“Gia chủ Cao Phong! Nếu không phải ngày đó các chiến sĩ nhất quyết chống lại, nếu cậu không chống lại, sẽ còn chết nhiều người hơn nữa.”
Lâm Vạn Quân tiến lên từng bước, trầm giọng nói.
“Đúng vậy, đối mặt thế lực lớn, nếu chúng ta không chống cự thì sẽ chỉ thêm nhiều người chết.”
“Gia chủ Cao Phong, ngài đừng tự trách mình. Họ sẽ rất vinh dự vì đã có những đóng góp cho nhà họ Cao.”
“Quân địch đã đánh đến, cầu xin tha thứ cũng vô dụng, chỉ có thể đánh nhau với bọn họ thì mới bảo vệ được nhà họ Cao chúng ta yên ổn!”
Trong phút chốc, hàng ngàn người nhà họ Cao đều ngẩng đầu khuyên bảo Cao Phong.
“Phù!”
Cao Phong thở dài, trong lòng chậm rãi đè nén cơn đau nhói lên.
“Mọi người nói không sai.”
“Bất luận kẻ địch là ai, chúng ta đều phải nhất quyết chống lại, không sợ đấu không được, phải cắn mất một miếng thịt của họ, để bọn họ biết, người nhà họ Cao chúng ta không phải mà quả hồng nhu nhược dễ bị bắt nạt.”
“Tôi sợ! Nhưng không phải là tôi sợ kẻ thù. Tôi sợ những người bên cạnh tôi phải trả giá bằng máu tươi và cả sinh mạng.”
“Tôi không thể cam đoan mọi người mỗi ngày đều bình an vô sự.”
“Nhưng tôi chỉ có thể cố hết sức, để cho những người đã cố gắng này, để cho những người của nhà họ Cao hy sinh một cách ý nghĩa.”
Cao Phong nói tới đây liền chậm rãi đứng dậy, hơi lau khóe mắt, chậm rãi điều chỉnh micro.
Sau khi điều chỉnh micro xong, Cao Phong từ từ giơ danh sách trong tay lên.
“Tất cả những người anh hùng đã khuất trong danh sách này đều có thể tìm thấy tro cốt.”
“Không thể tìm được tro cốt thì cũng lập bia mộ rồi khắc tên lên.”
“Từ nay trở đi, hòn đảo phía đông của dòng họ Cao – Nơi trồng đầy cây thường xanh, hoa cỏ cây cối bao trùm, đổi tên là đảo Anh linh nhà họ Cao.”
“Tất cả các linh hồn anh hùng, tất cả đều chuyển đảo Anh linh nhà họ Cao!”
Hốc mắt Cao Phong đỏ bừng, giọng nói vô cùng kiên định, cắn răng tuyên bố quyết định này.
Đảo Anh linh nhà họ Cao là vùng sát biển của nhà họ Cao, là tuyến phòng thủ đầu tiên, có ý nghĩa rất quan trọng.
Hơn nữa cuộc tấn công lần thứ hai của Cao Phong, cũng là hòn đảo phía đông của nhà họ Cao đó.
Cho nên, Cao Phong muốn an táng những người đó ở hòn đảo phía đông của nhà họ Cao, muốn bọn họ an nghỉ ở đó.
Bọn họ hy sinh vì nhà họ Cao, thế nên tuyến phòng thủ đầu tiên của nhà họ Cao sẽ mãi mãi được bọn họ bảo vệ.
Sống làm người tài giỏi, chết cũng là người anh dũng hy sinh!
Một khi đã là người của nhà họ Cao thì cả đời là người của nhà họ Cao.
Mọi người ở dưới khán đài đều cảm động không thôi.
Từ nay về sau, năm hòn đảo lớn ở vùng biển của nhà họ Cao được đổi thành bốn hòn đảo, cộng với hòn đảo linh hồn ở phía Đông.
“Tôi…thật ra tôi cũng không muốn tranh giành cái gì.”
“Ta chỉ mong từ nay về sau, đảo Anh linh nhà họ Cao không tăng thêm số bia mộ.”
Cao Phong thở dài một tiếng, giọng điệu trầm thấp nói.
Mọi người đều im lặng gật đầu.
Nếu có thể lựa chọn, bọn họ cũng mong họ và các anh em bên cạnh mình cùng yên ổn khoẻ mạnh.
…
Cử hành nghi thức đã xong, thời gian cũng đã gần tới chạng vạng, người làm của nhà họ Cao cũng đều đang bận rộn làm gì đó.
Tiếp theo, bọn họ còn có rất nhiều việc phải làm.
Bia mộ của các chiến sĩ tử trận đều cần rất nhiều nhân lực và vật lực.
Nhưng mà không có bất cứ người nào dám oán thán nửa câu.
Đây là vinh quang mà những chiến sĩ đó xứng đáng có được.
Từng giây từng phút trôi qua, màn đêm cũng dần dần buông xuống.
Ở trung tâm của hòn đảo nhà họ Cao, đèn bắt đầu sáng lên, xua tan bóng tối.
Trên bờ, Cao Phong đứng một mình, chắp tay sau, hướng về phía vùng biển đen, một mình suy nghĩ chuyện gì đó.