“Loại trò chơi mèo vờn chuột đơn giản này chơi cũng thật vui, ha hai”
Lúc này trong lòng Cao Bằng thoải mái vô cùng, nhìn hai con người kia mà cười không ngừng.
“Khi các người đang cố nghĩ cách đối phó với tôi, trên thực tế thì tôi đang ở đằng sau lưng các người, âm thầm theo dõi các người, yên lặng nhìn các người!”
“Nhìn các người thật ngu ngốc, các người thật sự không nghĩ tới sao?”
“Lên tiếng đi, ai phái các người tới?”
Cao Bằng làm ra một tư thế lười biếng tựa vào tay vịn của xe lăn.
“Răng rắc.”
Lúc này một vệ sĩ nhanh chóng rút súng lục, mở chốt an toàn của súng và nhắm ngay vào đầu thanh niên kia.
“Các người dám nổ súng ở bệnh viện?”
Thanh niên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Trong cái thành phố Hà Nội này, thật sự không có gì mà tôi không dám làm”
“Nói bậy bạ ít thôi, nói cho tôi biết, những người khác đâu?”
Cao Bằng cười lạnh một tiếng.”Âm! Soạt!”
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng động ở ngoài cửa sổ.
Tấm kính bị vỡ vụn ngay lập tức.
Hết bóng người này đến bóng người khác như từ trên trời rơi xuống, trong tích tắc đã lao vào trong phòng, một người lăn lộn lao thẳng về phía Cao Bằng.
Những người này thực sự từ xuống tầng bảy.
Họ buộc ga giường và rèm cửa thành một sợi dây chắc chắn rồi trực tiếp lao thẳng vào trong phòng từ trên cao.
Khi nhìn thấy cảnh này, Cao Bằng và đám người chứng kiến đều sững sờ.
“Bảo vệ cậu chủ Bằng.”
Cố Minh Tuấn hét lên và nhanh chóng đứng trước mặt Cao Bằng.
Vài vệ sĩ ngay lập tức rút súng lục và mở chốt an toàn để nổ súng.
Nhưng vì sợ sẽ làm tổn thương Cao Bằng nên văn có chút do dự.
Ánh mắt Cố Minh Tuấn lóe lên, đòn này của đám người Cao Quang Minh làm bọn họ trở tay không kịp.
Không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, Cố Minh Tuấn đột nhiên quay người lại và chuẩn bị đẩy Cao Bằng ra.
“Đứng lại cho ông.”
Cao Quang Minh đeo khẩu trang, quát khẽ một tiếng, đá Cố Minh Tuấn sang một bên.
“Bộp!”
Con dao găm trên tay lóe lên một tia sáng và hướng thẳng về phía Cao Bằng.
“Ngăn anh ta lại!”
Cao Bằng hét lớn một tiếng.
Mấy chục tên vệ sĩ tiến lên trong nháy mắt rồi lập tức ngăn Cao Quang Minh lại.
Tuy nhiên, phía sau lưng Cao Quang Minh vẫn còn bảy tên vệ sĩ nữa, chúng cũng liều lĩnh lao tới và lần lượt vung dao găm trong tay ra.
“Các người đều là những người ông huấn luyện ra còn muốn ngăn ông lại sao?”
Cao Quang Minh nổi giận gầm lên, thân thể lao thẳng về phía trước, trong nháy mắt anh ta đã đánh ngã được ba người xuống đất.
Sau đó, lấy sức mạnh của con dao găm trong tay lao thẳng về phía trước hung hăng đâm về phía Cao Bằng.