Góc độ này có thể quay được rất cả mọi người trong nhà, vừa quay được hai vợ chồng Cao Dật Sơn.
“Các cậu làm gì vậy, các cậu muốn làm gì?”
“Các cậu xông vào nhà riêng của dân là…là phạm pháp đấy!” Cao Dật Sơn thay đổi sắc mặt và hét lên.
“Đừng kêu la, có vài chuyện tôi muốn hỏi hai người.” Người thanh niên đứng đầu rất lạnh lùng, anh ta ngồi xuống ghế sô pha.
Cao Dật Sơn cũng cắn răng ngồi xuống.
Vốn dĩ trong lòng đã thấy sợ hãi rồi, bây giờ thấy cảnh tượng này, còn mang theo nhiều hàng nóng như vậy, họ không sợ mới là lạ đó.
“Câu hỏi đầu tiên, Cao Mỹ Lệ có phải là con gái của hai người không?” Người thanh niên đứng đầu hỏi thẳng.
Nghe thấy câu hỏi này, trong lòng hai vợ chồng Cao Dật Sơn giật thót lên, sắc mặt cũng có chút thay đổi.
Quả nhiên là vì Cao Mỹ Lệ mà đến!
Người thanh niên phụ trách ghi hình vợ chồng Cao Dật Sơn đã thay đổi góc độ, hướng máy quay về phía vợ chồng Cao Dật Sơn.
“Đúng vậy.” Cao Dật Sơn do dự vài giây rồi nhanh chóng trả lời.
“Thế thì được, hai người cho tôi xem hình lúc nhỏ của Cao Mỹ Lệ nào.” Người thanh niên đứng đầu chậm rãi hỏi.
Câu nói này khiến Cao Dật Sơn không thể trả lời được.
“Sao vậy, không có à?” Người thanh niên bình thản hỏi.
“Là thế này, chúng tôi vừa mới đến thành phố Hà Nội mới đây thôi.”
“Vì vậy nên rất nhiều thứ đều để lại ở thành phố cũ, không có mang đến.” Cao Dật Sơn giải thích.
Người thanh niên đứng đầu không nói gì cả mà chỉ yên lặng nhìn Cao Dật Sơn, trong ánh mắt đầy hứng thú.
“Bộp!”
Người thanh niên đặt một cây súng màu đen lên trên bàn.
“Tôi hỏi lần cuối cùng, trả lời cho thành thật thì còn con đường sống.”
“Nếu ngoan cố thì tới lúc xảy ra chuyện, chúng tôi không dám đảm bảo đâu.” Người thanh niên chậm rãi nói.
Cao Dật Sơn nheo mắt lại, tim đập thình thịch.
Còn vợ của ông ta cũng không chịu nổi nữa, bà ta kéo áo của Cao Dật Sơn và không ngừng trao đổi ánh mắt với ông ta.
“Được! Tôi nói, tôi nói.” Cao Dật Sơn do dự khoảng nửa phút thì từ từ lên tiếng nói.
Còn mười mấy thanh niên kia lúc này cũng đã lục tung cả căn nhà lên và kiểm tra từng ngõ ngách của căn nhà.
Người phụ trách ghi hình quay lại toàn bộ quá trình.
“Nói đi, thời gian của tôi không có nhiều.” Người thanh niên đứng đầu nói.
“Cao Mỹ Lệ không phải là con ruột của chúng tôi, cũng không phải con nuôi của chúng tôi đâu.”
“Mà là trước đó cô ta chủ động tìm chúng tôi, bảo chúng tôi đóng giả cha mẹ của cô ta thì sẽ cho chúng tôi một số tiền lớn.”
“Vừa hay chúng tôi phải đến thành phố Hà Nội nên không nghĩ ngợi nhiều đã đồng ý rồi.”
Cao Dật Sơn cúi đầu và nói rõ từng chữ.
Thật ra số tiền Cao Mỹ Lệ đưa họ khiến họ không cách nào từ chối được!
“Nói tiếp đi.” Người thanh niên đứng đầu làm một động tác với máy quay và nói.
“Sau khi chúng tôi cùng nhau đến thành phố Hà Nội thì đến ở trong khu dân cư này, ở đây không ai quen biết với chúng tôi cả.”
“Cô ta bảo chúng tôi nói với mọi người rằng cô ta là con gái của chúng tôi, còn những thông tin liên quan đến vấn đề thân phận của cô ta đều do cô ta tự làm ra cả.”
“Sau đó mỗi ngày cô ta đều đi ra ngoài kết bạn với những người có văn hóa, rồi quen biết với Liễu Tông Trạch.” Cao Dật Sơn tiếp tục nói.
“Tại sao lại quen biết với Liễu Tông Trạch? Còn nữa, cô ta còn nói gì với hai người không? Hai người có biết thân phận thật của cô ta không?”
Người thanh niên đứng đầu khẽ chau mày, sau đó lại liên tục đặt ra những câu hỏi.
“Không có, cô ta chưa bao giờ nói gì với chúng tôi cả, chuyện của cô ta chúng tôi cũng không dám can thiệp.”