Jerry đã đặc biệt thông báo rằng có thể hành hạ và đày đọa Cao Vũ nhưng tuyệt đối không được giết người này. Thế nên đúng thật là Toss không dám giết Cao Vũ một cách tùy tiện và bừa bãi. Mà dù có giết thì chắc chắn cậu ta cũng sẽ không đích thân giết anh và lại càng không dám dùng súng để bắn chết.
Nếu để Cao Vũ chết ở nơi có nhiều tội phạm như thế này thì cũng không hề hấn gì nhưng nếu Cao Vũ chết vì bị súng bắn thì ngay cả kẻ ngu cũng biết quản ngục chính là người nổ súng. Thế nên đó là lý do mà Toss thực sự không dám bóp cò.
“Thế thì tao cũng nói cho mày biết, ở trại giam này, mày đừng bao giờ nghi ngờ lá gan và phương pháp làm việc của tao. Tao nói mày chết thì chắc chắn mày sẽ không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời của ngày mai đâu. Mày có tin là mày sẽ được chết một cách không rõ ràng không?” Toss vẫn còn giận nên vẫn muốn nói một vài câu để ra oai nhằm lấy lại cho bản thân một chút mặt mũi.
“Tôi không tin.” Thế nhưng Cao Vũ chỉ cười lạnh lùng một tiếng rồi trả lời Toss bằng giọng nhàn nhạt.
“Mày!” Toss trợn to hai mắt ngay tức khắc, trong lòng thì cảm thấy căm tức không chịu được.
Cậu ta cố tình nói những câu đó là để tìm cho bản thân một bậc thang để leo xuống, chỉ cần Cao Vũ nói một chữ “tin” thì cậu ta có thể chấp nhận bỏ qua chuyện này. Thế nhưng hết lần này đến lần khác Cao Vũ cứ khăng khăng không chịu nhường nửa bước, hoàn toàn không cho Toss một bậc thang để leo xuống. Thái độ này của Cao Vũ còn không phải là đang ép Toss ra tay hay sao?
“Mày! Mày!” Bàn tay cầm súng của Toss đã trở nên run rẩy không ngừng, ngón tay cậu ta cũng ép chặt vào cò súng.
Chỉ cần ngón tay của cậu ta hơi dùng lực thêm một chút thôi thì một viên đạn sẽ chui ra từ họng súng đen ngòm kia rồi ghim vào chính giữa trán của Cao Vũ. Nhưng mười mấy giây trôi qua rồi mà Toss vẫn không nổ súng.
Nếu đứng trước mặt cậu ta là một kẻ khác thì chắc chắn cậu ta sẽ nổ súng mà không chút do dự. Thế nhưng bây giờ người đứng trước mặt cậu ta lại là Cao Vũ, mà cậu ta thì lại không được phép giết người này.
Cao Vũ là người mà ông Jerry đích thân dặn dò nhà giam phải chăm sóc tử tế, thế nên dù có hành hạ như thế nào thì hành hạ nhưng không được phép giết Cao Vũ. Thế nên Toss chỉ có thể dằn sự tức giận trong lòng mình xuống vì cậu ta không có gan và cũng không dám khiêu khích Jerry.
Nếu vì chuyện của Cao Vũ mà đánh đổ bát cơm và địa vị hiện giờ của cậu ta thì cậu ta cũng sẽ không còn là vua chúa của vùng này được nữa.
“Anh Toss, người ở bên kia đã chờ lâu lắm rồi, hay là anh đi qua bên đó trước đã?” Đúng lúc đó thì có một giọng nói truyền vào từ bên ngoài.
“Hừ!” Trong lòng Toss chậm rãi thở ra một hơi rồi nhẹ nhàng thả bàn tay đang cầm khẩu súng xuống.
“Để tao nói cho mày biết, tao muốn giết mày lúc nào là có thể giết ngay lúc đó như giết một con gà. Bây giờ tao có chuyện gấp phải xử lý nên tạm thời tao để mày yên.” Toss leo xuống bậc thang mà cấp dưới trải sẵn ra cho mình rồi xoay người đi ra ngoài. Vừa đi cậu ta vừa lấy khăn giấy ra lau sạch máu ở lỗ mũi.
Sau khi Toss rời đi một lúc lâu thì cả khu phòng giam này vẫn chìm trong trạng thái yên tĩnh. Lí do là vì không có Toss thì người tên là Cao Vũ kia không nói gì nên những người còn lại cũng không dám mở miệng.
“Sao, mấy người đứng đực mặt ra đó nhìn tôi có phải là tò mò về tôi lắm hay không? Hay là để tôi xin với quản ngục một tiếng rồi chuyển sang phòng giam của mấy người nhé?” Cao Vũ hỏi mấy phòng giam bên cạnh bằng giọng dí dỏm.
Nhưng ngay khi anh vừa nói xong thì tất cả những người trong mấy phòng giam bên cạnh rồi xoay người đi, ai nấy trở về giường của mình ngay lập tức.
Cái cậu thanh niên người Việt Nam này thật sự khiến người ta có chút sợ hãi và e dè đấy nhé.
“Chúng mày nói xem, rốt cuộc thì cậu ta là ai nhỉ?”
“Sao tao biết được! Tên đó là ai thế nhỉ? Nhưng thực sự nếu vừa nãy người nói mấy câu đó là một người khác thì chắc chắn Toss đã nổ súng rồi đấy.”
“Nếu không bắn thẳng vào đầu thì Toss cũng bắn gãy một chân rồi.”
“Nhưng quan trọng là Toss vẫn nhịn cơn tức lại, điều đó cho thấy lai lịch của cậu ta không hề đơn giản còn gì nữa.”
“Không thể khiêu khích, tuyệt đối không thể khiêu khích người này được. Ít nhất thì chúng ta cũng không đủ gan để khiêu khích người này đâu.”
Rất nhiều phòng giam đều xôn xao bàn tán. Bấy giờ ở trong mắt họ thì Cao Vũ giống như một con quỷ dữ vậy. Giết người không chớp mắt, tàn nhẫn độc ác, ngay cả quản ngục Toss mà cũng dám đánh. Đánh hết lần này đến lần khác nhưng Toss lại không dám làm gì anh. Chính vì thế mà ngay cả một đứa ngu cũng có thể nhìn ra rằng thân phận của Cao Vũ chắc chắn kinh khủng đến mức nào.
Chỉ có điều, còn một vài người vẫn cho rằng với tính cách đó của Toss thì cậu ta sẽ không nuốt trôi cơn tức này đâu. Chắc chắn sau này cậu ta vẫn còn rất nhiều cách khiến Cao Vũ phải trả một cái giá thật đắt.
“Lôi ông ta lại gần phía tường đi, lát nữa sẽ có người đến nhặt xác đúng không?” Cao Vũ xoay người lại một cách chậm rãi rồi nhìn những người bên trong phòng giam mà hỏi.
“Đúng rồi, đúng rồi, lát nữa sẽ có người tới mang đi.” Những người còn sót lại trong phòng đều vội vàng trả lời Cao Vũ bằng giọng cung kính.
Bây giờ thì chắc chắn những người trong phòng giam này đã sợ hãi và kính nể Cao Vũ tới cùng cực rồi. Dẫu sao thì họ cũng đã bị Cao Vũ đánh cho một trận tơi bời rồi.