẳng tên cậu Phong!”
Cao Kim Thành bước tới và lớn tiếng tát đại trưởng lão.