Rõ ràng tia lạnh lùng bắn ra kia là vô hình nhưng thực sự giống như chớp giật, trong nháy mắt đánh thẳng vào trái tim của Lê Tiểu Quyền.
Bịch! Bịch!
Lê Tiểu Quyền theo bản năng lùi lại hai bước, trong mắt xuất hiện tia sợ hãi.
Anh ta đã bị Cao Phong đánh qua nhiều lần, đó chính là loại đau đớn nhức tới tận xương tủy, anh ta thực sự không nghĩ đến việc trải qua một lần nữa.
“Cao Vũ! Anh đừng có mà phách lối! Tôi cho anh biết, coi như là anh có thể đi vào được bên trong bữa tiệc mừng thọ này, thì anh cũng chẳng là cái thá gì cả.’
“Ông cụ Gia Cát có quen biết chúng tôi, nhưng chưa chắc đã quen biết với anh!” Lê Tiểu Quyền giận dữ, đưa tay chỉ vào Cao Phong mà mắng.
Bên này mấy người xung đột, giọng nói càng ngày càng lớn, rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ khách mời ở đây.”
Liền đến tận người trong dòng họ Gia Cát đang cùng Thi Tống Văn nói chuyện cũng phải chú ý đến tình huống ở bên này, thế là vội vàng đi về phía bên này.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy, xảy ra chuyện gì vậy?” Khổng Duệ Chí đi trước một bước tới, khẽ nhíu mày hỏi.
“Khổng Duệ Chí, ông còn nhảy nhót ở chỗ này nữa, trong vòng ba ngày nữa tôi liền đánh sập công ty của ông.” Lê Tiểu Quyền đột nhiên quay người, đưa tay ra chỉ vào Khổng Duệ Chí mắng.
“Trong vòng hai ngày, tôi sẽ để nhà họ Lê các người quỳ xuống cầu xin tôi.” Không đợi Khổng Duệ Chí nói chuyện, bỗng nhiên Cao Phong tiếp một câu.
“Anh, anh nói cái gì cơ?”
Một câu nói kia của Cao Phong đã triệt để chọc giận Lê Tiểu Quyền cùng Lê Tĩnh Văn.
Vậy mà Cao Phong anh ta có thể nói muốn để cho nhà họ Lê quỳ xuống đi cầu xin anh ta??
Anh ta đây là đang đùa giỡn sao?
Nhất định là anh ta bị điên thật rồi đi!!
Ngay cả Lâm Hướng San đều cảm thấy lời nói của Cao Phong quá mức kiêu ngạo.
Bởi vì cho dù là doanh nhân, cũng không dám nói ra loại lời này!
“Cậu Tiểu Quyền, tình huống này là như thế nào?” Con cả của dòng họ Gia Cát, Gia Cát Kiến Nguyên lại đây hỏi thăm.
Thi Tống Văn của tập đoàn Hà Đô cũng cất bước đi tưới đây, có chút buồn cười nhìn xem đám người đang đứng đây.
Dám làm loạn ở bữa tiệc của dòng họ Gia Cát, sợ rằng không có ai dám làm vậy.
“Bác Kiến Nguyên, người này không biết làm sao có thể trà trộn được vào đây, tới đây còn phát ngôn bừa bãi nữa chứ, anh ta không đem bốn dòng họ nhỏ của nội thành Hà Nội đặt vào trong mắt.” Lê Tĩnh Văn liền vội vàng tiến lên, tố cáo với Gia Cát Kiến Nguyên.
“Ồ?” Gia Cát Kiến Nguyên sửng sốt một chút, hơi kinh ngạc nhìn Cao Phong một chút.
Ông ta thực sự không biết đến Cao Phong, cho tới bây giờ thì ông cũng chưa bao giờ thấy qua anh.
“Bác Kiến Nguyên, thư mời của anh ta không biết được trộm từ nới nào tới, bằng không thì sao anh ta có tư cách tới đây chứ?” Lê Tiểu Quyền lạnh giọng hừ một tiếng.
Gia Cát Kiến Nguyên nhìn lần nữa về phía Cao Phong một chút, cũng không có chút hoài nghi gì.
Tuy rằng nói giao thiệp của dong họ Gia Cát rộng, nhưng người trẻ tuổi Cao Vũ này, ông ta đúng là không có ấn tượng gì.
“Là thế này ông chủ Gia Cát, thư mời chính là do tôi cầm tới.” Khổng Duệ Chí vội vàng đi lên giải thích một câu.
“Anh? Anh là…?” Gia Cát Kiến Nguyên theo bản năng hỏi.