Cao Phong ngồi trên ghế, trực tiếp đưa ra điều kiện.
“Ha ha, Cao Phong, là mày ngu hay tao ngu? Đợi đến khi gặp nhau, tao hỏi trực tiếp mày những thứ này không được sao? Ha ha ha!”
Người bên kia điện thoại không ngừng cười to, sau đó tiếng cười hơi ngừng lại.
“Nhớ kỹ, một mình mày qua đây. Tao nắm rõ tất cả hành tung của mày trong lòng bàn tay. Nếu để tao phát hiện ra chút không bình thường nào, mày cứ chờ nhặt xác họ đi!”
Người này hừ lạnh một tiếng, sau khi nói xong, trực tiếp cúp máy.
Từ đầu tới đuôi, anh ta không thừa nhận mình có phải là người của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu hay không.
Nhưng từ biểu hiện của anh ta, Cao Phong có thể suy đoán được chín mươi phần trăm anh ta là người của quân đoàn.
“Anh ta nói, chúng đã tới ba lần. Lần đầu tiên muốn dùng bom nổ chết mình, chuyện này là khi nào nhỉ?”
Cao Phong từ từ để điện thoại xuống, cắn răng lẩm bẩm.
“Hả?”
Lâm Vạn Quân nghe vậy sửng sốt, do dự hai giây mới nói: “Chuyện khi nào?”
“Cháu không biết, nhưng anh ta có nhắc tới trang trại, thành phố Hà Nội có cái trang trại nào? Trang trại Bằng Phi?”
Cao Phong cũng không nghĩ ra, hơi nghi ngờ tự nhủ.
“Chắc là tin tức của chúng không chính xác, nghĩ Cao Bằng là cháu nên mới cho nổ trang trại Bằng Phi.”
Cao Phong tự lẩm bẩm, trong lòng vô cùng hối hận.
Việc này, vậy mà anh lại có thể sơ sẩy.
“Cậu Phong, người cho nổ trang trại Bằng Phi không phải cậu sắp xếp sao?”
Lâm Vạn Quân nghe vậy sửng sốt, có hơi nghi ngờ hỏi.
Một câu nói kia hỏi ra, đầu Cao Phong ong một tiếng.
Khi đó, trong lúc Lâm Vạn Quân nói chuyện với Cao Phong có nhắc qua chuyện này.
Nói là đám người Cao Quang Minh bị Cao Bằng nhốt lại, lúc sắp bị giết, bỗng nhiên có người tấn công trang trại Bằng Phi.
Cao Quang Minh còn tưởng là người chú Lâm sắp xếp, nhưng cũng không phải người chú Lâm sắp xếp, cho nên đã hỏi Cao Phong.
Nhưng lúc đó Cao Phong đã tin lời Cao Bằng, nghi ngờ Lâm Vạn Quân là nội gián lớn nhất.
Vì để Lâm Vạn Quân kiêng kỵ nên đã nói cho Lâm Vạn Quân rằng đó là một thế lực ẩn khác của anh.
Lúc đó Lâm Vạn Quân cũng không nghĩ nhiều, nếu là người của Cao Phong, ông ta không phái người đi điều tra nữa.
Mà sau đó thế lực kia biến mất không để lại bất kỳ dấu vết gì, Cao Phong cũng quên sau đầu luôn.
Cho tới hôm nay Cao Phong mới biết, thì ra từ lúc đó, quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu đã bắt đầu ra tay, nhưng anh lại không điều tra kỹ hơn.
“Chú Lâm! Cháu đã lừa chú! Không phải người của cháu! Cháu sai rồi, cháu sai rồi!”
Cao Phong thở dài một tiếng rồi ngã xuống đất, sau đó giơ tay lên, vả mạnh mấy phát vào mặt.
“Cậu Phong, cậu đang làm gì vậy?”
Lâm Vạn Quân trợn to hai mắt, vội vã ngồi xổm xuống, kéo tay Cao Phong.
Nhưng Cao Phong không chịu dừng lại, đổi một cái tay khác, tiếp tục đánh lên mặt mình.
“Đều do cháu gieo gió gặt bão, đều là lỗi của cháu. Khi đó cháu tin Cao Bằng, nghi ngờ chú có tâm tư xấu nên không nói thật với chú. Cháu đã lừa chú, không phải người của cháu, chúng chính là người của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu. Là cháu gieo gió gặt bão, là cháu tự cho là đúng, cháu làm phá hỏng tất cả mọi chuyện!
“Con mẹ nó, cháu đúng là một đứa sao chổi, chỉ đem lại nguy hiểm cho người bên cạnh!”
Cao Phong vừa gào khóc vừa không ngừng vả vào mặt mình.
Nếu lúc đó anh hơi chút để tâm, để Lâm Vạn Quân đi điều tra cẩn thận, ít nhất có thể biết có tồn tại nhân tố nguy hiểm của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu này!
Biết trước đã có thể tiến hành phòng bị.
Nhưng tất cả lại chỉ vì một lời nói dối của anh đã giúp quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu kia vẫn luôn ẩn núp trong bóng tối.
Một bước đi nhầm, từng bước sai.
Cuối cùng đợi đến hôm nay, ủ thành đại họa khiến Kim Tuyết Mai bị quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu bắt đi mất.
Trong lòng Cao Phong giống như bị băm vằm, đau đến mức không thể thở nổi.